Chương 167: Kiểm tra sổ sách
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2008 chữ
- 2022-02-04 06:24:20
Điều này nhất thời khiến Phương sư gia cảm thấy mình đã chọn nhầm chiều đối phó với Vương Tự Bảo, mơ hồ thấy bất an.
8
Bản Quận chúa ta lại thấy ngươi dám đấy.
Nói xong câu này Vương Tự Bảo cũng không dây dưa với hắn nữa, nêu rõ ý mụ3c đích đến:
Lần này bản Quận chúa đến đây là để kiểm tra kho bạc và lương thực dự trữ trong kho lương.
Bớt nói 9nhảm đi, nhanh dẫn bản Quận chúa đi kiểm tra.
Quận chúa, người đã về rồi.
Nếu người còn không về e rằng các tri huyện kia sẽ dỡ chỗ này ra mất.
Vì Vũ Văn là nội quản gia nên bị giữ lại phụ trách chăm sóc việc ăn uống sinh hoạt trong mấy ngày này cho sáu vị huyện lệnh.
Vương Tự Bảo đánh giá mọi người một lượt, nhướng mày nói:
Phải không?
Phải, phải, chúng tiểu nhân đều sẵn lòng dẫn đường.
Khi bắt gặp ánh mắt nàng đảo qua, đám người kia lập tức gật đầu bảo phải.
Vương Tự Bảo đột nhiên thay đổi thái độ, bướng bỉnh nói:
Nhưng mà ta cần nhiều người dẫn đường như vậy làm gì? Không phải chỉ một người là đủ rồi sao?
Ặc! Đây không phải là đùa giỡn bọn họ hay sao? Nhìn đám người kia cứng họng, Vương Tự Bảo tỏ vẻ cực kỳ rộng lượng:
Nhưng nể tình các ngươi tích cực như vậy, lát nữa các ngươi cứ đi cùng bản Quận chúa, cùng làm chứng vậy.
Đội trưởng đội thị vệ hoàng gia bước lên giơ lệnh bài bên hông ra:
Trước khi đi bệ hạ đã dặn dò, khi đến quận Phụng Bắc tất cả đều phải nghe theo sự sai bảo của Bảo Quận chúa.
Vậy, vậy cũng không thể chứng minh người có thể nhúng tay vào chính vụ.
Phương sư gia vừa thấy Vương Tự Bảo dẫn theo thị vệ Hoàng gia đến liền biết lần này nguy to rồi, nhưng sự giảo hoạt khiến hắn không thể cam tâm chịu trói.
Như vậy xem như đã xong việc.
Từ đầu đến cuối chưa đầy một canh giờ, Vương Tự Bảo lại chuẩn bị xuất phát đi đến kho lương ở vùng ngoại ô.
Tiếp theo là ổ khóa thứ hai.
Đến khi ổ khóa thứ ba được mở thì khó phòng huyện mới hoàn toàn hiện ra trước mặt mọi người Mọi người chỉ thấy trong khố phòng đặt mười mấy cái rương lớn ngăn nắp chỉnh tề, nhưng trên mỗi cái rương đều phủ một lớp bụi dày, dễ nhận thấy là đã rất lâu không có ai dọn dẹp.
Việc này không cần ngươi phải lo.
Ta có quyền nhúng tay vào hay không là việc của Thánh thượng, Hoàng biểu cữu của ta quyết định.
Vương Tự Bảo quay về phía đội trưởng đội thị vệ hoàng gia đang đứng sau lưng nói:
Khi bản Quận chúa đến đây, Hoàng thượng nói với các vị thế nào?
Hắn vừa thấy Vương Tự Bảo quay về, không khác gì đứa trẻ trong nhà nhìn thấy người nhà quay về, xém chút nữa kích động mà chảy nước mắt.
Sao vậy? Bọn họ muốn tạo phản chắc?
Vương Tự Bảo thản nhiên nói.
Chúng tiểu nhẫn cũng sẵn lòng dẫn đường cho Quận chúa.
Lập tức lại có mấy người từ trong đám đó bước ra.
Đúng, đúng, chúng tiểu nhân đều bằng lòng dẫn đường.
Lập tức những người còn lại cũng đứng ra.
Chờ đến khi nhìn thấy khóe miệng của Phương sư gia dần dần nhếch lên, nàng lại nhẹ nhàng bâng quơ nói:
Vậy chúng ta cũng không cần dùng chìa khóa nữa.
Phương sư gia hoảng hốt nhìn Vương Tự Bảo cao giọng hô to:
Không dùng chìa khóa còn có thể làm thế nào?
