Chương 207: Đại hôn (2)
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2086 chữ
- 2022-02-06 09:09:53
Mấy năm nay Vương Hử và Vương Tông theo Vương Tự Bảo vào Nam ra Bắc, thấy nhiều biết rộng, đương nhiên sẽ không bị mê hoặc.
Nhưng đám nhỏ kia 8thì lại không như vậy.
Bọn chúng đã bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đâu.
Đây là nương tử hắn quyết định cả đời mãi mãi nắm tay cùng đi tới già.
Đây là nương tử mà trọn đời này hắn đều phải cẩn thận che chở.
Nàng có vẻ ngoài tuyệt đại phong hoa, chói mắt hơn người.
Sau khi ngây người trong chốc lát, Chu Lâm Khê tiến lên chủ động nắm bàn tay đang đặt trên đầu gối của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo đứng dậy, mười ngón tay của bọn họ siết chặt lấy nhau, sau khi nhìn nhau cười, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Lúc bọn họ xuất hiện, người đời đều phải cảm thán: Đây mới gọi là trai tài gái sắc! Đây mới gọi là nắm tay! Đây mới gọi là phu xưởng phụ tùy! Dưới ánh chiều tà, khung cảnh này xinh đẹp đến mức khiến mọi người thật lâu cũng không thể quên, mà cũng không muốn quên.
Sau này có thế nào thì cũng sẽ không thay đổi.
Lời này nói ra mất giá quá rồi, đây là Thiều Quận vương máu lạnh nhất Thiều Quốc ư? Đây rõ ràng chính là một kẻ thê nô được không hả? Khóe miệng quan viên Lễ bộ của Thiều Quốc cũng đều co rút.
Quận vương nhà hắn nói như vậy thật mất thể diện! Rõ ràng là sợ vợ mà!
Vậy nếu như tương lai Bảo Muội không thể sinh nhi tử cho con thì sao?
Vương Tử Nghĩa nghiêm túc hỏi.
Chu Lâm Khề vội vàng trả lời:
Vậy thì đó cũng là trời cao đang trừng phạt con, không liên quan gì tới Bảo Muội.
Nàng cũng có phải là kẻ xấu xí gì đâu, vì sao không thể để mọi người trông thấy chứ? Đợi Vương Tự Bảo đã chuẩn bị ổn thoả, Lương Thần hướng ra ngoài hô lớn:
Xin mời cô gia vào trong!
Phía dưới áo bào, Chu Lâm Khê khẽ run, cất bước đi vào bên trong.
Nha hoàn đã sớm kéo màn cửa ra, nói:
Mời cô gia vào trong.
Chu Lâm Khê không liếc ngang liếc dọc, chạy ngay tới phòng của Vương Tự Bảo.
Ánh nắng chiều soi chiếu vóc dáng của Chu Lâm Khê thành một cái bóng thật dài ở trên mặt đất, phơi bày những đường nét đẹp nhất.
Vì vậy ông trình trọng nói với Chu Lâm Khê:
Tốt! Ngày hôm nay, trước mặt mọi người ta giao thiếu nữ cho con, hy vọng con có thể tuân thủ hứa hẹn hôm nay, toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho nữ nhi nhà ta.
Nhạc phụ cứ yên tâm, tiểu tể dám dùng tính mạng của mình để đảm bảo, tiểu tế nhất định sẽ dùng cả đời để che chở Bảo Muội.
Để nàng ấy bình an, hạnh phúc, khỏe mạnh, vui vẻ!
Lúc Chu Lâm Khê nói những lời này, từng câu đều phát ra từ đáy lòng.
Hôm nay lão phu cũng không làm khó con, chỉ cần con cam đoan với lão phu là được.
Chu Lâm Khê lại cung kính thi lễ nói:
Cũng xin nhạc phụ nói rõ, tiểu tế nhất định sẽ làm theo yêu cầu mà người đưa ra.
Lần hành lễ này vô cùng chân thành.
Vương Tử Nghĩa chậm rãi nói:
Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người, con hãy cam đoan rằng, bất kể tương lai con đạt được địa vị gì cũng sẽ vĩnh viễn không nạp thiếp, không nuôi nô tỳ.
Điểm này con có đồng ý không?
Cái gì? Sao có thể có yêu cầu như vậy?
Là nam nhân thì đều có tam thê tứ thiếp, sao hắn có thể đồng ý được?
Thiều Quận vương của Thiều Quốc này sao có thể bằng lòng yêu cầu như vậy?
Nếu cưới được Bảo Công chúa thì ta cũng sẽ đồng ý.
