Chương 252: Sống chết có nhau
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2191 chữ
- 2022-02-06 09:11:10
Chu Lâm Khê vẫn chưa biết Vương Tự Bảo đang trong tình cảnh nguy hiểm, chờ cứu viện tới.
Lúc này hắn đang bị Chu Lâm Giang quấn lấ8y, nói chuyện bí mật về phe Nhị Hoàng tử.
Để giết chết Vương Tự Bảo, Chu Lâm Giang quả thật đã bỏ ra vốn liếng rất lớn.
Hắn căn bản không dám đối mặt với một thế giới không có Vương Tự Bảo.
Kể từ khi còn nhỏ, trong sinh mệnh của hắn đã xuất hiện một người như vậy.
Có thể nói, Vương Tự Bảo gần như đã trở thành toàn bộ hồi ức, trở thành tất cả của hắn.
Những lời này cũng thích hợp với Chu Lâm Hà và Hứa Nhan Dung.
Sáng nay trước khi Vương Tự Bảo gặp Dương thị, Dương thị đã giao một bình thuốc cho Chu thị.
Bên trong đó có chứa các vị thuốc khiến người ta sinh ra ảo giác.
Hơn nữa người Định Quốc phái tới đều là tinh anh.
Minh vệ và ám vệ của Vương Tự Bảo chẳng qua cũng chỉ có hai trăm người, hiện tại đã tổn thất ít nhất một trăm.
Quyển Kỳ cũng vội vội vàng vàng dẫn quan tới nên chỉ mang theo ba trăm người.
Một kiểm kia của đối phương rõ ràng là muốn đâm vào tim nàng.
Cũng vào lúc đó, Chu Lâm Khê cảm nhận được nỗi đau đớn.
May mà cuối cùng Chu Lâm Khê vẫn kịp thời chạy tới.
Chu Lâm Khê không biết đó có phải là tâm linh tương thông hay không, thế nhưng, hắn lại chắc chắn Vương Tự Bảo nhất định đã gặp chuyện không may.
Người đâu, giam Đại công tử lại cho ta.
Mặc kệ Chu Lâm Giang mạnh mẽ phản kháng, Chu Lâm Khê vẫn không khách khí, trước tiên bắt người lại rồi nói sau.
Hắn kết luận Chu Lâm Giang nhất định đã làm ra chuyện gì đó sau lưng mình.
Nhất là lúc nghe thấy câu nói:
Cuối cùng chàng cũng tới rồi
kia của Vương Tự Bảo, trái tim Chu Lâm Khê như sắp vỡ nát.
Lúc giết đến trước mặt Vương Tự Bảo, một tay hắn ôm Vương Tự Bảo, một tay chống địch, đồng thời lên tiếng xin lỗi:
Thật xin lỗi, vi phu tới chậm rồi, đã để nương tử phải sợ hãi.
Tại sao hắn lại không phát hiện sự khác thường của Chu Lâm Giang từ sớm, tới cứu viện từ sớm chứ? Như vậy tiểu tức phụ nhà mình sẽ không gặp phải mối nguy lớn như vậy.
Là ta không tốt, quá bất cẩn rồi.
Là nàng không chuẩn bị đủ, mới khiến cho nhiều người phải bỏ mạng vì mình.
Đối với Vương Tự Bảo bọn họ mà nói, tình thế như vậy vẫn tương đối bất lợi.
Lại một phen hỗn chiến, cho dù mọi người bảo vệ Vương Tự Bảo toàn diện hơn nữa, công phu của bản thân Vương Tự Bảo coi như cũng ổn, thì cánh tay trái của nàng vẫn bị thương.
Đây là còn may Vương Tự Bảo né tránh kịp lúc.
Cái này thật đúng là ác giả ác báo! Nếu bây giờ chuyện này bị vạch trần, quả thực khiến cho thể diện của ông đều mất sạch.
Vì vậy, Chu Vĩnh Hồng cũng không thể không tạm thời đè chuyện này xuống.
Nhưng mẹ con Hứa Nhan Dung và Chu thị đều bị ông kêu người giám sát.
Chu thị cũng là một kẻ lòng dạ ác độc, nếu như chỉ hạ loại thuốc này cho Hứa Nhan Dung thì còn tạm, nàng ta còn hạ cả Chu Lâm Hà.
Cứ như vậy, sau khi Chu Vĩnh Hồng từ chỗ Chu Lâm Khê trở về, liền nhận được tin tức nói, Hứa Nhan Dung lại cùng nhi tử của mình đi chung với nhau, còn bị rất nhiều hạ nhân trong phủ trông thấy.
Chu Vĩnh Hồng không cần đoán cũng biết, mẹ con Hứa Nhan Dung đã bị người khác tính kể.
Tình hình trận chiến có thể coi là đã xoay chuyển, nghiêng một chút về phía bọn họ.
Cuối cùng, sau khi nhận được tin tức, Chu Vĩnh Hồng phái ba nghìn Ngự Lâm quân qua đây nghiền ép đám thích khách này, mới xem như giải quyết xong nguy cơ lần này.