Vương Tự Bảo mỉm cười, mở miệng thúc giục:
Cái này ngươi không phải lo, nhanh dẫn bọn ta đi đối chiếu sổ sách là được.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại người lúc nào cũng mồm mép bịp người, đối phó với hắn thì cảm thấy đau đầu.
Việc...
Vương Tự Bảo nhếch khóe miệng lên:
Hừ, ngươi nghĩ mình là ai.
Người đâu?
Vậy có ai đồng ý dẫn đường?
Vương Tự Bảo tiếp tục hỏi.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh do dự không dám tiến lên.
Lần này do không có phương sư gia quấy rối, quá trình kiểm tra diễn ra rất thuận lợi.
Nếu ngân khố đã hoàn toàn trống, thì nơi này đương nhiên cũng không tốt hơn là bao.
Thứ lỗi cái này tiểu nhân không làm được.
Phương sự gia không t6hèm nghĩ lập tức mở miệng từ chối.
Vương Tự Bảo cười lạnh:
Ổ? Vậy ngươi không làm được thì ai có thể làm được? 5
Chỉ sợ là ở đây không ai làm được.
Lúc Phạm đại nhân đi phủ thành đã mang chìa khóa của kho lương và khó phòng đi mất.
Giờ e rằng phải chờ ngài ấy quay lại mới được.
Phương sư gia đảo mắt vài vòng rồi nói ra lý do thoái thác
Ta! Quận chúa, tiểu nhân mong được dẫn đường cho người.
Quận chúa, tiểu nhân cũng mong được dẫn đường cho người.
Vương Tự Bảo mỉm cười nhìn về phía mọi người:
Tốt, còn ai nữa?
Ta, Ta!
Lập tức lại có mấy người đứng ra.
Vậy các ngươi cùng nhau dẫn đường, lát nữa các ngươi có thể làm chứng cho ta, bắt toàn bộ những người không đứng ra cho bản Quận chúa.
Vâng.
Thị vệ của Vương Tự Bảo bước ra định bắt người.
Vương Tự Bảo sai Mỹ Cảnh ghi chép rõ ràng lại tình hình nơi này, sau đó lại để mọi người điểm chỉ.
Vậy xem như việc của huyện Thông Tể đã xử lý xong.
Sau khi đến ngân khố và khố phòng, Vương Tự Bảo lại nhìn về phía Phương sư gia hỏi:
Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nói xem chìa khóa ở đâu?
Phương sự gia lại đảo mắt, Vương Tự Bảo biết tên không an phận này lại đang có ý nghĩ quái đản nên đưa mắt ra hiệu cho một thị vệ của nàng.
Tên thị vệ lập tức hiểu ý của chủ nhân, bắt đầu lục soát người Phương sự gia.
Ngoại trừ cực ít lương thực đã bị mốc meo ra, phần lớn kho lương đều trống không.
Hơn nữa những kho lương này đều đã trở thành biệt thự xa hoa của lũ chuột, bất cứ lúc nào cũng có thể tụ tập lại mở party.
Vương Tự Bảo còn còn sai người cất công áp giải tên sư gia họ Phương vào đại lao phủ Lâm Bắc.
Nàng không phải là đang hù dọa người đâu.
Vâng, vâng, vâng, chúng tiểu nhân sẵn lòng đi theo Quận chúa, cùng làm chứng.
Mọi người vội vàng bày tỏ thái độ.
Nếu không không biết tiểu cô nãi nãi này còn bày ra trò gì nữa đây.
Tuy rằng nàng đến hai huyện một lúc nhưng phương pháp làm việc của nàng lại rất rõ ràng lưu loát, hiệu suất vô cùng cao.
Khi nàng quay về huyện Lâm Bắc những người khác vẫn chưa về.
Không ngờ huyện lệnh huyện Lâm Dương cực lợi hại.
Cho dù là ngân khố, khổ phòng hay lương thực dự trữ trong kho lương đều ăn khớp với sổ sách.
Tội danh ta đã nghĩ ra rồi, xử lý theo tội cản trở nha môn ban sai.
Vương Tự Bảo lạnh lùng nhìn sang những người khác.
Còn ai không phục thì bắt hết lại cho bản Quận chúa.
Không có, không có.
Đám nha sai nhìn thấy Phương sư gia bị bắt thì biết bản thân đã không có chỗ dựa, lắc đầu lia lịa bày tỏ thái độ.
Hơn nữa nhân dân vùng này khen ngợi huyện lệnh Lâm Dương hết lời, ai ai cũng gọi ông là Từ Thanh Thiên.
