Chương 310: Sắp xếp trước khi rời đi
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2273 chữ
- 2022-02-06 09:13:07
Sở dĩ Vương Tự Bảo muốn nhiều núi hoang và đất hoang như vậy còn chẳng phải vì muốn làm cho những ruộng đất này đều biến thành ruộng đồng phì nhiêu. <8br>
Bởi từ lúc tới Thiều Quốc, nàng vẫn vì nguyên nhân này nọ mà chưa đưa hành động vào thực tế.
Bây giờ vừa nghe Vương Hử nói như vậy, nà3ng quả thật hơi kích động.
Mà bản triều không có ai đi làm chuyện này là bởi người đọc sách đều muốn nhắm về hướng cao hơn, trong lòng bọn họ coi thường nông dân, cho nên không chịu làm việc vì nông dân.
Cậu dường như đã tìm được tự tin, bắt đầu thao thao bất tuyệt:
Mà những nông dân kia tuy hiểu biết rất nhiều thứ, nhưng trong số họ lại rất ít người biết chữ.
Còn gì nữa không?
Vương Tự Bảo vẫn không keo kiệt lời khen ngợi như vậy.
Nếu con tổng kết những điều này lại rồi viết thành sách, thì có phải sẽ có nhiều người đọc được hơn không? Hơn nữa còn sẽ không bị thất truyền?
Vương Tự Bảo mỉm cười nói:
Con nghĩ không sai, đúng là như vậy.
Sáng sớm hôm sau, phần kế hoạch này đã tạo ra phản ứng lớn trên triều đình.
Thiều Quốc bọn họ đất rộng người thưa.
Phần kế hoạch thư này chỉ là một vài kế hoạch và quy hoạch sơ bộ của Vương Tự Bảo đối với nông nghiệp.
Trọng điểm lần này là nàng muốn thành lập một nha môn chuyên phụ trách nông nghiệp ở Hộ bộ.
Vương Tự Bảo tán thành nói:
Cầu cuối cùng người nói rất hay.
Dù sao phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện cũng tốt hơn sau khi sự việc xảy ra mới đi làm.
Vì vậy, Vương Hử đã vô hình trung đi lên một con đường khác.
Đương nhiên, chuyện này để sau hãy nói.
Giải quyết xong chuyện của Vương Hử, Vương Tự Bảo dẫn theo Vương Tông tới Chiêm Sự phủ.
Sau khi báo cáo công việc gần đây với Vương Tự Bảo, chiêm sự Tô Minh Nhiễm lại nói ngắn gọn một số suy nghĩ của nàng về việc muốn thiết lập thiện đường trong tương lai.
Vì vậy cậu vô cùng trung thực lắc đầu.
Vương Tự Bảo giải thích:
Nếu con thật sự muốn làm Đại tư nông, muốn viết sách thì bình thường phải ra ngoài đồng, đi thăm hỏi những lão nông kinh nghiệm nhiều một chút.
Hơn nữa tên của con còn có thể được ca tụng nghìn đời.
Thật vậy sao?
Nghĩ đã thấy kích động rồi!
Tiểu cô cô còn có thể gạt con sao! Nhưng chúng ta vẫn phải thiết thực một chút, nói hiện tại.
Con đã từng nghĩ tới chuyện, trừ những thứ này ra, nếu con muốn làm Đại tư nông, muốn viết sách Nông, thì con phải làm những gì không?
Vương Hử suy nghĩ một chút, bởi thật sự chưa từng tiếp xúc với những thứ này, mà gần đây sau khi có suy nghĩ này mới tìm được một ít sách, nên có thể nghĩ tới những điều này đã là không ít rồi.
Vậy nên ta mới nói suy nghĩ của con là tốt, nhưng vẫn còn bốc đồng, nghĩ mọi chuyện là đương nhiên.
Vương Tự Bảo cười ha hả rồi xoa đầu Vương Hử nói:
Nhưng tiểu cô cô rất vui, Hử ca nhi đã thật sự trưởng thành rồi.
Chỉ là quá ít kinh nghiệm xã hội, nhưng cái này có thể bồi dưỡng từ từ.
Vương Hử ngượng ngùng cúi đầu, ngay sau đó lại nghĩ đến điều Vương Tự Bảo nói ban nãy, bất kể là lúc nào thì nam nhi nhà chúng ta cũng phải ưỡn thẳng ngực làm người, vì vậy lại lập tức ưỡn lồng ngực nhỏ của mình thật cao.
Trên thực tế không hề thiếu đất, nhưng lại thiếu đất tốt.
Đồng thời còn thiếu người trồng trọt.
Vương Tự Bảo nghe xong gật đầu tỏ ý tán thành, đồng thời lại hỏi:
Ý tưởng của ngươi rất tốt.
Nhưng người đã từng nghĩ tới chuyện, số tiền cần thiết để thành lập thiện đường đến từ đầu chưa?
