Chương 32: Rắc Rối Kéo Đến (Hạ)
-
Tống Thì Hành
- Canh Tân
- 2161 chữ
- 2020-01-31 07:00:39
Nguồn : mê truyện
Nhóm dịch: Hany
- Tiểu Ất ca tụ lực như cây cung, phát lực như tên bắn. Thân pháp tay mắt, bước vai khuỷu tay cổ tay bao gồm cả đầu gối đều phải phối hợp nhịp nhàng. Lấy lưng vai, phối với vai lẫn khuỷu tay, lấy khuỷu tay làm tay; chi dưới lấy lưng lẫn hông, lấy hông lẫn đầu gối, lấy đùi lẫn chân...Giống như vậy là tốt rồi
Yến Nô lấy tay uốn nắn tư thế cho Ngọc Doãn, rồi sau đó lại làm mẫu một lần nữa. Khi bàn tay nhỏ bé ấm áp kia đặt ở lưng Ngọc Doãn liền truyền ra một lực lượng kỳ lạ, nói cho hắn biết kỹ xảo phát lực
Cân bằng, phối hợp?
Ngọc Doãn vừa cảm thụ mùi thơm sâu kín từ cơ thể Yến Nô do đang đứng sát thân thể hắn tỏa ra, vừa âm thầm suy nghĩ.
Đánh đàn, cũng phối hợp như thế. Bất luận là tư thế ngồi, cánh tay, hay là thân thể đều phải ở trạng thái cực kỳ hài hòa. Hắn trầm ngâm giây lát, đột nhiên học theo Yến Nô, một chân đạp lên cọc gỗ, thầm niệm bí quyết mượn lực, cả người lập tức bay lên đứng ở trên cọc gỗ.
- Tiểu Ất ca, ổn định. Dưới chân phải như mọc rễ...
Yến Nô vui sướng bất ngờ liên tục nhắc nhở. Chỉ là chưa nói hết thì Ngọc Doãn đã lảo đảo rồi ngã xuống cọc. Lần này so với hai lần trước còn nặng hơn nhiều, Ngọc Doãn rơi xuống, đầu óc trống rỗng.
Yến Nô lộ vẻ kinh ngạc, bước tới đỡ Ngọc Doãn đứng lên, khẽ khàng hỏi:
- Tiểu Ất ca, không sao chứ?
- Không sao, không sao!
Ngọc Doãn vất vả lắm mới trở lại bình thường. Nhìn cọc gỗ trước mặt, hắn cắn răng một cái, lại tiếp tục tiến lên.
- Ta không tin ta không luyện đứng lên cọc gỗ được.
Nhìn Ngoc Doãn lần lượt thành công đứng lên cọc gỗ rồi lại lần lượt ngã xuống, rồi sau đó lại đứng lên cọc gỗ, cuối cùng Yến Nô đã nở nụ cười tươi, đây mới là Tiểu Ất ca không bao giờ chịu thua trong trí nhớ của nàng. Tuy nói kỹ xảo này mới lạ hơn nhiều nhưng chỉ cần luyện tập nhiều, đương nhiên sẽ có thể khôi phục lại. Đối với việc không thành thạo của Ngọc Doãn, Yến Nô theo bản năng vẫn tìm nguyên nhân cho hắn.
Nhất định là do thời gian qua không chăm chỉ luyện tập nên mới có kết quả như vậy. Cha nói đúng, việc luyện công giống như đi ngược dòng nước, nếu sơ sẩy chậm trễ, lập tức sẽ thụt lùi.Tiểu Ất Ca chính là ví dụ sống động!
Khi trời sáng choang, Ngọc Doãn ngồi trên tấm ghế dài, xương cốt toàn thân như rã rời.
Chẳng trách người đời sau đều biết công phu Trung Quốc nhưng người có thể luyện giỏi càng ngày càng ít! Luyện công thật sự là cực khó, nếu không phải do thân thể này khỏe, chỉ sợ hiện tại Ngọc Doãn đã không chịu đựng được rồi.
Tuy nhiên lần vất vả này không phải là không thu hoạch được cái gì. Ít nhất đối với lực khống chế của hắn đối thân thể này đã tăng cường không ít!
Phải nói rằng, thân thể này của Ngọc Doãn cực tốt. Mười mấy năm rèn luyện công phu, có được sự dũng mãnh và cứng cỏi mà người bình thường không thể bằng được. Nhưng dù là thế, Ngọc Doãn vẫn hơi không chịu nổi, ngồi mãi trên ghế dài không muốn dậy.
Ánh nắng mặt trời sáng chói! Mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu vào người vô cùng thoải mái.
Dương Nhập Cửu bắt đầu đi làm việc, Trương Nhị tỷ cũng đến cửa hàng Ngọc gia để giúp, Ngọc Doãn đau mà sảng khoái, tắm nắng mặt trời, mắt khép hờ, cảm giác vô cùng vui sướng. Đúng lúc này, hắn nghe có tiếng bước chân vọng đến....
