Chương 304: Được cứu mạng nhờ lòng tin


Nghe được tin tốt này, tâm trạng rối bời của Chu Lâm Khê tốt hơn hẳn.

Hắn cũng thấm trách thê tử của mình, sao chu8yện hệ trọng thể này mà lại giấu hắn chứ.

Không đúng, trừ thế tử của mình ra, phụ thân của hắn cũng đứng một bên 3để hùa theo.

Ông nói phải xem Bảo Muội chọn thế nào?

Vâng, đúng vậy.
Phải xem Bảo Muội chọn thế nào.
Giả sử, hạ quan chỉ nói là giả sử thôi nhé.
Chu Lâm Khê tức giận nhìn Lữ Duyên:
Giờ là lúc nào rồi, quân sự mau nói đi chứ.
Hắn sắp chết vì sốt ruột rồi đây, sao người này còn ậm ừ mãi như vậy.
Giờ ông cũng chỉ biết quan sát sao Đế Vương để xem tình hình hiện giờ của Vương Tự Bảo.
Chu Lâm Khê ôm ngực, hít sâu một hơi, bước ra ngoài trước.
Mới đi được ba bước, hắn đã lảo đảo.
Bởi vậy cho dù là Vương Tự Bảo hay là đứa trẻ, điều kiện tiên quyết vẫn là giữ được sinh mạng của Vương Tự Bảo.
Không được, Bảo Muội nhất định không được chết.
Hẳn không thể mất Bảo Muội được.
Vương Tự Bảo nghiệm mặt nói:
Chuyện ta làm tiếp sau đây e là thế nhân sẽ không chấp nhận, bởi vậy mới chỉ giữ lại mấy người mà thôi.
Nàng lướt mắt nhìn mọi người, nói tiếp:
Các người phải nhớ cho kỹ, chuyện hôm nay phải giữ thật kín, không được kể cho bất kỳ ai khác.
Mặc dù hiện giờ trông Vương Tự Bảo rất nhếch nhác, nhưng uy thế của nàng vẫn không hề giảm đi.

Dạ.
Mấy người đều cúi người, nghiêm túc đáp lại.

Vậy thì ta yên tâm rồi.
Nói xong, Vương Tự Bảo tranh thủ dặn dò luôn:
Lương Thần, Mỹ Cảnh, các ngươi mau đổ đầy nước ấm vào thùng gỗ, nhớ là không được quá nóng, cũng không được quá lạnh.
Cho dù Vương Tự Bảo có nói sai, chỉ cần là chuyện nàng phân phó thì họ cũng vẫn sẽ làm theo, Vương Tự Bảo lại cực kỳ bình tĩnh mà dặn tiếp:
Tôn tỷ tỷ, trong này ngoài tỷ, mấy nha hoàn của ta cùng ma ma quản sự ra, những người không có nhiệm vụ đều ra ngoài hết.

Bảo Muội...
Thấy Tôn Xảo Dịch thắc mắc, Vương Tự Bảo nhếch miệng nói:
Nghe lời ta đi, ta sẽ không hại mình đâu, càng không thể hại đứa con của ta và Lâm Khê.

Được.
Tôn Xảo Dịch gật đầu rồi nói với mấy ma ma đỡ đẻ:
Mấy người ra ngoài cả đi, ở lại đây cũng chẳng giúp được gì.
Mấy người đó hơi chần chừ, chỉ đứng nhìn nhau.
Nếu bọn họ cứ thế này mà ra ngoài, vậy thì liệu Nhiếp Chính vương có giết họ vì không làm tốt việc được giao không?
Nếu giờ mấy người không ra ngoài, chút nữa bản công chúa mà gặp chuyện thì chắc chắn mấy người sẽ phải chịu tội đấy.
Thấy bọn họ đến lúc này rồi mà vẫn chỉ nghĩ cho bản thân mình, Vương Tự Bảo lạnh lùng nói vậy.
Khi nào nàng khỏe lại rồi sẽ đuổi mấy người này đi càng xa càng tốt.
Chu Lâm Khê vội vã đứng dậy, khom người thi lễ với Lữ Duyên, hoảng loạn hỏi:
Quân sư là sư phụ của Bảo Muội, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách đúng không? Phải rồi, chẳng phải mấy người có thể khai đàn làm phép hay sao? Hay là bây giờ ông lập đàn đi? Cần gì bản vương sẽ sai người đi chuẩn bị.

Lữ Duyên lại lắc đầu, thương tiếc nói:
Nếu có thể thì sao hạ quan lại không làm chứ?
Chu Lâm Khê đang gấp gáp muốn tìm cách nghe vậy thì vừa thất vọng, lại thấy đau đớn đến khó chịu đựng được.
Như thể Bảo Muội đang vật lộn ở nơi xa và cần đến hắn, nhưng hắn lại chịu bó tay ở đây.
Vương Tự Bảo lại an ủi:
Nhưng với điều kiện là hai người ra ngoài nghỉ ngơi đã, để còn đủ sức chăm sóc con và đứa bé.

