Chương 2:
-
Tìm
- SnowyAngella
- 1380 chữ
- 2021-01-13 12:30:51
Thứ đập thẳng vào mắt Trần Gia Khiêm sau khi hắn tỉnh giấc là một gương mặt ngây thơ bị phóng đại.
Nàng chống lấy cằm bằng cả hai tay, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, giống như đang chờ đợi. Sau khi nhận ra hắn đã tỉnh, trong đôi mắt nàng dù lộ ra vẻ hoạt bát, vẫn như cũ chuyên chú nhìn hắn.
Hắn bị nhìn đến mức thân thể cứng đờ, cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
"Đói rồi đúng không? Nói đi, muốn ăn gì?"
Nói thật, hắn đã suy nghĩ nát óc cả đêm qua vẫn chưa nghĩ ra được nên xưng hô với cô bé trước mặt hắn như thế nào. Nếu gọi cô bé là em hay nhóc, có khi nào người ta điên lên rồi cho hắn một phép chết tươi luôn không. Lưỡng lự và do dự, hắn thật sự không thể đưa ra một quyết định chắc chắn và hợp lý.
Nàng bỗng nhiên híp mắt, mím môi mà cười rộ lên.
Hắn không hiểu nhìn nàng, trong mắt đầy dấu hỏi chấm bay lượn lung tung. Rốt cuộc là nàng muốn ăn cái gì chứ.
"Ta là Lý An Nhi." Nàng khẽ cong đôi mắt lên cười rồi nói như thế. Sau đó, nàng dang hai cánh tay, đáng thương nhìn hắn.
Cũng không biết có phải là hắn bị trúng tà hay gì rồi không mà tự nhiên ôm lấy nàng, bế nàng lên.
Thật sự thì…
Chỉ là.... khi nàng cười lên rất đẹp đẽ, đẹp đến mức vừa nhìn thấy thì tâm tình lập tức liền dễ chịu. Ngược lại, khi nàng tỏ vẻ đáng thương, trong mắt nàng sẽ ngập đầy nước, cái người nhìn thấy được đôi mắt đó sẽ đau lòng lắm, sẽ không nhẫn nhịn được mà đồng ý tất cả những yêu cầu của nàng.
Nàng cẩn thận gối đầu mình lên vai hắn, sau đó, buông xuôi lực khống chế cơ thể.
Ta muốn ăn trứng gà.
Nàng nói thế. Khi nói còn mang theo giọng mũi, nghe rất đáng thương.
Bên tai hắn ngứa ngáy. Hơi thở của nàng đều đều nhảy loạn bên tai hắn. Tiếng nói của nàng thật gần, khiến hắn ngoại trừ bất đắc dĩ cũng chỉ còn mềm lòng.
Được thôi.
Hắn nhận mệnh nói.
Nhưng mà ta chưa làm vệ sinh cá nhân.
Nàng ấm ức nói.
Vậy… Vậy thì đi làm vệ sinh cá nhân.
Nói xong hắn liền đi về phía nhà vệ sinh.
Vào nhà vệ sinh rồi thì hắn bỗng dưng đứng hình.
Nói ra thì thật mất mặt nhưng quả thật là hắn không biết mình phải làm gì tiếp theo. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, dù cho nàng chỉ là một đứa trẻ thì vẫn cứ khiến hắn thấy bối rối trong lòng.
Đánh răng~
Nàng nói với giọng kéo dài, giống như đang dỗi hờn.
Ah.
Hắn bị giọng nói của nàng làm cho giật mình tỉnh lại, vội vã đưa mắt nhìn quanh.
Hắn với tay lên cái tủ âm tường trên đầu, lấy ra một cái bàn chải mới tinh, lòng thầm may mắn là nhờ vào mấy tên bạn lếu láo cứ thích dạo chơi trong nhà hắn thâu đêm mà trong tủ luôn được chuẩn bị sẵn vài dây bàn chải, chứ nếu không thì hắn sẽ không thể ngừng bối rối được mất.
Hắn bóc lấy một cái bàn chải mới tinh tươm, vừa cẩn thận đặt nó vào tay nàng vừa khuỵu gối.
Bàn chân nàng áp lên nền nhà lạnh lẽo. Nàng hậm hực nhìn hắn, đôi mắt phản quang lấp lánh.
Thấy nàng không có ý định buông tay, hắn nghi hoặc nhìn vào mắt nàng, sau đó, thân thể hắn bỗng dưng cứng lại tại chỗ.
Rồi sau đó, hắn lặng lẽ cầm lấy bàn chải trong tay nàng, ôm lấy nàng, thẳng thân mình, rồi... tự mình đánh răng cho nàng.
Xong xuôi tất thảy, hắn ôm nàng ra khỏi nhà vệ sinh, tiến vào phòng bếp. Hắn kéo ra ghế, để nàng ngồi vững liền bắt đầu nấu bữa sáng.
