Chương 322: Đề nghị cải cách ruộng đất


Vương Tự Bảo mỉm cười giải thích:
Bây giờ đang là mùa cày bừa vụ xuân.

Trước đây ta vẫn luôn nói muốn khai hoang làm ruộ8ng, nhưng từ lúc tới Thiều Quốc đến nay, trong tay ta có nhiều núi hoang và đất hoang như thế nhưng lại luôn để hoàng.

T3hiếu Quốc chúng ta đất rộng người thưa, sau này muốn thiết lập địa điểm bất bại trong số các nước, thì nhân khấu và thuế ruộng k9hông được thiếu thứ nào.
So với việc sau khi trở về Thiều Kinh còn phải xuất kinh, xa con trai, vậy thì chỉ bằng bây giờ cứ thu6ận đường kiểm tra một lượt.
Mà hai thứ này vừa khéo đều là nhu cầu cấp bách trước mắt của nàng.

Ta nhớ lúc đầu ở Thiều Quốc, lúc Tam ca nàng tham gia thi Hội, nàng đã từng viết đáp án đề thi liên quan đến việc Hộ bộ gia tăng thu nhập từ thuế như thế nào.
Ta nghĩ cách nghĩ của nàng bây giờ và lúc đó cũng tương tự chứ?
Chu Lâm Khê đã từng lén viết đáp án trong cuốn sách đó của Vương Tự Bảo ra rồi gửi cho Chu Vĩnh Hồng một bản.
Quân công này của Đại cửu huynh có thể nói là nhiều hơn những binh tưởng trấn thủ nhiều năm ở biên quan, thậm chí là những bình tướng không gặp chiến sự trong mấy chục năm rất nhiều.
Rất nhanh thôi hắn sẽ có thể đứng vững ở Thiều Quốc.
Không thể không nói, người nhà nhạc gia của hắn ai nấy cũng đều vô cùng giỏi giang.
Vương Tự Bảo cười nói:
Sơn trang nhỏ đó có thể so với cả một quốc gia sao? Một sơn trang bé nhỏ thì có thể dựa vào ta làm qua loa, người ở đó cũng đủ, chi phí không nhiều.
Cho dù không thành lập được thì cũng không tổn thất quá nhiều.

Nàng dừng một lát rồi nói tiếp:
Nhưng toàn bộ núi hoang, đất hoang của Thiều Quốc nhiều không kể xiết, để cải tạo thì khó khăn biết bao! Ngoài ra, chàng cũng biết đó, từ trước đến nay ta đều là đàm binh trên giấy, nếu thật sự muốn thực thi những chuyện này vẫn là cần dựa vào mọi người.
Nơi đó có rất nhiều kinh nghiệm có thể dùng để tham khảo.
Nói tới văn thao võ lược, Chu Lâm Khê vẫn được coi là thành thạo, còn nói về mảng nông nghiệp, hắn ngoài việc tham dự vào việc xây dựng sơn trang ở Ung Đô với Vương Tự Bảo ra thì một chữ cũng không biết.
Nhưng có lúc hắn cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, những thứ mà thê tử nhỏ của mình và mình học được là tương đương nhau, nhưng mà đầu óc của nàng lại chứa được những thứ mà ngay cả hắn cũng không biết.
Hắn cũng không định tìm cho ra ngọn nguồn, chỉ có thể nói bình thường thê tử nhỏ của mình khi biết cách mài giũa.
Chỉ có giữ được lợi ích hiện có của các thần quan, bọn họ mới không phản đối chúng ta.
Cũng chỉ có để lão bách tính có được lợi ích thực tế, người của quốc gia khác mới nghĩ đến việc tới định cư ở Thiều Quốc chúng ta.
Lần này Định Quốc xuất binh, nhưng bởi vì chàng mà chúng đã phải chịu thiệt lớn như thế, mà lại không thể không nghỉ ngơi lấy lại sức.
Vương Tự Bảo đã có chủ ý rồi, cho dù sau này công công nàng có đồng ý hay không, nàng cũng sẽ dùng đất đai mà mình có được để nghĩ cách.
Những đất đai đó hiện tại đều là của nàng, tương lai trên thực tế vẫn phải trở về trong tay con cái của nàng.
Nói thẳng ra, vẫn sẽ là trả về cho Chu gia nhà họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao công công nàng ra tay hào phóng như vậy.
Mà so với đất đai chưa khai phá thì những đất đai đã khai phá đó chưa nhiều bằng một nửa.
Cho nên, những chỗ còn lại cho chúng ta làm vẫn còn rất nhiều.
Nói tới đây, Vương Tự Bảo cười một cách gian xảo:
Lần này sau khi chúng ta trở về, trước tiên sẽ để tất cả các nhà các hộ không phải đóng thuế đều báo cáo số lượng đất đai hiện có của mình là bao nhiêu.
Nhìn thấy dáng vẻ giống như một con hồ ly nhỏ của Vương Tự Bảo, Chu Lâm Khê không kìm nổi lòng mà nhéo chiếc mũi nhỏ của nàng rồi cưng chiều nói:
Nàng lại nghĩ ra chuyện xấu gì rồi?
Vương Tự Bảo cười ha hả nói:
Chàng đoán xem, bọn họ sẽ báo nhiều hay ít đây?