- Tiểu Ất ca, cởi áo ra.
- Hả?
Yến Nô đỏ bừng mặt đứng phía sau lưng hắn.
- Việc này...không hay lắm.
- Có gì mà không hay, nhanh cởi ra, Nô thoa rượu thuốc cho huynh. Hôm nay huynh luyện công vất vả, nếu không điều trị sẽ bị thương gân cốt, ngược không có lợi cho huynh. Thứ rượu thuốc này là phương thuốc cha để lại cho thiếp, rất có tác dụng.
Vừa nói, Yến Nô như diễn ảo thuật lấy ra một chai rượu thuốc màu đen. Nàng mới mở nắp chai ra, lập tức xộc đến một mùi rượu thuốc gay mũi. Ngọc Doãn nhe răng, sau khi do dự một chút thì cởi áo ra để lộ thân hình trắng trẻo. Người ta nói Ngọc Doãn là Ngọc Giao Long trên phố Mã Hành đúng là không ngoa chút nào. Da của hắn trắng nõn, dưới ánh mặt trời giống như ngọc thạch.
Nếu như thời hậu thế, làn da như này sẽ trở thành người đại diện cho mỹ phẩm dưỡng da chắc chắn không thành vấn đề.
Gió xuân còn có chút se lạnh thổi tới lập tức khiến cho hắn nổi da gà.
Gương mặt của Yến Nô càng đỏ hơn. Nàng hít sâu một hơi, đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, sau đó đặt tay lên vết thương xanh tím trên lưng Ngọc Doãn mà nhẹ nhàng xoa bóp. Tay nàng hơi thô một chút, chắc là nhiều năm luyện công, cộng thêm lại làm việc nhà nữa. Khi bàn tay nhỏ bé của Yến Nô đặt lên lưng, Ngọc Doãn lập tức hít sâu một hơi.
Đau quá!
- Mạnh quá à?
- Không sao, ta chịu được!
Yến Nô khẽ mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
- Tiểu Ất ca cố chịu một chút, sẽ xong rất nhanh.
Lúc bàn tay nhỏ bé bắt đầu chạm vào còn đỡ, nhưng từ lúc nàng tăng sức, động tác nhanh hơn thì nó trở nên nóng rực.
Rất nóng...rất nóng...Đến cuối cùng, bàn tay nhỏ bé kia giống như bàn ủi di chuyển trên người Ngọc Doãn làm hắn đau đến trợn mắt, mặt càng lúc càng đỏ bừng. Nếu không phải sợ mất mặt, nói không chừng hắn đã kêu lên thành tiếng rồi. Tuy nhiên, sau khi Yến Nô xoa bóp, thân thể hắn cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Lúc trước xương cốt còn có cảm giác như rã rời nay không còn nữa.
Trên trán Yến Nô lầm tấm mồ hôi, mặt đỏ hồng, dưới nắng sớm càng thêm vẻ quyến rũ...
- Tiểu Ất ca thấy thế nào?
- Tốt hơn nhiều!
- Hì hì, vậy là tốt rồi.
Yến Nô đỏ mặt, đem rượu thuốc cất kỹ.
- Tiểu Ất ca! Buổi trưa huynh cứ nghỉ một chút, ngẫm nghĩ kế hoạch lớn phát tài của huynh đi. Nô đến cửa hàng hỗ trợ trước đây.
Ngọc Doãn vừa mới định từ chối, đã thấy Yến Nô nói:
- Tuy nhiên, tốt nhất là Tiểu Ất ca đọc kỹ cuốn sách kia một chút. Ngày mai đừng để giống như hôm nay nữa. Công phu này một ngày không luyện sẽ thụt lùi đấy.
- Đã biết!
Ngọc Doãn vô cùng xấu hổ cam đoan với Yến Nô. Thấy Yến Nô thay xong quần áo, sắp ra khỏi cửa, Ngọc Doãn đột nhiên nói to:
- Cửu nhi tỷ, ta tuyệt đối sẽ không khiến nàng thất vọng.
Nghe vậy, Yến Nô ngoái đầu lại cười, rồi bước đi.
Thời gian cứ thế mà qua một ngày.
Bắt đầu từ đó, mỗi buổi sáng Ngọc Doãn đều luyện công, buổi trưa ở nhà luyện cầm, sau buổi trưa thì ra cửa hàng trợ giúp. Tuy rằng ở riêng phòng với Yến Nô nhưng thái độ lãnh đạm đã cải thiện hơn nhiều so với trước đây. Việc kinh doanh của cửa hàng cũng vắng vẻ hơn, đặc biệt là từ khi lầu Bạch Phàn cắt đứt chuyện mua thịt chín của cửa hàng Ngọc gia, lợi nhuận thu vào cũng giảm bớt. Tuy rằng Yến Nô không nói, giữ ở trong lòng nhưng nàng cũng biết, Ngọc Doãn đã hết sức mình, thật sự là không thể thay đổi. Trừ phi có thể khôi phục lại sự hợp tác với lầu Bạch Phàn. Chỉ có điều một khi Tiếu Chi Nhi còn ở đó, chỉ sợ cũng không làm gì được. Trừ phi có thể đuổi Tiếu Chi Nhi đi!