Đẩy cái dĩa trắng tinh có chứa hai miếng trứng ốp la xinh xắn cùng bánh mì nướng sẵn về phía nàng, hắn thong dong bắt đầu dùng bữa sáng của mình.
Cảm ơn.
Nàng nói.
Thật vinh hạnh.
Hắn hơi ngẩng đầu lên đáp lời rồi lại tiếp tục chú tâm vào bữa sáng của mình.
Có lẽ, hắn đã không nhìn thấy được ấm áp chợt lóe lên trong mắt nàng, mà cũng có lẽ, hắn đã thấy được rồi cũng không biết chừng.
o0o
Sau khi dùng bữa sáng xong, nàng ôm đồm lấy việc rửa bát. Theo cách nói của nàng thì, hắn đã phải bỏ công nấu bữa sáng rồi thì việc rửa bát này đương nhiên phải do nàng tới phụ trách mới đúng. Hắn cũng không ý kiến gì, mặc nàng làm sao thì làm.
Nhưng có chút không ngờ tới là nàng trước khi rửa bát lại bò lên bàn, ngồi vào lòng hắn, hung hăng tước đoạt đôi dép trong nhà của hắn rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu làm việc.
Không có cách nào, hắn đành lết chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo để về làm ổ trên sô pha mềm mại.
Nàng rửa bát xong liền lon ton chạy đến bên ghế sô pha, nhào vào lòng hắn. Sau đó, không để hắn kịp giật mình, nàng cầm lấy điều khiển tivi, bấm phím khởi nguồn.
Khoảng không trống rỗng bỗng chốc lóe sáng, là chương trình ẩm thực của nàng Lilia.
Lilia là một cô gái rất xinh đẹp. Tuy nàng ấy mới vừa đến tuổi đôi mươi nhưng tài nghệ nấu ăn lại vượt xa khả năng mà độ tuổi của nàng ấy có thể sở hữu. Hơn thế, Lilia xinh đẹp còn là một ma thuật sư cấp bốn, trong giới ma thuật sư cũng được xưng tụng là thiên tài có một không hai. Bởi thế, nàng ấy vừa lộ mặt liền nhận được sự ưu ái của quảng đại quần chúng, danh khí rất cao.
Trên màn hình tivi, Lilita đang hướng dẫn người xem nấu một món ăn truyền thống của tộc người Vitaria: Rihichira. Rihichira được làm từ thịt heo, tôm đất, củ cải trắng, rễ cây bồ công anh và lá cây Chavara, kết hợp với dầu cây Trirat, muối, và chanh Honto. Món ăn này hợp để ăn vào mùa đông lạnh như thế này nhờ nhiệt lượng cao của rễ cây Chavara, Coenzyme Q10 của dầu cây Trivat cùng nồng độ Vitamin C và Vitamin B6 trứ danh của chanh Honto. Tuy nhiên, để nấu món ăn này thật sự khá khó khăn, bởi vì rễ cây Chavara có chứa một lượng lớn chất Grayanotoxin, một chất độc gây hại cho hệ thần kinh.
Giờ phút này, Lilita đang chế biến rễ cây Chavara. Nàng ấy thật cẩn thận mà lấy nó ra khỏi chậu nước, hướng về màn hình nói ra cách làm sạch độc tố của rễ cây Chavara. Ngón tay trỏ bàn tay phải khẽ vung vẩy, nàng ấy đọc ra câu thần chú. Từng đốm sáng màu vàng kim lấp lánh chảy ra từ đầu ngón tay nàng ấy, xâm nhập vào rễ cây Chavara. Khoảng ba giây sau, từng đốm sáng màu xám ảm đạm đi ra, dung nhập vào thau nước chưa bị đổ đi.
Là Thakalavira.
Nàng nói.
Uhm. Cô ấy sử dụng nó rất thành thục.
Hắn đáp.
Anh thì sao?
Nàng hỏi.
Không sao cả.
Hẳn trả lời.
Thực sự ta rất tò mò. Tại sao anh không giết ta mà lại mang ta về nhà.
Nàng hỏi. Vẻ ngây thơ theo từng chữ nàng thốt ra mà dần biến mất, cho đến khi hết lời thì nàng cũng đã quay trở lại với trạng thái mà hắn đã từng được chứng kiến vào một ngày trước đó.
Không vì sao cả.
Hắn đứng dậy. Cúi người cầm lấy điều khiển tivi, hắn bấm nút tắt rồi nói tiếp
Em có thể xem như là tôi đã có chút vấn đề về thần kinh.
Nàng vươn tay, giữ lấy cánh tay hắn.
Khi hai tầm nhìn va chạm, vẻ lãnh ngạo của nàng dần rút đi, trả lại vẻ ngây thơ kiên định.
Hôn em.
Nàng nói, gần như là ra lệnh.