Được được.
Biết Vương Tự Bảo đã có cách giữ mạng cho hai người, mà mình ở lại cũng không giúp được gì, nên dù rất không đành lòng nhưng Tưởng thị và Lâm Uyển Yên vẫn quyết định ra ngoài, báo tin tức hơi tốt này cho mọi người biết.
Chờ hai người họ đi rồi, Vương Tự Bảo lại chịu thêm cơn đau đớn khác, sau đó quyết định đánh cược một phen.
Nàng lập tức phân phó:
Lương Thần, Mỹ Cảnh, mau đến phòng của ta lấy thùng gỗ dùng để tắm qua đây.

Vâng, thưa chủ tử.
Dù không hiểu lý do nhưng bọn họ đã quen phục tùng rồi.
Hơn nữa, không chỉ riêng mình nàng mà đứa trẻ này cũng phải sống.
Vương Tự Bảo chợt tìm ra lý do mình ở lại cõi đời này, khiến nàng có được khát vọng sống cực mạnh mẽ.
Đến khi cơn đau tiếp theo qua đi, Vương Tự Bảo nói đứt quãng với Tưởng thị và Lâm Uyển Yên:
Hai người...
Đáng tiếc là không có.
Đuổi đám người đi rồi, Vương Tự Bảo lại chật vật chịu cơn đau mới ập đến.
Lương Thần và Mỹ Cảnh sai người khênh thùng gỗ để tắm mà Vương Tự Bảo cần đến ngoài phòng sinh, còn lại do nàng và Mỹ Cảnh, Diễm Dương, Tinh Thiên cùng khênh vào trong.
Nỗi bất lực, sự tự trách, lòng đau thương cùng nhiều tâm trạng phức tạp khác lập tức ập đến với Chu Lâm Khê.
Hắn đứng ngây ra như một pho tượng, không biết rốt cuộc mình có thể làm được gì cho thê tử đây? Không lâu sau, Chu Lâm Khê thấy miệng mình sặc mùi tanh,
phụt
một cái, hắn phun máu tươi.
Lữ Duyên định đỡ lấy hắn, nhưng hắn lại phất tay, sau đó quẹt đi vết máu vương ở khóe miệng, tay phải ôm ngực.
Một người ích kỷ chỉ nghĩ cho mình thì không xứng làm thầy thuốc.
Mặc dù bọn họ chỉ phụ trách đỡ đẻ, nhưng Vương Tự Bảo cho rằng làm nghề đó cũng phải có tấm lòng bao dung.
Cho dù chỉ có một người trong số đó dám nói rằng muốn ở lại để chăm sóc nàng, nàng cũng sẽ đánh giá cao người đó.

Vậy thần xin nói thẳng.
Giả sử Bảo Muội cho rằng vương gia không còn trên cõi đời nữa thì có thể sẽ từ bỏ ý chí sống.
Đến lúc đó, bất kể là Bảo Muội hay là tiểu Thế tử tương lai đều có thể sẽ mất mạng.
Hơn ai hết, Lữ Duyên hiểu rất rõ rằng nếu Vương Tự Bảo qua đời, đứa trẻ đó cũng sẽ mất đi sinh cơ, chắc chắn không thể sống nổi.
Từ hồi quen biết Bảo Muội năm lên tám tuổi, sinh mệnh hắn đã được định rằng sẽ đan cùng nàng, không thể tách rời được.
Nàng sống thì ta sống, nàng chết thì ta chết! Con cái gì chứ? Thiên hạ gì chứ? Chẳng thể nào quan trọng bằng nàng.
Đời này kiếp này của ta đều là vì nàng mà thôi.
hai người đi ra ngoài trước, con đã nghĩ ra cách cứu mình và đứa bé rồi.

Thật sao? Con nghĩ ra cách thật rồi ư?
Hai người đồng thanh hỏi.
Vương Tự Bảo yếu ớt gật đầu.
Không biết tại sao, dù Vương Tự Bảo nói thật hay không, những người bên cạnh nàng đều tin tưởng một cách kỳ lạ.
Hắn cảm thấy nơi đó như bị ai túm chặt lấy, khiến hắn đau đến không thở nổi.

Bảo Muội, nàng nhất định phải cố gắng lên.
Thiếu nàng, ta cũng không thiết sống nữa.
Chu Lâm Khê kiên định nhủ thầm.
Cho nên để cái ngôi sao Đế Vương chết tiệt kia biến mất đi! Ta chỉ cần nàng sống, sống thật tốt mà thôi.
Chẳng biết qua bao lâu, Chu Lâm Khê mới chậm rãi nói:
Quân sự, bản vương và ông cùng nhau đi xem thiên tượng, cầu phúc cho Bảo Muội đi.
Có lẽ đây là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm được bây giờ.

