CHƯƠNG 18: MƯU ĐỒ BÍ MẬT
-
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
- Bồ Đề Khổ Tâm
- 1648 chữ
- 2020-05-09 04:45:25
Số từ: 1644
Nguồn: LQĐ
Ha ha, lúc trước ta ở Tiền các trong Bạch Thạch thành mua một huyễn khí, nó có thể giúp ta trông giống như một nam tử.
Độc Cô Thiên Diệp lấy huyễn giới trên tay xuống, khôi phục hình dáng nữ tử.
Oa, thật thần kỳ!
Mạc Cúc lấy nhẫn nhìn thử, đeo vào tay, nàng cũng hóa thành nam tử.
Hắc hắc, chơi thật vui nha!
Mạc Cúc cười hì hì trả nhẫn lại.
Cái này là do Hữu Vô gia gia tạo ra, chỉ có một cái.
Độc Cô Thiên Diệp nhận lấy nhẫn trong tay Mạc Cúc đeo vào tay, lại biến thành Bách Lý Tà.
Con đã gặp Vô thúc thúc?
Lão tứ hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu:
Trước khi đến Bồ thành, con có đi ngang qua Mộng Tiêu Lĩnh, nên gặp ông ấy trong đó, nên nhận ông ấy làm gia gia, sau đó mới biệt ông ấy là bạn tri kỷ của ông ngoại.
Sau đó, Độc Cô Thiên Diệp kể cho họ nghe một chút chuyện khi nàng rời khỏi Kỳ Phong thành, cũng giản lược đi một ít, tỷ như sự tồn tại của Lam Mân.
Mạc Phong và các đệ tử khác sao rồi?
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nhớ đến chuyện buổi chiều, hỏi.
Sau khi Mạc Phong trở về, vẫn theo phân phó của muội không động vào đệ ấy. Các đệ tử bị thương khác cũng không có việc gì.
Mạc Tử Khanh trả lời.
Hừ, Phong gia bọn chúng thật là khinh người quá đáng!
Mạc lão tam nói.
Từ khi Mạc Phong luyện chế được đan dược cực phẩm, Phong gia luôn muốn giải quyết mối họa này. Bọn ta đã tận lực bảo đảm sự an toàn cho nó, nghĩ rằng trong học viện thì sẽ an toàn, không nghĩ tới hắn lại ở học viện bị đánh thành như vậy.
Mạc Trì nói.
Thiên Diệp, nghe nói Mạc Phong đã bị đánh gãy kinh mạch, biện pháp trị liệu của muội thật sự có thể trị khỏi cho đệ ấy sao?
Mạc Tử Hàm hỏi.
Kỳ thật Mạc Phong không phải do ta cứu, mà là nhờ khế ước thú của ta. Nàng nói có thể, chắc là không có vấn đề gì.
Độc Cô Thiên Diệp nói.
Thiên Diệp, huyễn thú của muội lời hại như vậy sao?
Mạc Cúc hâm mộ nói.
Độc Cô Thiên Diệp cười cười với Mạc Cúc, xoay người trịnh trọng nói với Mạc Trì:
Đại cữu, con có một số việc muốn nói với cậu.
Mạc Trì cùng các đệ đệ liếc nhìn nhau, nói:
Tử Hàm, các con đi xuống trước đi.
Mạc Tử Hàm, Mạc Tử Dự, Mạc Tử Khanh, còn có Mạc Liên, Mạc Cúc hành lễ với trưởng bối, lần lượt rời khỏi đại sảnh.
Thiên Diệp, con muốn nói gì?
Mạc Trì hỏi Độc Cô Thiên Diệp, các vị khác cũng nhìn nàng.
Lần này Phong gia gây chuyện lớn như vậy, còn cho các đệ tử trẻ tuổi huyễn thú, con nghĩ bọn hắn không phải trong một thời gian ngắn là có thể chuẩn bị được.
Năm đó mẫu thân con đính ước với Phong Kiến Nhân, là căn cứ vào tình hữu nghị của hai nhà, không nghĩ tới Phong gia nuôi ý định thâu tóm Mạc gia chúng ta. Nhưng lợi ích của sáu đại gia tộc rắc rối phức tạp, ai cũng không thể dễ dàng động thủ với gia tộc khác. Sau đó, vì chuyện của mẫu thân con, vừa lúc bọn họ có lý do, cho nên mấy năm nay luôn chèn ép chuyện làm ăn của gia tộc chúng ta.
Mạc Trì nói.
Một tháng trước, Mạc Phong luyện chế được đan dược cực phẩm, việc này giúp giảm bớt áp lực của chúng ta, nhưng đối với lợi ích của gia tộc khác thì sinh ra uy hiếp. Phong gia là muốn ở trong học viện làm Mạc Phong bị thương, để cho nó về sau không thể luyện đan được nữa. Như vậy, ngành sản xuất đan dược của chúng ta tự nhiên cũng không sánh bằng Phong gia bọn hắn.
Mạc lão tứ nói.
Hừ, nhưng mà bọn chúng tính kỹ như vậy, lại không nghĩ tới con có thể chữa trị cho Mạc Phong.
Mạc lão tam đắc ý nói.
Nhưng mà Mạc Phong như vẫy vẫn khiến cho ngành sản xuất đan dược của chúng ta chịu đả kích rất lớn.
Mạc lão nhị khỏ có được khi mở miệng nói.
Quả thật, đan dược lúc trước dự trữ cũng không còn nhiều, Phong gia lại luôn chèn ép chúng ta bốn phía, Mạc Phong bị thương, chúng ta không làm gì được!
Mạc Kiếm cau mày nói.
Ngũ cữu, cậu đã quên Mạc Phong luyện đan là do ai dạy sao?
