Chương 20: Hóa bướm (hạ)
-
Tống Thì Hành
- Canh Tân
- 3046 chữ
- 2020-01-31 07:00:35
Nguồn : mê truyện
Nhóm dịch: Hany
Kê Cầm, tấu ra nội dung.
Nhị dài nhị ngắn, mỗi một câu kết, nhưng lại kéo thật dài, thật sâu, thật xa.
Tựa như một cô gái xinh đẹp đang kể lại một câu chuyện xưa... Sau đó cùng với giọng trầm thấp lặp lại nội dung, khiến cho vô số người, giống như đang ở tận trời cao bỗng rơi xuống nhân gian.
- Đây là khúc nhạc gì?
Văn sĩ áo lam đột nhiên hỏi.
Cách thức trình diễn của Ngọc Doãn, và cả âm tiết hắn tấu ra, cùng với nội dung của khúc nhạc này, mọi người đều chưa bao giờ nghe thấy. Trên quảng trường, Ngọc Doãn hất mái tóc, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười giống như là đang hồi tưởng chuyện xưa.
Vẻ tươi cười như thế, lại khiến cho vô số thiếu nữ mê mẩn.
Yến Nô ngơ ngác nhìn hắn, lẩm bẩm:
- Không ngờ khi Tiểu Ất cười lại đẹp đến như thế.
Còn chưa dứt lời, làn điệu đột nhiên thay đổi.
Trong tay của Ngọc Doãn chỉ có dây đàn Kê Cầm, nhưng lại giống như đã từng được điều chỉnh đặc biệt.
Dây cung thứ nhất hơi thô, dây cung thứ hai hơi nhỏ.
Ngọc Doãn dùng thủ pháp nhảy cung, lấy dây cung thứ nhất diễn tấu, nhưng lại cho ra hiệu quả giống như đàn vi-ô-lông. Lúc này đây ở trong tiếng đàn kỳ lạ, Lương Sơn Bá với trang phục thư sinh, tinh thần thư thái hiện diện ở trên sân khấu.
Sau đó, Ngọc Doãn liên tục sử dụng phương pháp nhảy cung cùng với luyến láy, ở trên dây cung thứ nhất và thứ hai tấu ra hai loại âm sắc khác nhau, nhưng có phần lớn xu hướng là hợp tấu với đàn vi-ô-lông, dần dần đem nội dung trở nên rõ ràng hơn.
- Điều khiển hay!
Tuy văn sĩ áo lam ở khoảng cách khá xa, không thể nghe hết âm luật, chỉ đoán ra đầu mối, nhưng cũng phải ngạc nhiên kêu lên thán phục.
Phong Nghi Nô cũng là Trung Hành Gia, trong đôi mắt sáng, lại lóe ra một tia sáng kỳ dị.
Ngọc Doãn, thần du vật ngoại.
Thân thể tựa hồ như đã hoàn toàn không còn bị bó buộc, vất bỏ mọi thứ, cảm giác vui sướng tràn đầy đắm chìm trong khúc nhạc, khiến hắn khó có thể tự kềm chế. Theo khúc nhạc vui, mái tóc dài của hắn cũng bay bay, một mái tóc dài đen nhánh, lay động theo cơ thể, tung bay trong không trung. Mồ hôi rơi xuống, ở trong ánh lửa soi rọi, khúc xạ ra ánh sáng mê ly. Ngọc Doãn nhắm mắt lại, nét cười lạ lùng trên gương mặt, như say như dại.
Hô hấp của Lý Thanh Chiếu dồn dập lên.
Dường như về lại quãng thời gian cùng với Triệu Minh Thành nên duyên cầm sắt...
Khóe mắt, ngấn lệ chớp động. Nhưng trên mặt, lại toát ra vẻ tươi cười ngọt ngào.
Người đàn ông lúc trước lên đài muốn xua đuổi Ngọc Doãn, xấu hổ đứng ở nơi đó. Y cũng có thể nghe được hay dở, mắt thấy dưới quảng trường có vạn người tề tụ, vui buồn theo tiếng Kê Cầm của Ngọc Doãn, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Y ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên tự cười giễu một tiếng, từ trên đài nhảy xuống.