Hiện tại lúc làm kế hoạch, các nữ quan của Chiêm Sự phủ đều được yêu cầu phải viết rõ ràng tính khả thi và cụ thể thực thi phương án như thế nào, cũng như một số vấn đề chi tiết.
Vả lại một lần, hai lần này cũng chẳng ngắn ngủi như một, hai canh giờ, mà là tâm huyết một năm, hai năm đó! Cho nên việc này thật sự không dễ dàng, đơn giản như trong tưởng tượng của con đâu.
Mặc dù sẽ rất khổ, nhưng nếu bản thân đã lựa chọn con đường này, thì dù có khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa cậu cũng không thể từ bỏ.
Vương Hử nghiêm túc nói:
Tiểu cô cô người yên tâm, nếu đây là con đường con tự chọn, thì dù khổ nữa, mệt mỏi nữa, con cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Vương Tự Bảo hết sức vui mừng nói:
Khá lắm, tiểu cô cô không phí công dạy con.
Cậu muốn thử cái gì thì đều có thể làm ở nơi đó.
Sau khi đuổi Vương Hử đi, Vương Tự Bảo nghiêm túc soạn thảo một phần kế hoạch thư.
Ví dụ như mang cây trồng của phía Bắc tới trồng ở phía Nam, đem cây trồng của các quốc gia khác đến nước ta trồng vân vân.
Việc này cũng không phải một, hai lần là có thể thành công.
Người đời sau còn có thể thông qua sách mà con viết, biết được thời đại này của chúng ta có thu hoạch gì.
Cũng có thể làm tư liệu lịch sử quý giá rồi.
Có rất nhiều người được gọi là người tốt, nhưng trên thực tế lại chính là mua danh chuộc tiếng, chỉ làm một ít chuyện mã ngoài.
Nói trắng ra những người đó chính là muốn thể diện, lấy lòng dân chúng.
Vương Tự Bảo không cười nữa, nghiêm túc nói:
Chúng ta không thể làm vậy được.
Sau khi trông thấy động tác nhỏ này của Vương Hử, Vương Tự Bảo thầm cười nhưng không vạch trần cậu.
Nhưng vẫn nói những lời đã từng nói trước đây, bây giờ cậu muốn làm Đại tư nông gì đó căn bản là chuyện không có khả năng.
Ngoài ra, lúc bình thường, cũng có thể viện trợ nhiều hơn cho một số người cần giúp đỡ.
Trước kia bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, nếu quả thật Vương Tự Bảo muốn khuyến khích nhà mình làm ngược với số đông thì sẽ bị những nhà cùng tầng lớp mắng chết.
Đồng thời, sẽ bị cô lập.
Việc này đã trở thành một lực cản đối với sự phát triển của Thiều Quốc.
Sau này, nếu ai có thể giải quyết một trong những vấn đề này, đều là đại công thần của Thiều Quốc.
Chúng ta có thể để những người có tiền quyên góp giống các chùa miếu lớn và am ni cô.
Vương Tự Bảo không lập tức tỏ rõ thái độ mà hết sức nghiêm túc hỏi:
Ngươi dự định để người ta quyên góp một lần? Hay là quyên góp cả đời? Ngươi tính để thiện đường này hoạt động lâu dài? Hay chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, vì công tích?
Đương nhiên hạ quan hy vọng chuyện này có thể tiến hành lâu dài.
Đợi sau khi phụ thân và vị Tam ca là đương kim thừa tướng của mình trở về sẽ cho bọn họ xem qua một lần.
Sau khi nhận được sự chấp thuận của bọn họ, nàng lại đưa kế hoạch thư đến cho công công nhà mình.
Vương Hử gật đầu liên tục bảo:
Việc này con cũng nghĩ kỹ rồi.
Nếu làm chức Đại tư nông này, con không những có th5ể giúp được tiểu cô cô mà cũng có thể cứu giúp càng nhiều lê dân bách tính trong thiên hạ hơn.
Nhưng bây giờ đã khác, nàng nhất định phải làm chút chuyện gì đó vì dân chúng mới được.
() Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính: Không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện.
Hơn nữa bọn họ không biết ghi chép lại những kinh nghiệm này, nói cho người khác và thế hệ sau.
Vì vậy có rất nhiều kinh nghiệm cứ như vậy dần dần bị thất truyền.
Thế nhưng Vương Hử chỉ mới nghĩ muốn trợ giúp gia tộc và nàng, dường như có phần quá không phóng khoáng.
V9ì vậy nàng nhắc nhở:
Hử ca nhi, chức Đại ty nông này là mệnh quan triều đình, chúng ta không thể chỉ nghĩ tới nhà mình, mà phải làm việc vì bách tín6h trong thiên hạ.
Hơn nữa còn không thể chỉ đi loanh quanh ở vùng lân cận mà phải đến các nơi khắp cả nước, thậm chí là phải đi thăm, đi xem toàn đại lục Hồng Vũ mới được.
Bình thường còn phải làm nhiều thử nghiệm.