Độc Cô Thiên Diệp cười cười nhìn Mạc Kiếm.
Mạc Kiếm bị lời nói của Độc Cô Thiên Diệp làm cho thức tỉnh, mới nhớ tới việc Mạc Phong học luyện đan là do Độc Cô Thiên Diệp dạy, cười ha ha:
Ha ha, sao ta có thể quên được chứ?! Có sư phụ nó ở đây, chúng ta không cần lo nữa.
Như thế nào, sư phụ của Mạc Phong nguyện ý giúp chúng ta sao?
Mạc Trì hỏi Mạc Kiếm.
Ha ha, đó là đương nhiên.
Mạc Kiếm nói.
Vậy chúng ta đi mời hắn đến Bồ thành.
Mạc lão tam nói xong, định đứng dậy sắp xếp.
Không cần không cần. Sư phụ của Mạc Phong chính là Thiên Diệp mà!
Mạc Kiếm đắc ý nói.
Cái gì?! Bốn người mạc Trì đồng thời đứng lên.
Mạc lão tam đứng dậy, chạy tới chỗ Độc Cô Thiên Diệp, chạy hai vòng quanh nàng, sau đó không xác định nói:
Lão ngũ, đệ không phải là đang nói giỡn chứ?
Ha ha, sao ta có thể nói giởn việc này chứ?
Mạc Kiếm nói,
Khi lần đầu tiên ta biết thì cũng rất hoảng sợ.
Sao đệ không nói ra sớm một chút chứ?
Mạc lão tam oán giận,
Hại bọn ta lo lắng nhiều như vậy.
Các huynh đệ khác cũng trừng Mạc Kiếm. Mạc Kiếm sờ sờ mũi.
Là con nhờ ngũ cữu giữ bí mật giúp con.
Độc Cô Thiên Diệp thay Mạc Kiếm giải vây.
Nếu Thiên Diệp đã nói giúp đệ thì tha cho đệ lần này.
Mạc lão tứ hừ hừ về chỗ ngồi, sau đó nhìn Độc Cô Thiên Diệp hỏi:
Thiên Diệp, hiện giờ con là phẩm nào rồi?
Mới lục phẩm thôi.
Độc Cô Thiên Diệp vô tình nói.
Loảng xoảng…
Cái ly trà Mạc Trì đang uống bỗng nhiên rớt xuống đất.
Ở Huyền Nguyệt đại lực, ai mà chẳng biết cấp bậc càng cao, quá trình tu luyện lại càng khó khăn. Luyện đan cũng giống như vậy, phẩm chất càng cao, quá trình luyện chế càng khó. Có rất nhiều Luyện đan sư cả đời cũng không đạt tới được lục phẩm. Mạc Phong mười bốn tuổi đã đạt tới tam phẩm, bọn họ cũng đã thấy bất khả tư nghị. Bọn họ còn dự tính khi hắn ba mươi tuổi là có thể đạt tới lục phẩm, không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp mới mười sáu tuổi, lại là lục phẩm!
Hắc hắc, bị dọa sao?
Trong lòng Mạc Kiếm cười cười, Nhớ đến ngày đó mình cũng bị kinh ngạc thành như vậy, lại nhìn phản ứng của mấy ca ca, trong lòng Mạc Kiếm nhất thời cân bằng. Nếu họ biết nàng cũng là Thuần thú sư thì… Hắc hắc…
Đây thật sự là…
Ngay cả Mạc lão tứ luôn ổn trọng cũng kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.
Trong mấy ngày nghỉ, con sẽ tận lực luyện chế nhiều đan dược một chút, chúng ta lại mang ra tiệm. Chờ học kỳ sau khai giảng, vết thương của Mạc Phong cũng khôi phục.
Độc Cô Thiên Diệp nói,
Bất quá, chuyện con lo không phải là cái này, mà là Phong gia luôn có tà tâm với chúng ta, cứ như vậy thì cũng không phải là biện pháp tốt.
Huynh đệ Mạc Trì vẻ mặt ngưng trọng.
Hơn nữa con còn nghe nói…
Độc Cô Thiên Diệp dừng lại một chút, hỏi:
Ông ngoại có phải đang mất tích hay không?
Con nghe ai nói?
Đám người Mạc Trì kinh hãi. Nếu tin tức này bị truyền ra ngoài, Phong gia chắc chắn sẽ dung vũ lực chèn ép Mạc gia.
Là lão sư chủ nhiệm trong học viện nói cho con biết. Ông ngoại thật sự đang mất tích sao?
Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Đúng vậy. Năm đó con vừa tới Kỳ Phong thành không lâu, ông ngoại con bắt đầu đi tìm tung tích của mẫu thân con, giao vị trí gia chủ lại cho ta. Khi mới bắt đầu thì vẫn còn tin tức truyền về, nhưng không bao lâu sau thì biệt vô âm tín.
Mạc Trì nói,
Chúng ta vẫn tuyên bố với bên ngoài rằng người đang bế quan, sợ Phong gia gây chuyện khó dễ.
Ông ngoại đã lâu không xuất hiện, Phong gia chắc chắn sẽ hoài nghi, con nghĩ đây cũng không phải là biện pháp tốt.
Độc Cô Thiên Diệp nói,
Chúng ta phải tăng sức chiến đấu của Mạc gia lên mới được.
Nhưng mà mấy năm gần đây Phong gia luôn chèn ép chúng ta, chúng ta đã không còn tinh lực cùng tài lực.
Mạc lão tứ nói.
Không cần tốn nhiều tài lực, có khi còn là sức chiến đấu miễn phí.
Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Con có biện pháp sao?
Mạc lão tam hỏi.