Chương 296: Vết sẹo


Về chuyện tiền bồi thường chiến tranh Đình Quốc phải trả và một số vấn đề chi tiết, Chu Lâm Khê gọi Lữ Duyên nói chuyện với bọn họ.8

Sau khi đi từ đại sảnh nghị sự ra, hắn nhìn hồi lâu về phía Thiều Kinh: Bảo Muội, không bao lâu nữa vị phu sẽ trở về.
Nhưng trước đó, vi phu còn phải đoạt được đất đai Man Cương làm lễ vật tặng cho nàng.

Trước khi Tôn Xảo Dịch tới, Vươ9ng Tự Bảo đã cất thư từ qua lại giữa mình và Chu Lâm Khê xong.
Những người đó lập tức làm theo.
Để tiện đối chiếu, Vương Tự Bảo nói:
Các ngươi xếp hàng đứng ngay ngắn theo thứ tự lần lượt làm phẫu thuật.

Vâng, chủ tử.
Những người đó hành động vô cùng nhanh chóng, đứng thành hàng ngũ ngay ngắn.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra họ huấn luyện tương đối thành thục, Vương Tự Bảo cực kỳ hài lòng với chuyện này.

Nào, Tôn tỷ tỷ ngồi đi.
Vương Tự Bảo chủ động chào hỏi.

Bảo Muội à, người vừa mới từ chỗ này của muội đi ra là ai vậy?
Sau khi ấp úng nửa ngày, Tôn Xảo Dịch hỏi.
Điều này không phù hợp với tác phong cởi mở bình thường của nàng chút nào.
Tôn Xảo Dịch vội vàng gật đầu nói:
Ừ, để ta đi lấy.
Thấy Tôn Xảo Dịch định đi, Vương Tự Bảo sắp xếp nói:
Sau nửa canh giờ nữa tỷ trực tiếp cầm tới phòng ta là được.
Sau khi ta xem qua, chúng ta lại cùng tới thăm những người đã thực hiện phẫu thuật, ngoài ra tốt nhất là gọi cả Mã lang trung tới, chúng ta cùng đi xem.

Được.
Những ghi chép này hơi lộn xộn, ta quả thật phải tốn một chút thời gian để chỉnh sửa lại.
Đợi Tôn Xảo Dịch rời đi, Vương Tự Bảo lấy thư cho Chu Lâm Khê ra, đơn giản viết chuyện liên quan tới bộ máy cồng kềnh cần cắt giảm nhân sự, chuyện số người biên chế và xác định rõ cương vị mình vừa nói với Vương Du Tuân.
Thấy nàng vào cửa bèn gọi Mỹ Cảnh đưa một ít đồ ăn vào.
Ở chung lâu rồi, Vương Tự Bảo phát hiện Tôn Xảo Dịch chính là một kẻ tham ăn.
Chỉ cần nhàn rỗi thì lúc nào trong miện5g cũng không ngừng ăn.
Có điều thật khiến người ta hâm mộ, người này chính là thuộc nhóm ăn không mập.

Phải.

Vương Tự Bảo vô cùng nghiêm túc nói:
Nếu nói nam tử tuấn tú, vậy thì không còn ai khác ngoài công công của ta.
Tôn Xảo Dịch không hề nghĩ ngợi buột miệng nói:
Không phải Nhiếp Chính vương.
Lúc Chu Vĩnh Hồng tới thăm Vương Tự Bảo, Tôn Xảo Dịch từng trùng hợp gặp mặt một lần.

Là một nam tử trẻ tuổi hơn Nhiếp Chính vương.
Vương Tự Bảo ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra nói:
À, ta biết rồi.

Ai vậy? Muội mau nói đi.
Thấy khóe môi Vương Tự Bảo cong lên, Tôn Xảo Dịch mới phát hiện mình bị trêu chọc.
Vì vậy Vương Tự Bảo cũng không tôm chặt lấy vấn đề này để hỏi nữa.

Đúng rồi, Tôn tỷ tỷ gấp gáp tới tìm ta như vậy là có chuyện gì sao?
Bình thường nếu không có việc gấp, Tôn Xảo Dịch sẽ không đuổi tới thư phòng tìm nàng.

Đúng là có việc gấp.
Sau khi kiểm tra một lần, nàng quét son màu đỏ sậm ở ngoài miệng, sau đó hôn một dấu môi son thật to lên mặt sau bức thư.
Mãi đến lúc vết mực và dấu môi son đã khô, Vương Tự Bảo mới cẩn thận từng li từng tínhét thư vào trong ống đồng nhỏ để đựng thư cột trên chân chim ưng.
Sau đó lại sờ sờ lông vũ của nó, rồi tự tay thả nó bay đi.
Làm xong những chuyện này, Vương Tự Bảo mới bắt đầu tỉ mỉ đối chiếu.
Nhìn từ bệnh án được ghi chép lại, trình tự Tôn Xảo Dịch thực hiện phẫu thuật cho từng bệnh nhân cơ bản đều giống nhau, không có khác biệt quá lớn.
Chỉ là càng về sau, thời gian được sử dụng càng ngắn hơn.
Nếu còn để hắn tiếp tục chờ đợi ở đây thì hắn sẽ bị nghẹn đến điên mất.
Vương Tự Bảo cười, không trả lời ngay.
Chỉ thấy người nọ đứng tại chỗ vò đầu bứt tai, phỏng chừng lúc này trong lòng đang đang nghĩ cách.
Những bệnh nhân này được Vương Tự Bảo bố trí ở trong phòng khách, gian phòng mỗi ngày đều có người quét tước.
Hẳn cũng không phải do nguyên nhân môi trường không sạch sẽ.
Vương Tự Bảo bèn loại trừ điểm này.

