Chương 312: Đến long khẩu quan
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 2198 chữ
- 2022-02-06 09:13:03
Bảo Muội, lần này đi nguy hiểm trùng trùng, Khê ca nhi cũng chưa biết sống chết thế nào, hy vọng cho dù gặp phải chuyện gì con8 cũng nghĩ tới phụ thân, tới mẫu thân và An ca nhi.
Lúc nói lời này, khóe mắt Vương Tử Nghĩa cũng đỏ lên.
Nha đầu này3 là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu Chu Lâm Khê thật sự gặp phải chuyện không may thì phỏng chừng nàng cũng sẽ không sốn9g một mình.
Hiển nhiên người nọ là kẻ giả mạo.
Không cần nghĩ Vương Tự Bảo cũng biết người này là ai.
Để tiện lên đường, đồng thời tiện cho Vương Tự Bảo hành động, lần này ra ngoài thứ nàng mang theo nhiều nhất là nam trang.
Tới ngoài của thành Long Khẩu Quan, Vương Tự Bảo lấy từ cách khâm sai thăm binh, mặc một bộ nam trang màu trắng đứng trước cửa thành.
Cái kỹ năng ẩn trốn này hoàn toàn có thể cho điểm ấm, nếu nàng không phát hiện ra mới là kỳ lạ.
Vậy lần sau con lại suy nghĩ thật kỹ vậy.
Vương Tông vô cùng nghiêm túc bảo.
Không chừng con còn có thể giúp được người nữa.
Cho dù không giúp được việc lớn, thì con cũng có thể mua vui cho người mà.
Vương Tông ra sức thể hiện giá trị tồn tại của mình, hy vọng nhờ đó có thể để Vương Tự Bảo giữ cậu lại.
Làm chuyện gì vì hắn, nàng cũng thấy xứng đáng.
Hừ, muội bảo đáng thì đáng đi.
Thế nhưng phụ thân và mẫu thân con đã già thật rồi, vẫn hy vọng các con có thể ở bên cạnh tận hiểu nhiều hơn.
Nhìn mái tóc muối tiêu của Vương Tử Nghĩa, Vương Tự Bảo đau xót.
Nàng bất hiểu biết bao, để phụ mẫu ở cái tuổi này còn phải lo lắng cho mình.
Trước đây Vương Tự Bảo chế hắn làm rối tóc của nàng nên sẽ tránh né hoặc tức giận.
Lần này nàng chẳng những không tránh mà còn cười khúc khích với hắn, mắt rưng rưng.
Một khi xảy ra chuyện, tiểu cô cô không dám hứa chắc có thể đảm bảo sự an nguy của con.
Con biết là nguy hiểm, nhưng con muốn đi theo tiểu cô cô.
Con là trưởng sử Chiêm Sự phủ của tiểu cô cô, người đi đâu thì con phải đến đó mới được.
Tam ca cũng không nói những thứ khác nữa, chỉ hy vọng muội có thể bình an, đi sớm về sớm.
Vương Dụ Tuần là một người không thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện liên quan tới Vương Tự Bảo, hắn sẽ không khống chế được.
Nếu lúc này có người chú ý nhìn ánh mắt hẳn thì nhất định sẽ thấy cảm xúc không nỡ và khổ sở.
Vì vậy cũng không tiếp tục dây dưa nữa, mang theo đồ đạc, dẫn nhân mã của mình tiến về phía Long Khẩu Quan.
Lộ trình vốn phải đi trong một tháng rưỡi bị Vương Tự Bảo rút lại thành một tháng.
Con nhất định sẽ bình an trở về.
Vương Tử Nghĩa liên tục bảo:
Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Đợi Vương Tự Bảo bái biệt Vương Tử Nghĩa xong, Vương Dụ Tuần tiến lên xoa đầu nàng.
Sau khi Vương Tự Bảo trưởng thành, đã rất lâu Vương Dụ Tuần chưa từng làm động tác như vậy.
Nếu không lúc quay về con sẽ không nhận người nữa đâu.
Lúc nói chuyện Vương Tự Bảo còn mang theo giọng mũi nồng đậm, thỉnh thoảng còn thút thít.
Cái loại ngữ khí trẻ con này của nàng xóa tan cảm xúc không nỡ biệt ly của Vương Tử Nghĩa.
Sau khi đội nhân mã do Vương Dụ Trạch chỉ huy đến đây tụ họp, Vương Tự Bảo mới lưu luyến, rơi nước mắt từ biệt mọi người.
Ly biệt bao giờ cũng khiến người ta đau lòng và khổ sở, dù đã đi thật xa rồi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới phụ mẫu và An ca nhi, nước mắt của Vương Tự Bảo vẫn không cầm được mà chảy xuống.
Thân phận An ca nhi đặc biệt, chỉ dựa vào sự cưng chiều của bà bà muội, còn không phải sẽ được sủng tới tận trời sao.
Phỏng chừng cũng chỉ có muội mới có thể nói chen vào mà quản được, cũng chỉ có muội có thể dạy dỗ nó thật tốt.