Chỉ có điều lúc này, đã không còn ai để ý đến y nữa, mà đem tất cả lực chú ý đều tập trung trên người của Ngọc Doãn.
Mỗi một động tác, mỗi một lần nhảy cung, từng nốt nhạc...
Đều làm cho người nghe như say như dại, khó mà tự kềm chế.
Âm thanh khúc nhạc, thẩm thấu nhẹ nhàng, giống như phong cảnh nắng của tháng ba, hai người kết bạn dạo chơi, thưởng thức tiết cuối xuân kia, vô cùng tao nhã.
Gặp nhau mặc dù vui vẻ, nhưng dù thế nào cũng phải có lúc chia ly.
Đương lúc cảm xúc đang vui vẻ, sau khi đã lan đến tất cả mọi người, một khúc ly tình lưu luyến, mười tám đưa tiễn, khiến mọi người trong lúc đó sinh ra cảm giác đau khổ như đang ở thiên đường chợt rơi xuống nhân gian. Người trong thế gian, điều đau khổ nhất chính là lúc ly biệt... Thân mình của Lý Thanh Chiếu nhẹ run lên. Nàng có dự cảm, tình yêu đẹp đẽ như thế, kết quả chỉ sợ sẽ chấm dứt trong bi kịch. Điều này có phải là dự báo trước cho chuyện tình của mình với Triệu Minh Thành hay không? Lòng của phụ nữ, mẫn cảm mà yếu ớt... Khi nàng đem tình cảm hoàn toàn dung nhập, gần như là đặt mình thay thế vào trong đó, càng lộ vẻ khó có thể tự kiềm chế.
Yến Nô cắn chặt môi.
Xa xa, văn sĩ áo lam và Phong Nghi Nô cũng cắn chặt môi...
Vô số nam nữ si tình, tại thời khắc này, đều sinh ra một cảm giác xấu. Cái loại cảm giác này thật sự rất đau!
Ngọc Doãn dừng tay.
Tiếng đàn từ từ phát ra, giống như tình nhân trước giờ ly biệt, không nỡ cất bước, nhưng cũng không thể không rời đi.
Hai dây cung cùng tấu mạnh mẽ, khó bỏ khó phân.
Đây cũng là một khúc, lần đầu tiên được đánh ra vội vã, biểu thị đã đến hồi bi kịch.
Kê Cầm không ngừng biến hóa âm điệu, lúc thì cuộn trào mãnh liệt, lúc lại cực kỳ trầm thấp. Hai loại cảm xúc trái ngược được đánh ra, dần dần bay bỗng, tiếng đàn như một luồng sóng mãnh liệt mà đến, bao trùm toàn bộ nội dung.
Ngọc Doãn khẽ thở hổn hển...
Hơn mười phút sau khi diễn tấu, khiến hắn cảm thấy thể lực đang từ từ cạn kiệt.
Mồ hôi ướt đẫm vạt áo của hắn, nhưng không cách nào ngăn cản hắn tiếp tục diễn tấu ra cảm xúc của mình. Hắn đã đem chính mình, hòa nhập vào chuyện tình này. Ở bên trong cái thân thể này, ẩn chứa đủ loại tình cảm, dường như cùng với linh hồn của hắn, rất phù hợp ở cùng một chỗ, thật muốn bùng nổ, nhưng lại sướng khoái tràn trề không thể nào kiềm chế được.
Vui, giận, buồn, nhạc của Ngọc Doãn, hiện tại đều ở trong đầu hắn.
Tự hào không bao lâu, phụ thân qua đời, Chu Giáo Đầu thu dưỡng hắn, khi lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nô, đã âm thầm lập lời thề...
Cuộc đời này của ta, nhất định phải cưới Yến Nô làm vợ!
Cho dù là dùng tính mạng cả đời của ta, cũng phải làm cho Yến Nô được sung sướng.
Nhưng mà, Tương Vương có ý, Thần Nữ lại vô tâm...