Vậy ngươi xem vết sẹo mới này có vấn đề gì?

Người nọ nhìn Tôn Xảo Dịch, nhưng sau khi đối diện với Vương Tự Bảo, vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật:
Thủ pháp của người dùng dao không ổn, không lập tức cắt bỏ được vết sẹo ban đầu.
Vương Tự Bảo gật đầu nói:
Đúng là vậy, hơn nữa lúc đó Tôn tỷ tỷ còn gọt hai lần.
Nhưng sau đó nàng lại khen ngợi bảo:
Nhưng lần đầu tiên đã có thể làm được như vậy, trình độ này đã là không dễ đạt được rồi.
Người kia và Vương Tự Bảo còn chưa nói hết, mặt Tôn Xảo Dịch đã đỏ ửng.
Lần đầu tiên động đao, tay nàng cực kỳ run.
Song thỉnh thoảng cũng có vài người muốn làm mối cho Vương Hử đã mười lăm tuổi.
Vì thế, Vương Tự Bảo không ít lần trêu ghẹo Vương Hử, khiển lần nào Vương Hử cũng mặt đỏ tía tai.

Xem ra Tôn tỷ tỷ cũng đã có ý với Tam ca của ta?
Vương Tự Bảo vừa cười vừa nói.

Thủ pháp lúc đó quả thực không tốt.
Tôn Xảo Dịch hơi ngượng ngùng bảo.
Vương Tự Bảo cười, khích lệ nói:
Quả thực người đầu tiên có thể làm tới loại trình độ này đã tương đối không dễ dàng rồi.
Nàng nói xong còn định đi xem vết thương của người thứ hai.
Người đầu tiên lại hướng về phía Vương Tự Bảo, ôm quyền nói:
Chủ tử, vết thương của thuốc hạ đã hoàn toàn lành lặn rồi, có thể hay không để thuộc hạ trở về Hộ Bảo quản không?
Từ vẻ mặt của người này có thể thấy, hắn đã ngấm ngầm chịu đựng lâu lắm rồi.
Chồng bệnh án này bị nàng làm cho lung tung lộn xộn cả lên.
Vương Tự Bảo bất đắc dĩ, đành phải vừa đối chiếu vừa sửa sang lại.
Cuối cùng lại cẩn thận đánh dấu số trang ở dưới bệnh án của từng người để tiện tìm kiếm.
Ngay cả người say mê y thuật, từ lúc tới đây chưa bao giờ ra ngoài như Tôn Xảo Dịch mà cũng nghe nói tới chuyện này.
Xem ra sức hấp dẫn của Tam ca nhà mình quả thật không thể che giấu được! Từ lúc Tam ca xuất hiện ở Thiều Kinh, đã có rất nhiều nữ quyền trung niên ngày ngày gửi bái thiếp đến Thiều vương phủ, muốn tới gặp nàng và mẫu thân của nàng.
Là vì ai? Còn chẳng phải là vì Tam ca nhà mình sao.
Đển tận lúc không nhìn thấy chim ưng nữa, Vương Tự Bảo mới quay người lại, để Mỹ Cảnh đang chờ bên ngoài lấy nước ấm tới, rửa tay sạch sẽ.
Không lâu sau khi Vương Tự Bảo trở lại phòng, Tôn Xảo Dịch mang theo chồng ghi chép thật dày tới cho nàng xem.
Nha đầu này có một khuyết điểm lớn nhất, đó chính là không biết sắp xếp.
Thế nhưng, từ vết sẹo này có thể thấy, mặc dù đã tốt hơn nhiều so với trước đây, nhưng nhìn bên ngoài cũng rất không bằng phẳng.

Ngươi dùng kiểm phải không?
Vương Tự Bảo nhìn người này một chút rồi hỏi.

Khởi bẩm chủ tử, bình thường thuộc hạ sử dụng kiểm.
Người nọ vội vàng đứng lên, khom người trả lời.
Tôn Xảo Dịch vội vàng lắc đầu,
Không có.
Ta chẳng qua chỉ cảm thấy hắn tuấn tú mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, muội và hắn còn có mấy điểm giống nhau, thảo nào đều dễ nhìn như vậy.
Lời nói này của Tôn Xảo Dịch rất thẳng thắn, nhưng lại mất đi sự ngượng ngùng ban nãy.
Điều này chứng tỏ, trong hạng mục phẫu thuật này, Tôn Xảo Dịch đã hình thành một quy trình đầy đủ tương đối hợp lý, càng về sau càng thông thạo.
Cuối cùng, hai người cũng không tìm được vấn đề tồn tại từ chỗ này.
Vương Tự Bảo đành phải cùng Tôn Xảo Dịch gọi Mã Tử Kiện đi xem những bệnh nhân đã được phẫu thuật kia.

