CHƯƠNG 28: SỰ KỲ DIỆU CỦA DUYÊN PHẬN
-
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
- Bồ Đề Khổ Tâm
- 1784 chữ
- 2020-05-09 04:45:20
Số từ: 1781
Nguồn: LQĐ
Nghe được lời nói của lão nhân, Độc Cô Thiên Diệp cả kinh, xoay người, nhìn đến vẻ mặt khôn khéo của lão.
"Là Bách Lý Tà, ngài không phải biết rồi sao?" Độc Cô Thiên Diệp giả ngu ngốc nói.
"Không phải cái này, là tên thật của ngươi." Lão nhân lắc đầu.
"Ngài làm sao mà biết đó không phải là tên thật của ta?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn lão nhân hỏi.
"Lão già ta thông minh như vậy, biết là bình thường. Giống như ngươi tuổi còn trẻ đã có huyễn lực cao như vậy, còn có Thần thú, trừ bỏ con cháu của gia tộc lớn, ai có thể trâu bò như vậy." Lão nhân khinh thường nói,
Có một số chuyện không phải ta không biết, mà là ta không muốn biết thôi. Ngươi đó, ta thực sự đoán không ra. Ngươi nói cho gia gia biết đi!"
"Ha ha, ta là người của Mạc gia ở Đế đô." Độc Cô Thiên Diệp nói, không nghĩ tới được lão nhân khôn khéo như vậy.
"Không có khả năng. Người của Mạc gia ta rất quen thuộc, ta như thế nào chưa từng nghe qua ngươi?" Lão nhân lắc đầu, tỏ vẻ không tin.
"Ta từ nhỏ đến lớn đều sống ở Kỳ Phong thành. Ngươi không biết ta là rất thực bình thường. Mẫu thân của ta là Mạc Thu Thủy." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Lão nhân nghe Độc Cô Thiên Diệp nói xong, giống thay đổi thành người khác, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó mới không dám tin hỏi: "Ngươi… ngươi là Độc Cô Thiên Diệp?"
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, có chút kỳ quái vì sao hắn biết tên của mình.
"Con kêu ta là gia gia đúng là không sai. Năm đó mẫu thân con thích nhất nắm lấy tóc của ta gọi ta là thúc thúc." Lão nhân có chút cảm khái nói.
"Ngài biết mẫu thân của ta?" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc. Không nghĩ tới trong lúc vô tình nhận thức gia gia thế nhưng còn quen biết mẫu thân.
"Ha ha, đúng vậy." Sau đó hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Lúc con còn nhỏ ta còn ôm qua con, bất quá già rồi, nhất thời không nhớ ra. Chuyện của mẫu thân con… mấy năm nay khổ con rồi!"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, sau khi nàng biết Mạc gia bảo hộ nàng, nàng không cảm thấy khổ, chỉ là thương cảm thay nguyên chủ đã chết, nàng ta không cảm nhận được dụng tâm của mọi người đối với nàng ta.
"Con có thể tu luyện huyễn lực từ lúc nào? Lại làm sao có thể đi cùng lính đánh thuê? Sao Mạc Kiếm lại cho một mình con ra ngoài?" Sau khi lão nhân biết thân phận của Độc Cô Thiên Diệp, bắt đầu càng thêm quan tâm nàng.
"Năm ngoái con bắt đầu tu luyện. Con tính đi Đế đô tham gia chiêu sinh của Học viện Đế Quốc, thấy thời gian còn sớm nên tự mình đi học hỏi kinh nghiệm trước." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
"Ừ, con nên đi học tập một chút. Học tập có hệ thống rất quan trọng." Lão nhân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nói, "Ta sắp đi rồi, đi làm chút chuyện, sau đó ta sẽ đến Đế đô thăm con."
"Một lát nữa hả? Như vậy sao được, Mộng Tiêu Lĩnh nguy hiểm như vậy, sao con có thể để ông đi một mình?" Độc Cô Thiên Diệp không đồng ý.
