Chương 87: Thần thú
-
Tiểu Thư Hầu Phủ
- Tiểu Ngọc Hồ
- 1994 chữ
- 2022-02-04 06:22:27
Lâm Khê giống như biến thành một người khác, giũ áo choàng ra rồi nhẹ nhàng phủ lên người Vương Tự Bảo, dịu dàng nói:
Lần sau nhất định phải chú ý8 chăm sóc bản thân thật tốt, đã biết chưa?
Đối với biểu hiện này của Lâm Khê, Vương Tự Bảo sớm đã thấy nhưng không thể trách, chỉ ngây ngô gật đầ3u.
Lâm Khê khoác áo choàng cho cô xong, lại cầm lấy tay Vương Tự Bảo cảm nhận độ ẩm trên tay cô, thấp giọng dặn dò:
Đợi lát nữa nhớ phải 9mang theo đồ giữ ẩm tay, còn phải cầm lò sưởi tay nữa.
Đã biết chưa?
Vương Tự Bảo gật đầu,
Biết rồi.
Về phần vì sao con chồn này lại có tình cảm quấn quýt với Vương Tự Bảo, đó là bởi trong quá trình nuôi dưỡng bọn chúng, trong đồ ăn đã được cho thêm máu của Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
Trước đây lúc Lâm Khề chích máu từ ngón trỏ của cô, Vương Tự Bảo còn không hiểu lý do, Lâm Khế chỉ nói là có ích.
Vì tin tưởng Lâm Khê nên Vương Tự Bảo cũng không truy hỏi thêm.
Từ lúc muội bái Lữ tiên sinh làm thầy, ta còn cố ý tìm kiếm ghi chép về nhà họ Lữ.
Thì ra vào những triều trước nhà bọn họ lại lợi hại như vậy.
Đáng tiếc, thời gian ở ẩn dường như quá lâu, chúng ta đều chưa từng nghe nói tới.
Qua năm mới Thành Uyên đã mười bốn tuổi, là con gái út của con trai thứ ba Thành Tiêu chí nhà Thành Quốc Công.
Dường như nghe được tiếng lòng của Lâm Khê, con chồn nhỏ co rúm lại trong lòng Vương Tự Bảo, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Cổng trong bên này đã có tiếng người truyền tới, Lâm Khê vội vàng hôn một cái lên trán Vương Tự Bảo rồi rời đi.
Vương Tự Bảo ôm con chồn nhỏ, trong lòng rất vui vẻ.
Một lát sau đã có người tới cửa, Lương Thần không thể không xen ngang.
Quận chúa, có khách tới, nên để Thể tử tới tiền viện đi thôi.
Ừm, Lâm Khê huynh mau đi đi.
Nhớ lát nữa không được uống rượu.
Lâm Khê vẫn còn chưa trưởng thành, uống rượu quá sớm không tốt cho sức khỏe.
Đừng nói là tỷ, ngay cả Hòa Thuận Hầu phủ chúng ta cách nơi này gần như vậy cũng không nghe ngóng được chủ nhân của tòa nhà này là ai.
Hơn nữa, tòa nhà giống như vậy ở Ung Đô cũng không chỉ có một nơi này.
Vì vậy cũng sẽ không có nhiều người chú ý.
Vương Tự Bảo cũng nhiệt tình đáp lời.
Mặc dù Thành Tiêu chí không thể kế thừa tước vị, nhưng lại là con trai út, nên bọn họ rất được sủng ái.
Từ bộ trang phục thịnh hành nhất ở Ung Đô, đến chiếc áo choàng lông cáo màu trắng có giá trị không nhỏ nàng khoác bên ngoài, không khó để nhìn ra điều này.
Khuôn mặt Thành Uyển tươi tắn động lòng người, tính cách cũng cực tốt, chỉ là tuổi tác chênh lệch quá nhiều với Tam ca, nếu không Vương Tự Bảo đã kéo người này về nhà làm Tam tẩu rồi.
Hôm nay bởi vì một con chồn bé nhỏ mà Vương Tự Bảo chủ động hôn cậu, khỏi phải nói cậu vui mừng biết bao nhiêu.
Vì vậy, nỗi bất mãn vừa rồi đối với con chồn nhỏ cũng phai nhạt đi.
Được rồi, coi như con chồn này cũng có tác dụng.
Trịnh Tương Quân thấy con chồn nhỏ kia đột nhiên nổi điên thì sợ hết hồn, ngượng ngùng rút tay về.
Cô yếu ớt nói:
Còn rất lợi hại nữa.
Vương Tự Bảo vội vàng vỗ về con chồn đang xù lông kia, tuy ngoài miệng nói
Nó sợ người lạ
, nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ.