Sau khi biết chuyện lần này do Tống Hồng Phi của Lỗ Nam Hầu phủ, và cả đại nhi tử Chu Lâm Giang của mình đầu têu, Chu Vĩnh Hồng tiếp nhận một đạo thánh chỉ, cũng đóng dấu ngọc tỷ của Thiều Văn để, để Ngự Lâm quân tịch thu tài sản và giết cả nhà Lô Nam Hầu phủ.
May mà rốt cuộc nàng cũng chờ được.
Vương Tự Bảo tùy ý lau nước mắt, không quá phân tâm, tiếp tục chém giết cùng đám thích khách.
Ban đầu lúc mới giết người Vương Tự Bảo còn hơi bối rối, sợ hãi, nhưng nàng bây giờ căn bản đã chết lặng.
H3ắn chia sẻ rất nhiều về đồng đảng, một số ám trang, thế lực ngầm các loại của Nhị Hoàng tử cho Chu Lâm Khê.
() Ám trang: Căn cứ 9bí mật mật chuyển theo dõi và cài gián điệp bên đối phương.
Chu Lâm Khê vô cùng nghi ngờ tại sao Chu Lâm Giang lại muốn nói cho h6ắn biết những thứ này? Chu Lâm Giang biết được những tin tức này từ chỗ nào? Không phải Chu Lâm Giang vẫn muốn diệt trừ mình sao? Giờ lại5 ra vẻ muôn hòa thuận với mình là có ý gì?
Về phần Chu Lâm Giang, Chu Vĩnh Hồng quyết định tạm thời để ám bộ của Chu Lâm Khê canh giữ.
Từ đám người ám sát Vương Tự Bảo, ông cũng mới biết được dã tâm của đứa con trai này hóa ra lại lớn như vậy, thế mà lại dính líu tới Định Quốc.
Đây đúng là
Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng
.
Võ công của Vương Tự Bảo không giỏi bằng Chu Lâm Khê, nhưng lúc này nỗi căm hận mạnh mẽ chống đỡ, từng chiêu của nàng đều là chiêu giết người.
Người chết trong tay nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Quyển Họa dẫn theo người chạy tới, khiến cho lực lượng hai bên cơ bản ngang hàng với nhau.
Lúc này, thể tiến công bằng mưa tên đã không còn, chỉ còn lại những chiêu thức liều mạng.
Có đám người Quyển Kỳ tham gia, áp lực bên phía Vương Tự Bảo được giảm bớt.
Người của Tổng Hồng Phi tính ra cũng khoảng ba trăm, thế nhưng, người lần này Chu Lâm Giang phái tới, còn có người Định Quốc phải tới gộp chung lại có chừng hơn năm trăm người.
Càng nghĩ Chu Lâm Khê càng cảm thấy điểm đáng ngờ chồng chất.
Hơn nữa có một khoảnh khắc, hắn đột nhiên cảm thấy tim mình đau đớn.
Căn bản nghe không rõ Chu Lâm Giang đang nói gì, chỉ trông thấy miệng hẳn mấp máy.
Mặc dù người được phái tới theo dõi Tống Hồng Phi đi hơi trễ, nhưng vẫn điều tra được tin tức Tống Hồng Phi dẫn một đám người ngựa rời đi.
Đợi tin tức này được đưa về ám bộ, Quyển Kỳ mơ hồ cảm thấy Tống Hồng Phi tập kết nhân mã là để đi đối phó Vương Tự Bảo.
Vì vậy hắn lập tức triệu tập tất cả nhân mã có thể điều động được của ám bộ đi cứu viện trước.
Lúc đó Vương Tự Bảo cảm nhận được sự bất lực của bản thân.
Thế nhưng, trước mặt đám người đang dũng cảm chém giết vì mình, nàng chỉ có thể cổ đè nỗi lo lắng sợ hãi kia xuống, kề vai chiến đấu cùng bọn họ.
Nàng không còn gì ngoài sự kiên trì, chỉ chờ đợi Chu Lâm Khê đến cứu.
Ai biết mới tới nơi này vài ngày đã gặp phải nguy hiểm lớn như vậy.
Vương Tự Bảo bĩu miệng.
Rõ ràng biểu thị bất mãn đối với chuyện Chu Lâm Khê không cho nàng ra ngoài.
Chu Lâm Khê cúi người xuống, hôn lên trán Vương Tự Bảo, trong mắt đều là đau xót:
Nếu như nàng xảy ra chuyện, ta nghĩ, ta nhất định cũng không sống nổi.
Quả thực, trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy cả người Vương Tự Bảo đầy máu, Chu Lâm Khê thật sự cảm thấy, nếu đúng là Vương Tự Bảo đã đi rồi, thì hắn chắc chắn sẽ đi theo Vương Tự Bảo.
Chàng không cần căng thẳng như vậy.
Vương Tự Bảo nũng nịu oán trách Chu Lâm Khê.
Vết thương nhỏ bé này, phỏng chừng một mình Mỹ Cảnh cũng xử lý được.