Được.
Lỡ Duyên nhận lời ngay.

Bản vương ư?
Chuyện này thì liên quan gì tới mình?
Vâng.
Lỡ Duyên gật đầu.

E là có liên quan đến lần mất tích này của vương gia.

Ý ông là sau khi biết tin chúng ta mất tích, Bảo Muội đã gặp chuyện ngoài ý muốn?
Chu Lâm Khê ngập ngừng hỏi.

Rất có khả năng là vậy.
Thấy Lữ Duyên cực kỳ nghiêm túc, không phải đang đùa thì Chu Lâm Khê vội vàng hỏi:
Vậy làm sao để phá giải?
Thảo nào hôm nay hắn cứ nóng ruột mãi, hóa ra không phải là không có nguyên do.
Đến khi Lữ Duyên kiểm tra kỹ thì phát hiện Chu Lâm Khê đã tắt thở.
Lữ Duyên vội vàng đè ngón cái vào nhân trung của Chu Lâm Khê, lúc ấy hắn mới từ từ thở lại.
Người chưa tỉnh nhưng miệng lại không ngừng thì thào:
Bảo Muội, cố gắng lên!

Bảo Muội, chờ vi phu về.

Bảo Muội, chúng ta không cần con nữa.

Bảo Muội, ta chỉ cần nàng sống thật tốt.


Bảo Muội...

Có lẽ những lời thì thầm không ngớt đó của Chu Lâm Khê đã có tác dụng.
Vương Tự Bảo có cảm giác Chu Lâm Khê giờ đang ở một nơi nào đó chờ mình đến cứu.
Chu Lâm Khê đắm chìm trong niềm vui sắp được làm cha, quên luôn lý do Lữ Duyên đến tìm mình.
Mãi lúc sau thấy Lữ Duyên vẫn ở đây, hắn mới chợt nhớ ra hình như vừa nãy ông có nói gì đó về chuyện tình tượng.
Thế là hắn hơi ngượng ngùng hỏi:
Vậy quân sự vừa rồi nói chuyện tình tượng gì với bản vương vậy? Ta quên mất rồi.
Lữ D5uyên cau mày, giọng nói trầm hẳn xuống:
Có thể Bảo Muội và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.

Không thể nào.
Dù Bảo Muội có mang thai thì cũng mới được hơn bảy tháng, sao có thể gặp nguy chứ?
Chu Lâm Khê ngạc nhiên hỏi.

Hạ quan trước khi tới đã bói một quẻ, e là vấn đề nằm ở chỗ của vương gia đây.
Lỡ Duyên nói.
Hắn lại phun ra một búng máu tươi, sau đó ngã rầm về phía sau.

Vương gia!
Lỡ Duyên đi sau hốt hoảng kêu lên, định bước đến để đỡ Chu Lâm Khê dậy.
Nhưng vì quán tính khi ngã của hắn quá mạnh nên Lữ Duyên chỉ có thể đỡ để hắn không bị ngã xuống đất mà thôi.
Người hiểu bói toán như Lữ Duyên cũng không thể điều khiển được sao Để Vương.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu nói:
Không có cách phá giải, chỉ có thể xem Bảo Muội lựa chọn thể nào thôi.
Lữ Duyên đã từng xem bói cho Vương Tự Bảo, nàng là
sinh cơ thể
, tất cả những người và chuyện có liên quan đến nàng đều sẽ nhờ nàng mà có sinh mệnh mới.
Tương tự vậy, vận mệnh của sao Đế Vương này cũng hoàn toàn nằm trong bàn tay của Vương Tự Bảo.
Nếu nàng chết đi thì không chỉ Chu Lâm Khê gặp chuyện, mà e là cả Thiều quân đi theo hắn cũng không ổn.
Không được, nàng nhất định phải sống.
Nàng nhất định phải đi cứu phu quân của mình.
Đổ đầy rồi thì để ta kiểm tra.


Mặc dù không biết nhiệt độ cụ thể là bao nhiêu, nhưng tốt nhất là gần với thân nhiệt của người nhất.


Tôn tỷ tỷ, chút nữa tỷ phải châm cứu cho ta.

Ta nghĩ đứa trẻ này càng sớm sinh ra thì càng tốt cho nó.
Nếu không một khi nước ối chảy hết mà đứa bé vẫn chưa được sinh ra thì rất có khả năng sẽ nghẹt thở mà chết.

Đây là kiến thức cơ bản mà Vương Tự Bảo biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.