Nếu như có diễn đàn Wechat chắc hẳn nhân dân vùng này kiểu gì cũng sẽ tích cực nhấn like cho ông.
Thật sự không có ai sao? Vậy bắt hết tất cả những người ở đây cho ta, tội danh tương tự như Phương sư gia.
Vương Tự Bảo cảm thấy vẫn là dùng vũ lực để chinh phục thì sảng khoái hơn.
Nghe nàng nói vậy, lập tức có người đứng ra.
Nghỉ một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người rời huyện Thông Tể tiến đến huyện Lâm Dương.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp tình trạng tương tự như huyện Thông Tế.
Vậy, vậy, vậy cũng không được.
Phương sư gia nhất thời không biết phải đối phó như thế nào.
Có cảm giác như tú tài gặp được binh, rõ ràng có lý nhưng không thể nói nên lời.
Phương sư gia còn muốn từ chối.
Nhưng đối với Vương Tự Bảo mà nói đó căn bản chẳng phải việc gì to tát.
Bớt nói nhảm đi, ngươi có dẫn đường không?
Vương Tự Bảo vừa nói vừa bước lên hai bước.
Ta...
Phương sự gia lùi ra sau theo bản năng.
việc này Phạm đại nhân không ở đây, tiểu nhân không thể làm chủ.
Phương sư gia vừa nghe xong đã cuống cuồng.
Đây là ý gì? Đây là muốn xông vào mà! Vương Tự Bảo nhìn chằm chằm Phương sư gia một lúc rồi lạnh lùng nói:
Đường đường một Quận chúa như ta còn phải nghe người sắp xếp hay sao?
Phương sư gia lập tức phản bác:
Không phải có câu
Hậu cung không được tham gia vào chính sự sao? Tuy người là Quận chúa, nhưng đây là chính vụ triều đình, nói thế nào cũng không có phần cho Quận chúa người nhúng tay vào.
Vương Tự Bảo gọi thị vệ tiến lên mở từng hòm ra.
Kết quả phát hiện bên trong đều trống không.
Nàng lại đưa mắt ra hiệu cho thị vệ kia, người kia đúng là người tài có thể đào tạo, khả năng lĩnh ngộ rất cao.
Gã dùng dao găm cắt đứt ngón tay của Phương sư gia, ẩn dấu ngón tay máu me nhầy nhụa lên trên.
Vậy sao? Ta cũng bất chấp mình có cái quyền này hay không, dù sao Tam ca ta sai ta đến thì ta đến.
Nói cho các ngươi biết, hôm nay ta đại diện cho Lâm Bắc tri phủ đến kiểm tra sổ sách, trong tay là chính là công văn đã được phê chuẩn.
Vương Tự Bảo nói xong, lấy văn bản Vương Dụ Tuần đưa cho nàng từ trong ngực ra quơ quơ trước mặt mọi người.
Quả nhiên gã tìm ra một chuỗi chìa khóa ở bên hông Phương sự gia.
Vương Tự Bảo nhìn Phương sự gia mỉm cười, sau đó nói với Mỹ Cảnh:
Mở cửa đi.
Vương Tự Bảo cảm thấy một người như vậy lại làm ở huyện Lâm Dương hai mươi năm đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Nhưng cũng không thể không nói đây chính là phúc của dân chúng Lâm Dương.
Tên Phạm Đại Dũng lại có thể tham ô đến mức độ này, không chừa lại một văn tiền nào.
Lá gan đúng thật không nhỏ! Nhưng làm ơn, làm phiền người chuyên nghiệp một chút được không? Tốt xấu gì cũng miễn cưỡng đặt ít đá lớn vào cho đủ số lượng chứ! Sau khi thầm phỉ nhổ tên Phạm Đại Dũng xong, Vương Tự Bảo không phí lời với đám người này nữa, trực tiếp ra lệnh Mỹ Cảnh ghi vào quyển sổ mới:
Khố phòng huyện Thông Tề trống rỗng, không có một xu.
Khi Mỹ Cảnh ghi chép xong, Vương Tự Bảo để tất cả mọi người ở hiện trường lần lượt điểm chỉ.
Vâng.
Mỹ Cảnh mất nửa ngày để mở ổ khóa thứ nhất.
mà bản thân hắn cho là khá hoàn mỹ.
Vậy sao?
Vương Tự Bảo tỏ ra thất vọng.
Có!
Trái tên này lại cho ta, lát nữa đưa về đại lao phủ nha chờ xử lý.
Vẫn không đến mức đó, nhưng ngày ngày chế cái này, chế cái nọ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.