Cho dù là bản thân có cố gắng như thế nào đi nữa, vẫn không thể mang đến niềm vui cho Yến Nô. Bởi vì ở trong lòng của Yến Nô, dù sao cũng đã có hình bóng của sư huynh. Điều này làm cho Ngọc Doãn vô cùng đau khổ, phẫn nộ, lại không thể nói được với ai.
Trước khi chết, Ngọc Doãn vẫn nhớ Yến Nô.
Hắn lưu lại một đoạn trí nhớ cuối cùng, cũng là: Yến Nô có biết đã làm cho ta khổ sở hay không?
Loại cảm xúc bi thương tuyệt vọng này, hoàn toàn thích hợp với Lương Chúc. Ngọc Doãn hất mái tóc, trong mắt lóe lệ quang, nụ cười trên mặt cũng theo đó biến mất. Cái loại cảm xúc bi thương tuyệt vọng không biết phải làm sao này, phủ trùm lên thân thể hắn.
Tiếng đàn bi thương, chỉ làm cho người nghe rơi lệ...
Tiểu Ất ca!
Yến Nô lệ đã rơi đầy mặt.
Đâu có lẽ nào nàng nghe lại không hiểu, trong tiếng đàn kia nổi lên bi phẫn và không cam lòng.
Có phải đây mới thực sự là ý nghĩ của Tiểu Ất ca không? Bình thường, thấy hắn ngoan ngoãn phục tùng mình, nhưng đau khổ ở trong lòng, vẫn yên lặng một mình chịu đựng. Vậy mà mình lại cố tình không bao giờ để ý.
Tiếng đàn, từ từ bi thương, đè nén cảm xúc của mọi người.
Văn sĩ áo lam sắc mặt tái nhợt, hai tay cầm thật chặt lan can phía trước mặt, thân mình không ngừng run rẩy.
Ngọc Doãn dùng linh hồn của hắn, đem cảm xúc bi thương này đẩy lên tới mức cực hạn.
- Sư Sư, ngươi làm sao vậy?
Nước mắt của Phong Nghi Nô, đã rơi đầy mặt, thanh âm run rẩy không ngừng.
Mạc Ngôn cũng đang say mê trong tình yêu chốn hồng trần, nhưng nghe xưng hô của Phong Nghi Nô với văn sĩ áo lam, lão đột nhiên giật mình lạnh toát. Trong phút chốc, gã lập tức đã hiểu rõ thân phận thật sự của văn sĩ áo lam này.
Kê Cầm lấy âm điệu thê lương phát ra: Lương huynh ôi!
Vỡ tấu, ngắt âm, giai điệu bi thương muốn chết, có tiếng khóc, có quỳ đi, kèm theo một đoạn hồi ức ngắn.
Ngọc Doãn bịch một cái, hai đầu gối quỳ trên đài.
Nhưng tiếng đàn cũng không vì vậy mà lộ ra một chút sơ hở.
Hóa bướm!
Mở ra hai mắt đẫm lệ, tiếng khóc ngừng lại, ý càng thêm dứt khoát. Kèm theo tiếng than nhẹ bi phẫn, nhoài người vào phần mộ vỡ ra kia...
Mưa to gió lớn, hòa cùng sấm chớp.
Tiếng đàn càng đạt đến trình độ cao nhất, Ngọc Doãn kéo Kê Cầm, quỳ đi mấy bước, đột nhiên vươn người đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài!
Bi thương tích tụ, dường như ở trong phút chốc đã được phát tiết.
Lý Thanh Chiếu không thể nhịn được khóc thất thanh, cả người quỳ trên mặt đất, hai vai thon gầy run rẩy không ngừng.
Mà văn sĩ áo lam ở dưới hành lang dài, cơ thể lại càng căng thẳng hơn!
Cái loại cảm giác này, làm cho nàng không thể khống chế, trong cơ thể có một dòng nước nóng trào ra, lẳng lặng chảy xuống hai chân làm ướt vạt áo. Tuy đã cố gắng ghìm chặt hai chân, tuy hai tay đã vịn chặt lan can, nhưng cái loại khoái cảm phát tiết này, thật sự không thể ức chế. Tiếng đàn bi phẫn, cùng với một tiếng thê lương thét dài kia, đánh thẳng vào linh hồn của nàng, làm cho nàng muốn cự tuyệt, lại khó có thể kháng cự...