Cái này còn phải đoán sao? Đương nhiên sẽ báo ít rồi!
Thấy tâm trạng của Vương Tự Bảo không tệ, Chu Lâm Khê cũng theo đó mà nhếch khóe miệng.

Vậy thì không được rồi.
Khóe miệng Vương Tự Bảo càng giương cao hơn,
Chúng ta sẽ biên tập thành số những số liệu đất đai báo lên của họ, để gia chủ của mỗi nhà mỗi hộ kiểm tra đối chiếu với những quan viên trên triều đình rồi sẽ ký tên đồng ý để lại dự trữ.

Đáng ghét,
Vương Tự Bảo khẽ đấm vào lồng ngực của Chu Lâm Khê,
Dạo này chàng hư hỏng rồi đó!

Đó cũng là vì nương tử nàng đấy.

Bởi vì vừa mới có một cơn mưa nhỏ nên ruộng có nhiều vũng bùn.
Nhưng các nông hộ ai nấy lại vô cùng vui mừng cày đất ngoài đồng.
Nhưng với tính cách của Định hoàng, há có thể chịu thiệt vô ích như vậy sao? Cho nên, không biết lúc nào chúng sẽ ngóc đầu trở lại.
Đoán là đợi tới lúc qua thời gian phục hồi này, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách để quay lại phục thù.
Thời gian khôi phục này sẽ không lâu đầu, cho nên, thời gian còn lại của chúng ta cũng có thể sẽ rất dài.
Đây là đại sự liên quan tới tồn vong sau này của Thiều Quốc, bọn họ không thể không sắp xếp sớm được.
Hắn may mắn làm sao khi sớm chọn được Bảo Muội.

Cải cách ruộng đất này đã có tiền lệ ở tiền triều, chúng ta quay về cùng phụ thân nghiên cứu thật kỹ.
Tốt nhất là nghĩ cách giữ được những lợi ích hiện có của các quan thân, không khiến họ cảm thấy mình có quá nhiều tổn thất, ngoài ra, còn có thể giảm bớt gánh nặng hiện nay cho lão bách tính bình thường, gia tăng lợi ích cho họ.
Nhưng trên thực tế những đất đai đó phần lớn đều nằm trong tay các thế gia, quyền quý, quan viên, phú thương và một sổ nhà giàu có, chính là những quan thân mà ta vừa nói tới lúc nãy.
Mà đất đai thật sự nắm trong tay lão bách tính bình thường lại không nhiều.
Còn Thiều Quốc chúng ta thì sao chứ, đất đai cũng nằm trong tay những người này, nhưng mà, đó đều là những đất đai đã được khai phá.
Đây quả thực là một nhiệm vụ vô cùng gian nan.
Chu Lâm Khê gật đầu nói:
Đây cũng là điều khiển ta và phụ thân khá đau đầu.
May là nàng đã từng lập một sơn trang ở Ung Đô để chúng ta nhìn thấy được hy vọng.
Cho dù là mỹ vị cũng không thể ăn no mà! Cuối cùng Chu Lâm Khê lưu luyến không nỡ dùng ngón tay chạm vào bờ môi hơi sưng tấy của Vương Tự Bảo, bổ sung thêm:
Chủ ý này không tồi.
Chúng ta còn có thể truyền tin ra bên ngoài, nói là chúng ta dựa theo số liệu báo cáo lần này của họ mà tiến hành nộp thuế?
Như vậy thì sẽ không có ai báo nhiều rồi.

Đúng, như thể sẽ càng hoàn mỹ hơn.
Vương Tự Bảo vui lòng tán thưởng.
Sau đó, sẽ lập một con số tối thiểu cho mỗi nhà mỗi hộ.
Phần vượt quá con số tối thiểu đó chính là phần mà sau này họ phải đóng thuế.
Nàng lại dừng một lát, đôi mắt to chớp chớp nhìn Chu Lâm Khê:
Chàng nói xem, việc này liệu có thể gia tăng không ít thu nhập từ thuế cho đất nước không?
Chu Lâm Khê kéo Vương Tự Bảo vào lòng, hắn không kìm nổi lòng mà hôn lên đôi mắt long lanh của nàng.
Cảm thấy chưa thỏa nguyện, hắn lại hôn lên trán nàng, tiếp đó hắn bắt đầu hôn môi nàng, cuối cùng hắn dừng lại trên đôi môi đỏ mộng của nàng giống như được thưởng thức mỹ vị thế gian vậy, quấn quýt không chịu rời.
Nhưng cho dù nói như thế thì bây giờ vẫn đều thuộc sự sắp xếp của nàng.
Cho nên, nàng nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết mới được.
Nói tới cùng, nàng cần người, cũng cần tiền.
Vương Tự Bảo lần lượt nói:
Nhắc đến tiền, bây giờ quốc gia của chúng ta đang xem trọng nông5 nghiệp, coi nhẹ thương nghiệp, thu nhập của quốc khổ chủ yếu là từ thuế ruộng đất.
Cho nên về vấn đề tiền bạc thì phải kiểm từ phía ruộng đất.
Lương thực cũng không cần phải nói nữa, càng phải cẩn sản xuất ra từ ruộng đất.