Đừng tùy tiện để người ta lừa đi mất là tốt rồi.
Ngoài ra lát nữa còn có thể nướng thịt trong đình, ngon lắm đó.
Vương Tự Bảo nhiệt tình giới thiệu.
Được.
Muội nhất định phải nhanh chóng tới tìm ta đấy.
Trịnh Tương Quân vừa nghe Vương Tự Bảo nói như vậy thì nóng lòng muốn đi dạo một vòng trong vườn.
Dưới sự trấn an của Vương Tự Bảo, chồn nhỏ dần thả lỏng cơ thể, nằm trong lòng cô.
Vương Tự Bảo thầm nghĩ: Có nó rồi còn dùng lò sưởi tay với đồ bảo hộ tay gì nữa.
Nhiệt độ cơ thể của nó ổn định, rất ấm nữa.
Xem này, ta cũng có thần thú thay ta đánh quái thăng cấp rồi.
Lữ Nhân và Lữ Hán ở cách đó không xa nhìn hành động của hai người mà vô cùng hâm mộ.
Đại tỷ, nếu sau này chúng ta cũng có thể tìm được một người đối xử tốt với mình như vậy thì tuyệt quá.
Hiện tại trong đầu Lữ Hán đều là khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ kia của Lâm Khê, còn có dáng vẻ tươi cười của cậu.
Chờ muội làm xong việc có thời gian thì gửi thiệp mời cho ta, ta sẽ tới chỗ muội chơi.
Trịnh Tương Quân vừa kéo tay Vương Tự Bảo, vừa lắc lắc nói.
Được.
Vương Tự Bảo gật đầu đáp.
Ơ? Thứ trong tay muội là gì vậy? Đáng yêu quá.
Trịnh Tương Quân muốn sờ con chồn thiểm điện Vương Tự Bảo đang ôm trong lòng.
Biết rồi.
Còn nói không đau lòng vì ta?
Lâm Khê nở nụ cười xấu xa.
Mau đi đi.
Mặc dù chồn thiểm điện ở trong tay Vương Tự Bảo và Lâm Khê rất hiền lành, nhưng đối với những người khác thì nó lại không quá thân thiện.
Nó lập tức xù lông lên, hai mắt trừng lớn, còn nhe hàm răng nhọn ra.
Đây chính là tư thế ngươi dám sờ, ta dám cắn.
Ồ, vậy ta vào bên trong trước đã, lát nữa lại tới tìm muội.
Mẫu thân của Trịnh Tương Quân là Ngụy thị đang chờ ở phía trước, cô cũng không tiện ở lâu tại chỗ này.
Ừm, lát nữa ta sẽ dẫn các tỷ đi dạo quanh vườn.
Mặc dù là mùa Đông nhưng hoa mai nở rất đẹp.
Vì vậy năm ngoái bèn phái người vào núi tuyết bắt chồn thiểm điện mang về đây.
Tình cờ lúc đó cậu bắt được hai con, một đực một cái.
Con đực tất nhiên thuộc về Lâm Khê, con cái thì tặng cho Vương Tự Bảo dùng để giải sầu kiêm phòng độc.
Cô vừa thấy vui vẻ, lại vừa thấy chua xót không nói nên lời.
Vì sao người được cậu đối xử như vậy không phải là mình? Thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của tiểu muội nhà mình, Lữ Nhân nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở:
Không phải là của muội, muội nhớ thương cũng vô dụng.
Lữ Hán bị đại tỷ nhắc nhở, trong lòng càng thêm khó chịu.
Vương Tự Bảo ôm con chồn nhỏ trông thấy nét mặt hai người kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu giúp đỡ họ đón tiếp khách khứa.
Cũng đừng quên chăm sóc phụ thân ta.
Lâm Khê định đi thì đột nhiên nhớ ra mình vội vã muốn gặp Vương Tự Bảo còn vì một nguyên nhân khác.
Vì vậy cậu nói với Quyển Thư đang ở phía xa:
Lấy lễ vật ta chuẩn bị cho Quận chúa tới đây.
Gì cơ? Chỉ là lễ mừng năm mới thôi mà còn có thể nhận quà sao.
Vương Tự Bảo nói xong, ngạc nhiên nhìn cái lồng sắt tinh xảo trong tay Quyển Thư.
Nhìn dáng vẻ hai mắt sáng lên giống Vương Hử như đúc của cô, Lâm Khê cũng không dám nhìn thẳng.
Vương Tự Bảo cẩn thận từng li từng tí, ôm con vật nhỏ vào trong ngực, vô cùng yêu thích.
Lâm Khê, nó là gì vậy?