Cơ thể từ từ quỵ xuống, nửa người dựa vào lan can.
Đôi má lúm đồng tiền trên gương mặt tuyệt mỹ, nước mắt như mưa, rồi lại lộ ra một chút ửng hồng.
Tình hình của Phong Nghi Nô cũng không hơn gì so với nàng. Thân thể loạng choạng sắp ngã nhào trên mặt đất...
Lúc này, cũng là chỗ cao trào của Lương Chúc.
Khi Ngọc Doãn dùng linh hồn của chính mình, cảnh ngộ của kiếp trước kiếp này diễn tấu ra, lại khiến cho dưới quảng trường, vạn người cùng đau buồn.
Tiếng đàn, bỗng nhiên nhẹ nhàng phóng khoáng.
Chủ đề tình yêu lại được tái hiện...
Vừa trải qua một hồi cảm xúc dao động thay đổi rất nhanh, hiện tại lại hiện ra trước mắt mọi người đấy, cũng là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, từ trong phần mộ hóa thành một đôi bướm, ở trong bầu trời tự do bay lượn...
Tình yêu, cuối cùng vẫn là điều tốt đẹp!
Lý Thanh Chiếu được Triệu Cửu nâng đỡ, từ từ đứng dậy, hai mắt đẫm lệ, nhưng lại lộ ra tươi cười ngọt ngào.
Nương theo tiếng đàn, Ngọc Doãn bỗng nhiên nghển cổ hát vang.
Cầu vồng xa xa trăm hoa đua nở, giữa ngàn hoa bướm đã kết đôi.
Ngàn năm muôn đời không xa rời nhau, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài...
Đây không phải là một bài thơ hay, thậm chí ngay cả vần chân cũng không hợp. Nhưng phối hợp với tiếng đàn này, lại thêm chất giọng khàn khàn của Ngọc Doãn, phát ra từ âm thanh mạnh mẽ nam tính, nhưng lại kích thích vô số tiếng lòng của người nghe.
Ngàn năm muôn đời không xa rời nhau, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài!
- Hay!
Lý Thanh Chiếu hét to một tiếng, vỗ tay khen hay.
Một tiếng 'Hay', thế mà đã bao hàm vô số ý nghĩa: khúc hay, điều khiển hay, diễn tấu hay, thơ hay, câu chuyện hay...
Dưới quảng trường, đang lặng ngắt như tờ.
Nhưng với một tiếng khen hay này của Lý Thanh Chiếu, tiếng vỗ tay như sấm dậy!
Ngọc Doãn rốt cục tỉnh táo lại, ngồi ngây ngốc ở trên đài, trên mặt cũng lộ ra nụ cười sáng lạn!
Nụ cười kia, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nụ cười kia, ở trong phút chốc, thế mà lại truyền sang mọi người.
Lần này đây, có lẽ là lần diễn thành công nhất trong cuộc đời của hắn.
Chỉ có điều diễn tấu vừa chấm dứt, dường như rất mệt mỏi...
Ngọc Doãn ngay cả một chút sức lực đứng lên cũng không có, đành phải ngồi bệt ở trên đài.
Chu Yến Nô cũng không còn dè dặt nữa, chạy vội đến, tung người nhảy lên đài cao. Cùng lúc đó, chủ nhân của Kê Cầm cũng đi lên quảng trường, cùng với Yến Nô dìu Ngọc Doãn đứng lên.
- Lão nhân gia, rất cảm ơn cây đàn tốt này của lão.
Ngọc Doãn nói xong, định trao trả Kê Cầm.
Không ngờ lão nhân lại cười:
- Đàn này ở trong tay của ta, cả đời cũng không có được sướng khoái như vừa rồi, giống như là có linh hồn vậy. Nếu ở trong tay của ta, chẳng khác gì người tài không được trọng dụng, chi bằng tặng cho ngươi, có lẽ mới là kết cục tốt nhất của nó.
- Lão nhân gia, sao lại như thế được?