Thôi đi, ngươi nhìn trùng của hồi môn của người ta thôi.
Xin người nể tình thầy trò giữa chúng ta, hạ thủ lưu tình.
Như này thì thẳng thừng quá đi.
Ngài là quận vương của Thiều Quốc chúng ta đó! Chẳng lẽ không thể rụt rè một chút được ư? Vương Tử Nghĩa sờ chòm râu đã mọc lún phún dưới cằm, hài lòng gật đầu:
Ừm.
Đây chính là phu quân cùng lớn lên với nàng.
Nàng may mắn đến nhường nào mới có thể gả cho một phu quan tâm đầu hợp ý với mình ở thời không này? Nàng may mắn đến nhường nào mới có thể gả cho người phu quân không và trưởng thành mà trở nên hung ác? Đồng thời nàng may mắn đến nhường nào mới có thể gả cho một phu quân thủy chung như một với mình? Lúc trông thấy Vương Tự Bảo trang điểm nền nã, trong sự ngây ngô lại mang theo quyến rũ như vậy, có thể tưởng tượng được hắn đã rung động và vui sướng như thế nào.
Đây là nương tử hắn tấm tâm niệm niệm, từ nhỏ đã ngóng trông nàng lớn lên.
Người của phủ khác đều mong sinh nhi tử, Hòa Thuận Hầu phủ này lại đúng là chỉ mong sinh nữ nhi.
Suốt mấy đời mới sinh được một đích nữ như vậy, sắp cưng chiều nàng lên đến tận trời rồi.
Điều này cũng làm cho mọi người có lòng tin rằng tương lai Vương Tự Bảo sẽ sinh nhi tử.
Vương Đại học sĩ đứng cùng với hai người huynh đệ của mình, ông khẽ mỉm cười, chậm rãi bước ra.
Hôm nay ông không mặc áo bào trắng như trước kia, mà lại đổi thành trường bào màu đỏ sậm, giống một đại thúc nho nhã.
Ông vừa xuất hiện, Chu Lâm Khê đã vội vàng cung kính hành lễ nói:
Nhạc phụ đại nhân, hôm nay tiểu tế đến đây cưới nữ nhi bảo bối của người về nhà, làm thê tử của tiểu tế.
Lúc này Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đều hơi hồi hộp, dù sao đây cũng là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.
Chu Lâm Khê chậm rãi đi tới trước mặt Vương Tự Bảo, đưa tay nhận lấy gậy Diễm Dương đưa tới.
Hắn nói:
Bảo Muội, ta vén khăn voan đây.
Sau khi thấy Vương Tự Bảo khẽ gật đầu, hắn dùng gậy khều nhẹ một cái, vén khăn voan lên.
Nếu như muội đã chuẩn bị xong thì ta vào đón muội nhé.
Vốn theo lý mà nói nên do huynh đệ ruột cõng Vương Tự Bảo đến cửa chính lên kiệu hoa, nhưng bọn họ quả thực đã đảo lộn hết quy trình của hôn lễ lên rồi.
Làm cho một đám người chứng kiến cảm thấy vừa mới mẻ vừa kích động.
Bên trong phòng, Vương Tự Bảo đã mặc xong quần áo, đã che khăn cô dâu lên, ngồi ngay ngắn ở trên ghế giữa chờ Chu Lâm Khê tới vén khăn voan.
Đúng vậy, cái phong thủy sinh nhi tử này của Hòa Thuận Hầu phủ thật sự là quá tốt.
Hay là nếu nhà mình có người mang thai, cũng đưa tới Hòa Thuận Hầu phủ ở tới khi sinh con xong, để bọn họ cũng dính chúc phúc khí? Người khác nghĩ thế nào Vương Tử Nghĩa không quan tâm.
Nếu Chu Lâm Khê đã ở trước mặt nhiều người thế này nói như vậy thì ông cũng yên lòng.
Khách đến đây dự lễ lập tức bàn luận ầm ĩ.
Đừng nói là quận vương của một nước, cho dù là người bình thường cũng không thể cam đoan đời này kiếp này chỉ cưới một nữ nhân, còn không nạp thiếp, không nuôi nô tỳ.
Chu Lâm Khê không quan tâm tới tiếng bàn tán của đám đông, sảng khoái khom người thi lễ với Vương Tử Nghĩa rồi bảo:
Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, cả đời này tiểu tể chỉ có một mình Bảo Muội.
Mặc dù chỉ là tiền đồng, nhưng đó cũng là tiền đấy! Thật là 3nhiều tiền! Vì vậy đám nhỏ đều chạy tới vây xem, căn bản đã quên mất nhiệm vụ của mình rồi.