Nhưng Chu Lâm Khê mặc kệ, khăng khăng phải kêu tất cả thái y trong cung có thể gọi tới qua đây mới được.
Hiện tại có thể coi như đã xác nhận thương tích của Vương Tự Bảo không nghiêm trọng, Chu Lâm Khê mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Bảo Muội, lần sau không cho phép một mình ra ngoài nữa.
Chu Lâm Khê cương quyết dặn dò.
Ta, không phải ta không ngờ tới sao? Trước đây ở Đại Ung, một mình ta thường xuyên ra ngoài đều không sao.
Vì đề phòng bọn họ lại có ý đồ xấu gì, Chu Vĩnh Hồng sai người hạ Nhuyễn cân tin cho bọn họ, khiến bọn họ ngay cả sức lực muốn chạy cũng không có.
Ngày hôm nay thật rối loạn, làm người ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đồng thời, cũng nhắc nhở Chu Vĩnh Hồng, còn rất nhiều chuyện không hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ông.
Sở dĩ Vương Tự Bảo bị thương không tính là nặng, là bởi trên người nàng mặc áo lót và tiết khổ có xen lẫn bằng tàm ti.
Vì vậy, bằng tàm ti đã chặn lại phần lớn thế tiến công, một kiếm kia chỉ đâm rách da thịt mà không tổn thương tới xương cốt.
Máu tươi trên người Vương Tự Bảo nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng phần lớn đều không phải là của nàng.
Quyển Họa, người dẫn theo tất cả người ngựa nhanh chóng cùng ta trở về Quận Vương phủ.
Sau khi dặn dò ngắn gọn xong, Chu Lâm Khê liền phóng người lên con ngựa Tuyết Sư của mình, dẫn đầu chạy như bay về phía Thiều Quận Vương phủ.
Mà lúc này, Vương Tự Bảo vẫn coi như may mắn chờ được ám bộ của Chu Lâm Khê tới cứu viện.
Vô cùng may mắn là Vương Tự Bảo đã phái Tình Thiên tới ám bộ tìm người coi chừng Tống Hồng Phi.
Đây không phải là lỗi của nàng, là vi phu không phát hiện động tĩnh của đối phương, nên mới hại nàng gặp nguy hiểm.
Vừa nghe Vương Tự Bảo nói như vậy, lòng Chu Lâm Khê càng thêm khó chịu.
Trước hết chúng ta vẫn nên giết chết bọn chúng, báo thù thay các huynh đệ tỷ muội đã chết đã!
Vương Tự Bảo vô cùng căm ghét đám thích khách này.
Được.
Nói xong, Chu Lâm Khê cố gắng hết sức che chở Vương Tự Bảo trong lòng mình, rồi giống như một cỗ máy tử thần, gặp một người giết một người.
Nếu nàng không giết người, thì người của nàng và nàng cũng sẽ bị giết.
Thấy Vương Tự Bảo bị thương, Chu Lâm Khê càng tự trách, hắn giết người đến mức đỏ cả mắt.
Hắn như Tu La đi ra từ địa ngục, điên cuồng tàn sát tất cả những kẻ ngăn cản mình.
Từ xa trông thấy khắp người Vương Tự Bảo đầy máu, Chu Lâm Khê cảm thấy đau đớn như kim châm muối xát.
Hắn hướng về phía Vương Tự Bảo kêu lớn:
Bảo Muội.
Vương Tự Bảo vừa cùng thích khách chiến đấu kịch liệt, vừa tranh thủ ngẩng đầu, gọi Chu Lâm Khê:
Lâm Khê.
Cuối cùng chàng cũng tới rồi.
Nếu còn không tới nữa, thì có lẽ nàng sẽ mất mạng mất.
Nếu tính kế nam nhân khác thì còn đỡ, nhưng đào chuyện này ra, thì lại có phần quá đáng.
Ông bảo người điều tra, không tốn công đã tra ra Chu thị.
Sau khi liên kết các chuyện trước đây thì cũng không thấy bất ngờ.
Lúc nói những lời này, Vương Tự Bảo vô thức rưng rưng nước mắt.
Không ai biết ban nãy nàng đã sợ hãi đến thế nào.
Nếu cứ bị kẻ khác giết như vậy, nàng sẽ không được nhìn thấy Lâm Khê nữa, cũng sẽ không được gặp lại phụ mẫu, tổ phụ, tổ mẫu, mấy người ca ca, và cả những người thân khác của mình.
Điều này khiến ông phải cẩn thận hơn trong quá trình thực hiện chuyện tiếp theo.
Lúc này Thiều Quận Vương phủ vừa mới tiễn bước một nhóm thái y.
Lâm Khê, ta đã nói cánh tay của ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.
Vừa nghe Chu Lâm Khê nói như vậy, Vương Tự Bảo cũng vô cùng thấu hiểu.
Nếu không phải vừa phải đối mặt với khoảnh khắc sắp tử vong, từ trước đến nay nàng cũng không biết mình lại sợ phải rời khỏi người nam nhân trước mắt này đến thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.