- Có gì mà không thể? Lúc trước cha ta tạo ra đàn này cũng đã nói nếu như có người nào có thể làm cho nó thực sự vui sướng thì hãy tặng cho người đó. Nó ở trong tay ta, suốt bốn mươi năm, ta lại không có cảm giác nó được vui sướng.
Nhưng mới vừa rồi, có thể thấy được, nó rất sung sướng.
Quan nhân và nó hữu duyên, là phúc phần của nó. Nếu như quan nhân cảm thấy mắc nợ ta, khi nào lại dùng nó, nhớ kêu ông lão một tiếng. Lão tên là Chu Tiểu Hồng, tuy nhiên hàng xóm đều gọi ta là 'Đầu heo " ta ngụ ở bên cạnh Ốc miếu, quan nhân đến đó chỉ cần hỏi thăm 'Đầu heo " là có thể tìm tới lão.
Trong lời nói, lộ ra chút chân thành tha thiết!
Ngọc Doãn mỉm cười:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.
Hắn dứt lời, quay đầu nhìn về phía Yến Nô, đột nhiên cười:
- Cửu Nhi tỷ, hôm nay lại làm cho ngươi mất mặt, xin thứ tội lần nữa.
Ý của Ngọc Doãn nói là, hắn đã thất lễ trước mặt của Nhạc Phi.
Yến Nô nước mắt như mưa, nhưng vẻ mặt lại tươi cười, nâng đỡ Ngọc Doãn nói:
- Tiểu Ất ca, chúng ta về nhà đi.
- Ừ, về nhà!
Ngọc Doãn và Yến Nô, từ từ đi xuống quảng trường.
Đám đông vây xem lập tức nhường một lối đi.
Hai người dìu nhau, chậm rãi rời đi. Lại làm cho Lý Thanh Chiếu đang chần chừ muốn tiến lên, liền dừng bước lại.
Nhìn cảnh tượng dìu dắt nhau mang theo đàn mà đi kia, Lý Thanh Chiếu mỉm cười!
Nàng không biết giữa Ngọc Doãn và Yến Nô rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng tại thời khắc này, nhìn tấm lưng kia, lại nảy sinh cảm xúc khó hiểu. Đôi vợ chồng trẻ dìu dắt nhau mang theo đàn mà đi, không phải là cảnh tượng của nàng với Triệu Minh Thành trong tương lai sao.
Lấy ra khăn tay lau đi nước mắt trên mặt.
- Cửu ca, giúp ta hỏi thăm một chút lai lịch của hắn.
Triệu Cửu gật gật đầu, không nói lời nào.
Gã sợ nếu như gã vừa lên tiếng sẽ lộ ra giọng nghẹn ngào.
Người đàn ông kia thật không tốt, một khúc đánh ra, thế mà lại khiến cái mũi của gã cay cay, ánh mắt đỏ lên.
Cùng lúc đó, dưới hành lang dài văn sĩ áo lam chậm rãi đứng thẳng người.
Nàng đột nhiên nói:
- Tỷ tỷ, ngay cả Thanh Chân cư sĩ, tài nghệ cũng không được như thế.
- Đúng vậy!
Trên mặt Phong Nghi Nô chợt lộ ra một chút chua xót:
- Chỉ có điều người này gây ra chút phiền toái, Nô phải như thế nào để xong việc đây?
Ngọc Doãn, đã đem hiện trường cảm xúc đẩy lên cao trào.
Kế tiếp, Phong Nghi Nô phải lên đài hiến nghệ, nếu không thể vượt qua Ngọc Doãn, vậy thì thật là khó mà xong việc.
Văn sĩ áo lam ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười.
Nàng trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Một khi đã như vậy, tiểu muội liền mặt dày cùng liên kết với tỷ tỷ hiến nghệ, chỉ mong là không kém hơn người nọ.
- Nếu như thế thì thật là tốt.
Phong Nghi Nô mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Một trận gió nhẹ chợt thổi qua, văn sĩ áo lam đột nhiên cảm giác được giữa hai chân se se lạnh, ẩm ướt nhơn nhớt...