Tỷ suy nghĩ cẩn thận một chút, đặc điểm chung của những người thành công là gì? So sánh với những người thành công, những người thất bại lại có chỗ nào mà tỷ không chú ý không?
Vương Tự Bảo muốn giúp Tôn Xảo Dịch tìm ra điểm giống nhau trong đó, để tiện làm phân tích.
Tôn Xảo Dịch suy nghĩ kỹ càng, cũng không phát hiện nguyên nhân tồn tại trong đó.

Như vậy đi, đem ghi chép lúc tỷ phẫu thuật và chăm sóc trong giai đoạn sau cho những người đó cho ta xem.
Vương Tự Bảo bảo Tôn Xảo Dịch nhất định phải ghi lại một phần bệnh án kỹ lưỡng cho mỗi bệnh nhân trong quá trình thí nghiệm lần này.
Vương Tự Bảo sợ làm cô nương này tức giận nên vội vàng nói:
Chính là Tam ca của ta.
Thừa tướng hiện tại của Thiều Quốc, Vương Dụ Tuần.

Thì ra hắn chính là Tam ca của muội.
Ta nghe nói có rất nhiều người vì muốn thấy mặt của Tam ca muội mà mỗi ngày vây quanh đường cái gần Nhiếp Chính Vương phủ đợi hắn vào triều và bãi triều.
Sự thực chứng minh, cho dù là lúc nào, đặc tính nhiều chuyện của nữ tử cũng là trời sinh.
Mấy người chúng ta thử nghiệm hiện tại đã có vài người thành công, vết sẹo mờ hơn trước đây rất nhiều, không chừng sau này còn sẽ thật sự không nhìn ra vết sẹo trước kia nữa.
Nhưng cũng có mấy người mặc dù nhìn cũng không tệ lắm, nhưng vết sẹo lưu lại vẫn không nhỏ.
Dù sao vết sẹo của Nhiếp Chính vương phi cũng ở trên mặt, vì vậy ta đặc biệt tới tìm muội bàn bạc một chút.

Tổng cộng tám người, cuối cùng có bao nhiêu người thành công, bao nhiêu người không quá thành công?
Vương Tự Bảo hỏi.
Nàng cơ bản bắt đầu bắt đầu từ người đầu tiên đi thẳng đến người cuối cùng.
Phần lớn vết thương của những người này đều nằm trên cánh tay, chỉ có một người là ở bắp chân.
Trong này phải kể tới vết thương của người đầu tiên là ổn nhất trước mắt, đã hoàn toàn khép miệng rồi.
Vương Tự Bảo đương nhiên biết người Tôn Xảo Dịch hỏi là ai, song vẫn cố ý giả ngu hỏi:
Người nào? Tỷ nói là nam hay nữ?

Là một nam tử? Một nam tử trông vô cùng tuấn tú.
Tôn Xảo Dịch nói xong, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Nam tử?

Ừm.
Tôn Xảo Dịch vội vàng gật đầu.

Lại còn là một nam tử vô cùng tuấn tú?
Vương Tự Bảo nhắc lại.
Trước khi tới nơi này, Vương Tự Bảo đã bảo Mỹ Cảnh gọi những người đó tới một gian phòng lớn.
Sau khi nàng đi vào, những người đó chủ động hành lễ với Vương Tự Bảo.

Chào chủ tử!
Vương Tự Bảo xua tay chặn lại:
Không cần đa lễ.

Tạ ơn chủ tử!
Sau đó Vương Tự Bảo lại nói:
Các ngươi ngồi xuống cả đi.

Tạ ơn chủ tử!
Lúc này Vương Tự Bảo cũng không bận tâm tới khoảng cách giữa nam và nữ, bảo bọn họ vén y phục lên, để tiện cho nàng tiến hành so sánh từng người.

Có bốn người thành công, bốn người không quá thành công.
Tôn Xảo Dịch thành thật trả lời.

Tỷ lệ 5-5 ư!
Cái tỷ lệ này rõ ràng không tốt như Vương Tự Bảo mong muốn.
Tôn Xảo Dịch gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc Vương Tự Bảo xem vết sẹo cho người thứ hai, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói hai chữ
Cho phép.

?
Người nọ qua hồi lâu cũng không phản ứng kịp, vẫn là người khác nhìn hắn cười, hắn mới ngây ngô gãi đầu nói:
Tạ ơn chủ tử.

Thuộc hạ không ăn cơm tối ở đây nữa.

Thuộc hạ đi liền đây.
Người kia nói xong, dường như rất sợ Vương Tự Bảo sẽ đổi ý, bèn không đợi Vương Tự Bảo trả lời đã lập tức
vèo
một tiếng ra khỏi gian phòng.

Đợi sau khi phản ứng kịp, mọi người đều không nhịn được mà bắt đầu cười ha hả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.