Chỉ để lại Vương Hử và Vương Tông ở nơi đó tức gi9ận bất bình.
Đừng lừa gạt trẻ con như vậy chứ? Chu Lâm Khê mỉm cười, tiến quân thần tốc, chạy thẳng tới Bảo Châu Viện.
Chờ đến cửa Bả6o Châu Viện, Chu Lâm Khể phát hiện, cửa chính của Bảo Châu Viện luôn rộng mở với mình, lần này thế mà lại đóng chặt.
Chu Lâm Khê bất đắc dĩ h5ắng giọng, hướng vào bên trong lớn tiếng hô:
Bảo Muội, ta tới cưới muội về đây.
Hắn vốn tưởng rằng phải phí chút tâm tư mới có thể mở cửa ra, nhưng lại được kéo ra ngoài dự liệu của mọi người.
Có phải cánh cửa này mở ra quá dễ dàng rồi không? Nhưng khi cửa chính mở ra, khá lắm, lần này ngăn cửa không phải ai khác, mà chính là nhạc phụ của Chu Lâm Khê, nhất phẩm Đại học sĩ đương triều Vương Tử Nghĩa, Vương Đại học sĩ.
Điều này cũng khiến những người đang có mặt vô cùng cảm động.
Tình cảm sâu đậm này rất khó có được.
Bảo Công chúa quả là phúc đức ba đời mới có thể gả cho người có tình có nghĩa như vậy.
Tại sao lại lựa chọn vén khăn voan vào lúc này? Giữ lại phần vén khăn voan này, thứ nhất là để cho Chu Lâm Khê bất ngờ thần bí cuối cùng.
Thứ hai, đây là ngày quan trọng nhất trong đời Vương Tự Bảo, nàng muốn cùng Chu Lâm Khê chứng kiến ngày này, chứ không phải là che chắn bản thân thật kín dưới lớp khăn voan màu đỏ thẫm, vô tri vô giác, mơ mơ màng màng đi hết đoạn đường Thứ ba, nàng cũng muốn để người đời cùng chứng kiến dáng vẻ tuyệt đại phong hoa của nàng hôm nay.
Phải biết rằng, thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời mỗi nữ nhân chính là khi làm tân nương.
Hỉ nương ở một bên hát:
Tân lang rất hợp ý tân nương.
Vương Tự Bảo nheo mắt vì ánh sáng đột ngột.
Lúc mở mắt ra một lần nữa, đối diện với nàng chính là tân lang quan mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, dáng vẻ tuấn lãng, phiêu dật xuất trần, ưu nhã cao quý.
Vương Tự Bảo chớp mắt, trông thấy khuôn mặt Chu Lâm Khê mang ý cười, cũng cười theo.
Vương Tử Nghĩa dẫn Vương Tử Liêm và Vương Tử Hiếu chủ động đường.
Khi tới bên ngoài khuê phòng của Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khế không thể xông vào tiếp được nữa.
Hắn hướng vào bên trong hô:
Bảo Muội, ta tới cưới muội về đây.
Đến lúc đó cùng lắm thì nhận một đứa nhỏ con và Bảo Muội đều thích từ dòng bến làm con thừa tự là được.
Với lại, phong thuỷ của Hòa Thuận Hầu phủ chúng ta mọi người đều rõ, đó là sinh nhi tử quá dễ, nhưng ngược lại muốn sinh nữ nhi thì vô cùng khó khăn.
Con chỉ mong trời xanh có thể để con và Bảo Muội nhi nữ song toàn là được rồi.
Lời nói của Chu Lâm Khê lại một lần nữa khiến khóe miệng của một đám người nghe bên cạnh co rút.
Vương Tự Bảo không cần người công.
Bất kể là đại ca nhà mình hay là Chu Lâm Khê, nàng muốn đi cùng người yêu của mình, phu quân của mình, mãi mãi giống như vậy, vai kề vai, cùng nắm tay đi hết đời này.
Nàng không muốn trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai.
Nàng muốn làm người có thể cùng kề vai chiến đấu, luôn giúp đỡ nhau.
Ngày hôm nay đã định trước là một ngày không bình thường.
Ấn tượng về ngày này lưu lại trong lòng mọi người làm sao có thể dùng hai từ chấn động để hình dung hết? Nam nhân phong thần tuần lãng, nữ nhân xinh đẹp không gì sánh bằng.
Bọn họ giống như một đôi thần tiên quyến lữ muốn nắm tay nhau xuất hiện trước mặt mọi người, khiến người ta cảm thấy chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên đều là sai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.