Tiếp đó nàng lại nói:
Còn về nhân khẩu, cho dù bây giờ chúng ta khuyến khích lão bách tính sinh thêm nhiều con, nhưng tới lúc đó họ không có tiền để nuôi dưỡng, con cái bị bệnh cũng không có tiền để đi khám, có bao nhiêu đứa trẻ thật sự có thể sống tới lúc trưởng thành chứ? Hơn nữa, chúng ta khuyến khích lão bách tính sinh thêm nhiều con, thế những quốc gia khác họ không biết làm vậy sao? Cho nên cách trực tiếp nhất, cũng là cách có hiệu quả nhất để gia tăng nhân khẩu đó vẫn là phải tăng từ những di dân từ quốc gia khác qua đây mới được.
Nhưng nói tới di dân, nếu không có đất đai trồng trọt để người ta nuôi sống gia đình sống qua ngày thì người ta dựa vào cái gì mà tới Thiều Quốc chúng ta chứ?
Cuối cùng Vương Tự Bảo tổng kết:
Cho nên, trước tiên chúng ta vẫn phải giải quyết vấn đề ruộng đất đã.
Lúc còn rất nhỏ, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đã bắt đầu muốn bắt tay vào việc xây dựng địa bàn của mình rồi.
Chỉ là không ngờ rằng tất cả mọi thứ đều vượt ra ngoài kế hoạch của họ, bây giờ ngoài việc phải thiết lập đất phong đã được quy hoạch trước đó ra thì còn phải xây dựng cả Thiều Quốc.

Vẫn là chủ ý trước đó của nương tử quá hay!
Chu Lâm Khê khen ngợi xong rồi lại thuận miệng nói:
Còn có gì nữa không? Nàng còn có chủ ý gì thì nói ra nghe xem.
Vương Tự Bảo suy nghĩ rồi trả lời:
Còn có một số chủ ý, mà ta cần phải suy nghĩ kỹ đã rồi mới nói với chàng.
Lát nữa, nhìn thấy nơi cày bừa vụ Xuân, chàng cùng ta xuống xe ngựa để dạo xem một lát được không?

Được.
Nhưng mà, bây giờ nàng phải thỏa mãn vi phu trước mới được.
Giọng của Chu Lâm Khê càng khàn hơn, bàn tay cũng bắt đầu không đàng hoàng rồi.
Nhưng mà...
Vương Tự Bảo không cười nữa, nàng nghiêm túc nói:
Cải cách ruộng đất lại là một việc quan trọng với sự tồn vong sau này của Thiều Quốc chúng ta.


Cải cách ruộng đất? Bây giờ vẫn đang trong quá trình tiến hành cải cách lại trị, nếu như lại thêm cải cách ruộng đất nữa thì liệu có gặp phải sự phản đối của những quyền quý, thể gia đó hay không?
Nói tới đây, Chu Lâm Khê hơi lo âu:
Dù sao thì bây giờ Thiều Quốc vẫn chưa đồng lòng, những người phản đối, muốn tìm cơ hội diệt trừ chúng ta không ít.

Nghe nói Đại cửu huynh của hắn lại tiêu diệt được mấy nhóm phản tặc.
Lúc đó phụ thân hắn đã thay đổi cách nhìn về thể tử của hắn rồi.

Đáp án lúc đó là của lúc đó, hơn nữa, tình hình của Ung Quốc và Thiều Quốc chúng ta lại không giống nhau.
Đương nhiên không thể dùng chung một phương pháp được.
Vương Tự Bảo tổng kết lại cách nghĩ của mình, nàng nói:
Đất đai Ung Quốc nhiều, người cũng nhiều.
Chu Lâm Khê và Vương Tự Bảo thay trang phục của con cháu nhà giàu có bình thường, bọn họ cũng chỉ dẫn theo mấy tùy tùng, bước trên con đường nhỏ đầy những vũng bùn ngoài đồng ruộng.

Sau một khoảng thời gian chăm sóc, hai người họ đều trở về với vẻ đẹp hoàn mỹ trước đây.

Sự xuất hiện của họ rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của những nông hộ kia.

Có những người to gan còn chủ động bước lên để bắt chuyện với họ, thậm chí còn có người hỏi họ có phải là thần tiên được trời cao phái xuống để quan sát dân tình hay không nữa.

Chu Lâm Khê thấy một hán tử thô kệch nhìn Vương Tự Bảo chằm chằm, hắn vô cùng không vui.

Còn với những ánh nhìn nóng bỏng dán lên người hắn của những đại cô nương kia thì hắn lại tự coi thường.

Hắn khom lưng bể Vương Tự Bảo lên, ngay cả lý do hắn cũng đã tìm được rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tiểu Thư Hầu Phủ.