Nha môn này có thể tổ chức sản xuất nông nghiệp, khai hoang, gây trồng các loại giống, mở rộng trồng trọt, tìm kiếm cây nông nghiệp phù hợp hơn với địa phương, thí nghiệm trồng và chăm sóc các cây mới, cũng như biên tập sách Nông.
Ngoài ra, Vương Tự Bảo cũng lấy danh nghĩa cá nhân, tiếp tục xây dựng ngân hàng tư nhân Bảo Ký cho các gia đình nông dân vay tiền ở mọi nơi trên cả nước.
Ngoại trừ những điều ta vừa nói, con còn phải hỏi thêm các nông dân có nhu cầu gì, chưa biết chừng những nhu cầu này của họ mới là nhân tố quyết định tương lai con có thể làm một Đại tư nông tốt hay không.
Vương Hử gật đầu theo thói quen.
Nhưng trên thực tế, cậu lúc này vẫn không thể hoàn toàn hiểu được ý của Vương Tự Bảo, chỉ biết rằng tiểu cô cô bảo cậu làm như vậy thì chính xác không sai.
Vì vậy Tô Minh Nhiễm quả thật đã nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề tiền bạc.
Vì vậy trong lòng đã có dự tính trả lời:
Trưởng Công chúa, thần đã từng nghĩ tới rồi.
Tiểu cô cô, chẳng phải người từng nói người xưa trồng cây, người sau hưởng bóng mát ư? Nếu bọn họ có thể nói những kinh nghiệm này cho người đời, thì có phải sẽ càng bớt người phải đi đường vòng, càng nhiều người được hưởng bóng mát hơn hay không?
Nói xong những câu này, Vương Hử chớp đôi mắt to, dáng vẻ cầu khen ngợi nhìn Vương Tự Bảo.
Con có thể nghĩ được những điều này thì rất tốt.
Nếu cậu một lòng một dạ quyết định muốn đi con đường này, thì trước hết nên đồng ý tới Hộ bộ làm việc.
Sau này, Vương Tự Bảo sẽ đem một bộ phận núi hoang và đất hoang trong tay mình cho vị Đại tư nông tương lai này làm căn cứ thí nghiệm.
Thầy Vương Hử không hiểu, Vương Tự Bảo liền nêu ví dụ cho cậu:
Theo ta được biết, các lão bách tính thích mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, thích đất trồng của mình có thể thu hoạch nhiều hơn một chút, thích thuế thu từ ruộng đất có thể ít đi một chút, thích có thể ăn ngon, mặc đẹp, cuộc sống sung túc hơn vân vân.
Thật ra lão bách tính lúc này thật sự rất dễ thỏa mãn.
Có lẽ còn bởi năm nay thu hoạch nhiều hơn năm ngoái ba, năm đấu mà mừng rỡ ngủ không yên.
Vương Hử nghi ngờ hỏi:
Những thứ này cũng là chuyện một Đại tư nông nên phụ trách sao? Không phải làm Đại tư nông chỉ đảm nhiệm dẫn dắt mọi người trồng ruộng cho tốt là được rồi ư?
Vương Tự Bảo cười, lắc đầu nói:
Đứa nhỏ ngốc, Đại tư nông không chỉ phụ trách ruộng mà đương nhiên còn cả nông dân ngoài đồng nữa.
Chỉ có quản lý tốt những nông dân này, bọn họ mới có thể cày cấy tốt hơn!
Ồ! Thì ra là vậy!
Vương Hử bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Người cũng biết, hàng năm Thiều Quốc chúng ta gặp không ít tai họa lớn nhỏ, nếu mỗi lần đều đến thời điểm xảy ra chuyện mới đi gom tiền quyên góp hoặc gom lương thực thì có hơi trễ.
Vì vậy, thần nghĩ, dù là chuyện gì thì tốt nhất cũng phải chuẩn bị sớm, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Tô Minh Nhiễm nghiêm túc trả lời.
Chuyện gì nên chuẩn bị sớm thì đều phải chuẩn bị đầy đủ trước.
Một khi có dấu hiệu xảy ra thiên tai, chúng ta bèn kịp thời ra tay giúp đỡ bọn họ, không được lúc nào cũng kéo dài tới sau cùng mới đi làm.
Vâng, ý của họ quan khi muốn thành lập thiện đường chính là như vậy.
Tô Minh Nhiễm cung kính nói.
Bởi vậy ta mới bảo ý tưởng này cực kỳ tốt.
Nhưng đúng như ta vừa mới hỏi người, tiền từ đầu tới? Người cho rằng những nhà có tiền kia có thể hưởng ứng chuyện quyên tiền? Họ có thể ủng hộ một lần nhưng sau đó thì sao? Người ta thừa tiền thì sao không tự đi làm việc thiện, mua danh tiếng cho mình? Tại sao còn muốn ném tiền cho chúng ta, để chúng ta lấy lòng dân chúng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.