"Ta tự nhiên là có thể an toàn ra ngoài, con yên tâm đi. Ta cũng đã lâu không đi thăm các cậu của con, con về nhà rồi giúp ta chuyển lời cho bọn họ, để bọn họ chuẩn bị trước rượu ngon cho lão đầu ta."
Nhìn thấy lão nhân kiên trì, Độc Cô Thiên Diệp đành phải đồng ý. Nàng đưa lão đến đỉnh của một cái núi nhỏ, đã rời xa doanh địa, nàng gọi Thanh Loan ra, để nó chở lão nhân đi khỏi Mộng Tiêu Lĩnh.
Lão nhân nhìn đến hình dáng tự vệ của Thanh Loan, hỏi: "Đây cũng là Thần thú?"
Độc Cô Thiên Diệp sờ sờ bộ lông của Thanh Loan, gật gật đầu, nói: "Thanh Loan, làm phiền ngươi ."
Thanh Loan bay đến trên vai của Độc Cô Thiên Diệp, dùng đầu cọ cọ cổ của nàng, nói:
"Thanh Loan thật cao hứng khi có thể giúp đỡ chủ nhân!" Sau đó bay đến giữa không trung, hóa thành bản thể. Hiện tại khi nó mở hai cánh ra không đã dài đến hai ba mươi thước .
Nhìn thấy lão nhân bay lên trên người Thanh Loan, Độc Cô Thiên Diệp mới biết lão nhân ít nhất cũng là cao thủ cấp bậc Huyễn hoàng. Nàng bĩu môi nói: "Gia gia, ông rõ ràng rất lợi hại, trước đây còn làm bộ như không có huyễn lực. Ông không nên khi dễ con như vậy!"
Lão nhân cười nói: "Hắc hắc, lão nhân ta đâu có nói là ta không có huyễn lực. Tự con cho là như vậy mà."
Độc Cô Thiên Diệp trợn trắng mắt, đột nhiên nhớ tới mình còn chưa biết tên của lão nhân, nhìn thấy Thanh Loan đã cất cánh, nàng kêu to: "Gia gia, con còn chưa biết ông là ai, làm sao giúp ông mang lời nhắn đây?"
"Hắc hắc, người khác đều bảo ta Hữu Vô đại sư. Trên tay của con còn mang theo Huyễn giới do ta luyện chế kìa. Lần đầu tiên ta nhìn thấy con đã lập tức nhận ra con là nữ tử. Bất quá con cứ yên tâm, trừ bỏ ta, người khác sẽ nhận không ra. Ta đi đây!"
Độc Cô Thiên Diệp sững người đứng trên đỉnh núi, vẫn duy trì tư thế ngửa đầu. Không phải chứ, tình cảnh này thật sự quá cẩu huyết?! Chính mình cư nhiên nhận Hữu Vô đại sư trong truyền thuyết thành gia gia? Có cần ảo như vậy không?
Đến khi Thanh Loan mang theo Hữu Vô đi khỏi tầm mắt của nàng, nàng mới từ từ thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.
Ít khi được một mình một người, trên đường trở về doanh địa, Độc Cô Thiên Diệp kêu Tiểu Hỏa và Liệt Hỏa ra ngoài hít thở không khí. Tiểu Hoả biến thành tiểu cô nương bổ nhào vào lòng Độc Cô Thiên Diệp, còn Liệt Hỏa và Tiểu Ngân thì ở phía trước ngươi truy ta đuổi.
"Tỷ tỷ, ngọn núi kia nhìn thật lạ." Tiểu Hỏa tựa trên vai Độc Cô Thiên Diệp, chỉ ngón tay về phía một ngọn núi ở xa xa, nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn theo tay nàng, toàn bộ cây cối trong sơn mạch đều là màu đỏ rực, từ xa nhìn lại tựa như một ngọn núi đang bốc cháy. Ở giữa một vùng màu xanh lục có vẻ rất độc đáo.