Cho dù đoạn đường này buồn tẻ nhàm chán, cho dù rất khổ, nhưng Vương Tông cũng không cằn nhằn và oán trách.
Ngược lại còn đảm nhiệm vị trí hạt dẻ cười, thỉnh thoảng cân bằng tâm trạng cho Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo gật đầu nhẹ một cái,
Ừm.
Biết là tốt rồi.
Ngay sau đó nàng lại khẽ liếc nhìn sang Vương Hư:
Lát nữa ta sẽ phải người đưa con trở về.
Đừng mà, con vất vả lắm mới đi theo được người tới, con mới không cần trở về đầu.
Nghe xong lời Vương Tự Bảo nói, Vương Tông vội vàng trốn lên xe ngựa nàng ngồi.
Có lẽ đứa nhỏ này sợ chia tay với nàng nên mới trốn đi.
Vương Tự Bảo chủ động thay Vương Tổng tìm một cái cớ.
Mãi đến lúc đội ngũ lên đường nghỉ ngơi lần đầu tiên, Vương Tự Bảo mới ổn định lại cảm xúc, xuất hiện trước mặt mọi người.
Giữa nhóm hộ vệ đông đảo của mình, Vương Tự Bảo phát hiện một hộ vệ vóc dáng gầy yếu, còn thấp hơn người bên cạnh không ít.
Lúc này đã đến đầu tháng Mười, thời tiết bắt đầu hơi chuyển lạnh.
Bọn họ cũng đều đổi sang quần áo dày một chút.
Ta biết rồi, Tam ca.
Nếu như ta thật sự không về được,
Thấy Vương Dụ Tuần trợn mắt, sắp tức giận đến nơi, Vương Tự Bảo vội vàng nói:
Đừng nóng giận, ta nói là nếu như mà.
Nhớ phải giúp ta chăm sóc phụ mẫu, trông nom An ca nhi, đừng để nó bị người trong nhà làm hư.
Sau này nhất định phải bồi dưỡng nó trở thành một nam nhân có năng lực, có trách nhiệm mới được.
Vương Tự Bảo sụt sịt, lại nói:
Còn nữa, nếu như gặp được người thích hợp thì cưới một tẩu tử về cho ta đi.
Thấy Vương Dụ Tuần không kiên nhẫn, Vương Tự Bảo vội vàng nói:
Nếu thật sự không có ai thích hợp, vậy cũng đừng miễn cưỡng bản thân.
Vương Dụ Tuần cười khổ:
Cả đời này ta cứ như vậy thôi, muội cũng đừng bận tâm vớ vẩn.
Vương Tổng trịnh trọng cảm ơn:
Đa tạ tiểu cô cô khen ngợi.
Được rồi, đừng ra vẻ nữa.
Ta đồng ý đưa con theo, nhưng trên đường mọi chuyện con đều phải nghe ta chỉ huy, không được phép kéo chân ta, đã biết chưa?
Phỏng chừng dài dòng với cậu bé này nửa ngày cũng không đuổi nó về được, vẫn nên nhanh chóng gửi phong thư cho phụ thân mình, để bọn họ đừng lo lắng cho Vương Tông mới được.
Vương Dụ Tuần cưng chiều đưa tay lau nước mắt trên mặt cho Vương Tự Bảo, nhưng lại oán trách nói:
Đúng là một nha đầu ngốc, làm như vậy vì một tiểu tử thối có đáng không?
Vương Tự Bảo thốt lên:
Đáng.
Đó là phu quân cùng lớn lên từ nhỏ với nàng, là phụ thân của con nàng.
Con đã gửi thư cho phụ thân rồi, để ông ấy có thời gian thì qua đây một chuyến, giúp đỡ khảo sát địa hình và chuẩn bị.
Nói xong, Vương Tông vô cùng ra vẻ ưỡn ngực, ngẩng cao đầu tha thiết nhìn chằm chằm Vương Tự Bảo nói:
Người xem, có phải con rất thông minh không?
Quả thật con cũng có chút đầu óc nhỉ!
Cũng may mà cậu bé này lại có thể nghĩ đến phụ thân nó.
Điểm này nàng còn thật sự không ngờ tới.
Ngoài ra, bây giờ con đã không phải là đứa trẻ ba tuổi rồi, với võ công hiện tại, con có thể tự bảo vệ mình.
Vương Tông lập luận bảo vệ mình.
Nhưng con theo ta đi như vậy, chuyện của tầng thư các ở Thiều Kinh phải làm sao?
Tàng thư các cũng không phải một, hai ngày là có thể xây xong.
Bây giờ chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể vì phu thê bọn họ và An ca nhi mà không đi con đường kia.
6Dạ, phụ thân yên tâm đi, con tin Lâm Khế sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vương Tự Bảo cũng không nói nếu quả thực Chu Lâm Khê gặp 5chuyện không may nàng sẽ làm thế nào, bởi khi thật sự đứng trước tình huống đó, nàng cũng không thể biết trước kết quả.