Nhưng việc này nói dễ hơn làm?
Tiếu Chi Nhi là bảo bối của lầu Bạch Phàn, tuy là ca kỹ nhưng người bao nàng không hề ít. Nàng là biển hiệu của lầu Bạch Phàn thì sao có thể đuổi đi một cách dễ dàng được? Cho nên, nếu muốn thay đổi hiện trạng, còn phải tìm cách khác.
Biện pháp hát rao kia của Ngọc Doãn dù hay nhưng nếu thật sự muốn tìm một người hát rao tốt, chỉ sợ tiền lương còn phải chi nhiều hơn so với tiền một ngày họ kiếm được. Vì thế, Yến Nô đã bàn bạc nhiều lần với Ngọc Doãn.
Nháy mắt đã đến ngày hai mươi tháng hai. Việc kinh doanh cửa hàng Ngọc gia đột nhiên có sự chuyển biến tốt. Việc kinh doanh thịt chín đột nhiên nhiều lên, khiến Ngọc Doãn vui sướng mấy ngày, nhưng hắn chợt phát hiện kinh doanh thịt tươi lại ít hơn lúc trước.
- Sao lại thế này?
Ngọc Doãn đứng ở sau cái thớt gỗ, nhìn số thịt tươi còn thừa lại mà hơi đau đầu.
Yến Nô thở dài, tựa như vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Ất ca quên rồi sao, tiết thanh minh, nhập vào thức ăn lạnh.
- Ồ...
Ngọc Doãn nghĩ ra rồi!
Ở thời cổ đại có Lễ Hàn Thực vào trước thanh minh một thời gian ngắn. Đó là một ngày hội hiến tế tổ tiên! Trong thời gian hàn thực, mọi người cố gắng không nhóm lửa trong nhà, phần lớn là mua thức ăn chín bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân mà lượng tiêu thụ thịt chín tại cửa hàng Ngọc gia gia tăng. Nhưng thời gian chuyện này sẽ không kéo dài, mọi chuyện sẽ nhanh chóng trở lại bình thường.
- Nô và Nhị tỷ đã bàn bạc, chuẩn bị làm một ít mì phở để bán. Khi tới ba ngày Đại Hàn Thực kia, việc kinh doanh nhất định sẽ rất tốt, nói không chừng có thể kiếm thêm chút tiền bạc...Đúng rồi, ngày mùng một tháng ba ở Hồ Kim Minh mở Quỳnh Lâm Uyển, ta nghe người ta nói, Tiếu Chi Nhi cùng ngày đó sẽ hiến nghệ ca múa ở lầu Bạch Phàn.
Ngọc Doãn ngẩn người rồi chợt gật gật đầu:
- Ta đã biết!
Ở triều Tống, một ngày trước Đại Hàn Thực, gọi là Xuy Thục, mọi người có thói quen dùng bột mỳ chưng chế ra, điểm mặt giống hình chim yến, sau đó dùng cành liễu treo lên, đặt lên cánh cửa. Cái nàygọi là Tử Thôi Yến, cũng là một nghi thức cầu phúc. Vào ngày Xuy Thục thì nhu cầu số lượng những thứ này sẽ tăng lớn.
Hộ gia đình trên phố Mã Hành khá nhiều, nói vậy cũng sẽ bán được không ít tiền bạc. Không còn cách nào tốt hơn, bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách này để tăng thu giảm chi. Cũng may lúc này, Ngọc Doãn đã lén đổi tổ trạch ở Quan Âm viện lấy tên Yến Nô.
Đến lúc đó mình bán cửa hàng, trả nợ, cũng đủ cho Yến Nô không phải lo cơm áo.
Chỉ có điều mỗi khi nghĩ đến việc trả được nợ nần rồi thì mình và Yến Nô sẽ ly hôn khiến trong lòng hắn không thoải mái. Thời gian ở chung càng lâu, Ngọc Doãn càng thích Yến Nô.
Muốn trách thì chỉ có thể trách chủ nhân của thân thể này thật sự quá ngu xuẩn, biết rõ là một cái bẫy mà vẫn cứ nhảy vào. Kết quả là khiến mình phải gánh vác hết thảy, thật sự là khiến người ta nghẹn chết mà.
Sau khi Yến Nô và Trương nhị tỷ đi mua bột mỳ rồi, Ngọc Doãn lấy cái ghế dài ra, đặt bên cạnh cửa hàng, đánh giá tình hình.
Đầu tháng ba rồi sao?
Hắn day day mũi, nhìn lầu Bạch Phàn nguy nga rộng lớn, nhếch miệng nở nụ cười lạnh.
Tưởng làm hỏng chuyện của ta được sao? Ta sẽ làm hỏng việc của ngươi trước...