Vương Tự Bảo vừa vuốt ve bộ lông xù vô cùng mềm mại của động vật nhỏ, vừa ngẩng đầu nhìn Lâm Khê.
Chồn thiểm điện.
Lâm Khê, huynh đối xử với ta thật tốt.
Vương Tự Bảo nói xong, ôm chồn thiểm điện, nhón chân lên, cười ha hả rồi hôn một cái thật kêu lên mặt Lâm Khế.
Lâm Khê đờ đẫn sửng sốt một lúc rồi mới phục hồi lại tinh thần.
Phải biết rằng, bình thường đều là cậu chủ động hỗn Vương Tự Bảo, khiến Vương Tự Bảo hôn cậu một cái còn khó hơn cả lên trời.
Quận chúa, đây là do chủ tử mời người của Y Tiên Cốc nuôi dưỡng giúp đó.
Quyển Thư nói xong thì đưa lồng sắt nhỏ qua.
Vương Tự Bảo trợn to hai mắt nhìn con vật nhỏ trong lồng.
Con vật nhỏ kia trông thấy Vương Tự Bảo thì giống như có một loại tình cảm quấn quýt, giơ hai cái móng vuốt lên, chống lên thành của lồng sắt, trừng to mắt nhìn Vương Tự Bảo.
Bảo Muội, ta nhớ muội quá!
Trịnh Tương Quân trông thấy Vương Tự Bảo thì suýt nhảy lên, nhưng biết xung quanh có mọi người, bản thân cần phải chú ý hình tượng thục nữ, nên cô chỉ tiến lên nhiệt tình kéo tay Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cũng cười nói với cô:
Ta cũng nhớ tỷ.
Có điều bây giờ mỗi ngày đều phải học rất nhiều thứ với sự phụ, cuối năm lại phải giúp đỡ mẫu thân, hiện tại lại bị bắt tới đây giúp đỡ đón khách khứa, muốn đi thăm tỷ cũng không được.
Ta cũng muốn tới thăm muội, những mẫu thân sợ ta làm phiền muội, không cho ta đi.
Cô rất thích con vật này.
Đây là?
Vương Tự Bảo quay đầu nhìn về phía Lâm Khê.
Quà tặng của muội đó.
Lâm Khê nói xong bèn mở lồng sắt, lấy vật nhỏ ở bên trong ra.
Sau khi tạm biệt Trinh Tương Quân, Vương Tự Bảo thấy có vài tiểu thư mình quen biết đang đến, cô vội vàng chào hỏi.
Trong số này có Ngũ tiểu thư Thành Quốc Công phủ rất hợp tính Vương Tự Bảo, quan hệ của hai người vẫn rất tốt.
Bảo Muội, trước đây ta đã biết nơi này có một tòa nhà lớn nhưng lại không biết là nhà của ai, không ngờ lại là của nhà họ Lữ.
Trời lạnh, huynh cũng chú ý6 một chút.
Lâm Khề cúi đầu, áp trán mình vào trán Vương Tự Bảo, dịu dàng nói:
Ừm.
Sợ muội đau lòng, ta sẽ chú ý.
Khóe miệng Vương Tự Bả5o cong lên, líu ríu nói:
Ít bảnh choẹ đi, ai sẽ đau lòng chứ.
Lâm Khê vô lại nói:
Ta! Ta thay muội tự đau lòng mình là được rồi.
Vương Tự Bảo không nói gì, chỉ mỉm cười.
Hai người luôn cảm thấy thời gian ở bên nhau không bao giờ là không đủ.
Nó vô cùng nhạy cảm với chất độc.
Nếu như gặp phải chất độc sẽ bị kích thích, hơn nữa còn chủ động ăn chúng.
Cho muội dùng phòng thân.
Mặc dù Mỹ Cảnh cũng hiểu y thuật, Vương Tự Bảo gần đây cũng học được không ít từ Lữ thần côn, thế nhưng cậu vẫn không yên lòng.
Cậu không sợ nó làm Vương Tự Bảo bị thương mà đưa cho Vương Tự Bảo ôm.
Lương Thần thì ngược lại, sợ con vật khiến chủ tử bị thương nên muốn ngăn cản.
Nhưng lại nghĩ tới Lâm Thể tử cưng chiều Quận chúa nhà mình như thế, sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra? Thế là nàng chỉ có thể coi như không có gì.
Quả thực, giới quyền quý Ung Đô cũng có nhiều biến động, có nhà vì nguyên nhân thế này thế khác mà rời đi, nhà cửa sẽ bỏ không.
Trạch viện lớn như vậy cũng có rất nhiều.
Trong lúc này, thỉnh thoảng sẽ có mấy người tiến lên chào hỏi Vương Tự Bảo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.