Vừa nghe Vương Tự Bảo bằng lòng đưa mình theo, Vương Tông vội vàng cam đoan nói:
Tiểu cô cô người yên tâm đi, Tông Nhi bảo đảm nghe lời.
Sự xuất hiện của Vương Tông chỉ có thể nói là một khúc nhạc dạo ngắn.
Sau đó vì mau chóng đến Man Cương cứu người, mọi người gần như gấp rút lên đường ngày đêm không nghỉ.
Đến vùng diệt trừ phiến loạn đầu tiên, Vương Tự Bảo không ra tay, loại chuyện nhỏ này Vương Dụ Trạch có thể dễ dàng giải quyết.
Vương Tự Bảo đích thân dẫn đám người Lương Thần, Mỹ Cảnh kiểm kê lại các loại vật phẩm sau lần lục soát và tiêu diệt này, đoán chừng giá trị trong đó hẳn là đủ cho một lần thăm binh quy mô nhỏ.
Vương Tự Bảo quỳ trên đất, dập đầu lạy Vương Tử Nghĩa ba cái rồi nói:
Thứ cho nữ nhi bất hiếu, đợi nữ nhi trở về nhất định sẽ thành tâm tận hiếu.
Phụ mẫu chỉ hy vọng con có thể bình an là tốt rồi.
Vương Tử Nghĩa vừa nói, vừa tiến lên đỡ Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo rưng rưng, buồn bực nói:
Con biết rồi.
Con còn muốn có lần sau?
Vương Tự Bảo híp mắt, ý tứ đe doạ.
Vương Tông vội vàng xua tay nói:
Không dám, tiểu cô cô con không dám nữa, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
Vương Tự Bảo nghiệm mặt nói:
Chuyến này tiểu cô cô không phải đi du ngoạn, không chừng còn phải đích thân ra chiến trường.
Con đi theo không những bất tiện mà còn nguy hiểm.
Tiểu cô cô, nếu người để con trở về, con sẽ ở lì trên xe ngựa không đi.
Vậy con cứ ở lì ở chỗ này là được.
Lát nữa ta gọi người kéo cả xe ngựa cùng người về Thiều Kinh.
Nhìn hành động ngây thơ của Vương Tông, Vương Tự Bảo quả thực không dám gật bừa.
Còn nữa, muội nói một người vừa tinh ranh vừa khôn khéo như muội nói lời ngu xuẩn gì đó.
Nào có cái nếu như gì chứ, nếu để mẫu thân nghe thấy há chẳng phải sẽ khiến bà đau lòng sao?
Ngay sau đó Vương Dụ Tuần lại bảo:
Hài tử nhà chúng ta gần như đều do muội dạy dỗ mà lớn lên.
Tông ca nhi, đừng trốn nữa.
Tiểu cô cô, sao người lại phát hiện ra con nhanh như vậy chứ?
Nghe thấy Vương Tự Bảo gọi mình, Vương Tông chậm rì rì bước ra khỏi chúng hộ vệ.
Lần sau con có thể thử phương pháp ẩn trốn cao siêu hơn xem?
Vương Tự Bảo buồn cười nói.
Đừng mà, tiểu cô cô.
Con cầu xin người dẫn con cùng đi với người đi.
Ông mỉm cười nói với Vương Tự Bảo:
Con đứa nhỏ này, phụ thân đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn trêu ghẹo phụ thân.
Không phải trêu ghẹo, những điều con nói là sự thật đó.
Vương Tự Bảo nghiêm túc khiến Vương Tử Nghĩa cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ này rõ ràng...
Vương Tử Nghĩa trịnh trọng nói:
Phụ thân sẽ không như vậy đâu.
Phụ thân, trong khoảng thời gian con không có ở đây, người phải chăm sóc mẫu thân thật tốt.
Còn nữa, tuyệt đối không nên bị nữ nhân trẻ đẹp mê hoặc.
Vì vậy, chuyện nên do bản thân muội tự làm thì đừng đùn đẩy cho ta, ta không có năng lực đó, cũng không có thời gian để giúp muội.
Vương Tự Bảo rầu rĩ nói:
Đùn đẩy trách nhiệm! Keo kiệt!
Vương Dụ Tuần dịu dàng bảo:
Không phải đùn đẩy trách nhiệm, không phải keo kiệt, ta tin muội sẽ trở về.
Vương Tự Bảo gật mạnh:
Dạ.
Nàng muốn làm Khối Thái Lang, nàng nhất định sẽ trở lại.
Tiếp đó Vương Tự Bảo lại từ biệt đám người Vương Hử, Tiêu Ngọc Lâm, nhưng lại không trông thấy Vương Tông trong những người này.
Phùng Quân Đình làm chủ soái đích thân dẫn theo tướng sĩ cấp dưới đến nghênh đón.
Sau đó Vương Tự Bảo lấy ra một đạo thánh chỉ, khen thưởng một số tướng lĩnh có công, đồng thời đưa vật phẩm thăm hỏi quân đội do mình mang tới lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.