"Bây giờ còn sớm, chúng ta đi nhìn xem đi." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Tiểu Hoả biến trở về bản thể, nàng ôm Tiểu Ngân cùng với Liệt Hỏa đến giữa không trung, bay về phía ngọn núi kia. Tuy rằng hình người của Tiểu Hoả là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nhưng bản thể của nàng cũng lớn hơn mười thước.
Uy áp của Tiểu Hỏa vừa phát ra, nhất thời toàn bộ chim chóc trong Mộng Tiêu Lĩnh đều triều bái về nơi này, mãi đến khi Tiểu Hỏa bay tới trên đỉnh núi kia, hóa thành hình người, thu hồi uy áp.
"Chủ nhân, nơi này thật là nóng!" Tiểu Ngân lè lưỡi nói. Vừa đến trên núi, nó đầu lưỡi càng không ngừng tiến vừa ra. Quả nhiên là động vật họ chó, nóng lên giống như con chó vậy.
"Tỷ tỷ, nơi này so với những nơi khác nóng hơn rất nhiều." Tiểu Hỏa quan sát hoàn cảnh chung quanh rồi nói.
Độc Cô Thiên Diệp thu Tiểu Ngân và Liệt Hỏa vào Luyện Yêu Hồ, bởi vì nàng khế ước cùng Tiểu Hỏa, cho nên cũng không thấy khó chịu.
"Màu sắc của cây cối ở nơi này đậm nhạt không đồng nhất, chúng ta đi về nơi cây cối có màu đậm xem thử." Dắt tay nhỏ bé của Tiểu Hỏa, hai người đi về phía giữa sườn núi. Chỗ này màu sắc cây cối rất thuần túy.
Càng tới gần giữa sườn núi, độ ấm lại càng tăng, cây cối còn sống sót cũng càng ngày càng ít đi.
"Tỷ tỷ, đằng kia có cái sơn động!" Tiểu Hỏa kêu lên, giọng điệu tràn đầy hưng phấn, giống như phát hiện Tân đại lục, hơn nữa nói xong còn nhanh chóng chạy tới.
Độc Cô Thiên Diệp kéo nàng lại, nói: "Coi chừng có nguy hiểm." Sau đó nắm tay Tiểu Hỏa chậm rãi tới gần cửa động.
Hai người tới trước cửa động, không có phát hiện nguy hiểm gì mới thật cẩn thận đi vào bên trong. Cái động này có cửa không lớn, nhưng rất sâu, càng vào sâu bên trong độ ấm càng cao, vượt xa khả năng thừa nhận cực hạn của con người. Bùn đất bốn phía đều bị nung thành hoá thạch cứng rắn màu đỏ.
"Đây là nơi nào, sao lại kỳ quái như vậy?" Độc Cô Thiên Diệp nhỏ giọng nói. Sợ bên trong có huyễn thú lợi hại nào đó bị mình đánh thức .
"Tỷ tỷ, tình cảnh này rất quen thuộc đó nha." Tiểu hỏa nói, "Nhưng muội nghĩ không ra."
"Chúng ta lại đi vào sâu một chút? Nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì." Độc Cô Thiên Diệp trưng cầu ý kiến của Tiểu Hỏa.
"Tốt thôi."
Hai người tiếp tục đi vào bên trong, đi vào cỡ 100 thước thì không còn đường nữa , xuất hiện một cái động thông xuống phía dưới. Hai người nhìn nhau. Tiểu Hoả biến thành phượng hoàng thu nhỏ, chở Độc Cô Thiên Diệp bay xuống phía dưới. Không biết bay bao lâu, hai người thấy được một mảnh nham thạch nóng chảy màu đỏ.
"Trung tâm?" Độc Cô Thiên Diệp lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới cái động này lại thông với trung tâm.
"Tỷ tỷ, là vạn nguyên hỏa chủng!" Tiểu Hỏa hốt hoảng la lên, thanh âm tràn ngập bất khả tư nghị.