Chương 63: Có thù tất báo (Hạ)
-
Tống Thì Hành
- Canh Tân
- 2391 chữ
- 2020-01-31 07:00:46
Nguồn : mê truyện
Nhóm dịch: Hany
Mỹ nhân này nếu so với Phong Nghi Nô thì vẻ đẹp không thể sánh bằng.
Nhưng nếu so sánh ra thì lại ngây thơ hơn, dù thiếu đi vài phần khí chất tự nhiên thoải mái như Phong Nghi Nô nhưng lại có một vẻ đẹp động lòng người của một cô gái, nếu như có thêm chút thời gian rèn luyện, cũng sẽ không thua kém chủ nhân Phong Nghi Nô.
Mỹ nhân kia xoay người, mang vào chút lễ vật.
Thực sự cũng không quý giá lắm, chỉ là chút trái cây trong mùa. Tuy lễ vật không hậu hĩnh, thế nhưng lại rất có thành ý.
- Bà Tích, đây là Tiểu Ất.
- Từ Bà Tích ra mắt Tiểu Ất ca ca.
Nàng chính là Từ Bà Tích?
Nghe nói là người năm nay lầu Phan đưa ra chuẩn bị thay thế cho Phong Nghi Nô là hoa khôi hiện thời...
- Tiểu Ất, hôm nay thiếp tới bái phỏng, là có chuyện muốn nhờ.
Trước kia ở Đại Tướng Quốc Tự Tiểu Ất sử dụng hai khúc, mà khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kia hiện giờ ở trong tay của thiếp. Nhưng một khúc khác, thiếp cũng rất có hứng thú. Không biết Tiểu Ất có thể đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích, thiếp nguyện dùng số tiền lớn để có.
Ngọc Doãn tức thì ngây ngẩn cả người!
Khoảng cách hắn ở Đại Tướng Quốc Tự diễn tấu đã hơn một tháng.
Trong một tháng nay, không có người hỏi đến. Nhưng chỉ trong vòng một ngày hôm nay, lại có tới hai người muốn tìm mua...
Từ trong tâm mà nói, Ngọc Doãn rất muốn đem khúc phổ bán cho Phong Nghi Nô.
Dù sao, Phong Nghi Nô đối với hắn, đã biểu hiện ra sự tôn trọng. Một bên là tìm người cho gọi hắn tới, một bên thì tự mình đến nhà. Mặc dù nói Phong Nghi Nô không thể sánh với Mã Nương Tử, nhưng sự tôn trọng này, cũng là điều mà Ngọc Doãn rất muốn nhìn thấy.
Ngọc Doãn cười khổ, nói:
- Phong cô nương đã đến chậm một bước!
- À?
- Mới vừa rồi, Tiểu Ất đã đem khúc phổ " Lương Chúc ", bán cho Mã Nương Tử ở lầu Bạch Phàn.
Khế ước đã ký, hai mươi ngày sau, sẽ giao ra khúc phổ, do người của lầu Bạch Phàn biên soạn, rồi sau đó biểu diễn.
Phong Nghi Nô ngây ngẩn cả người!
Ngọc Doãn nói như vậy, rõ ràng không phải chối từ.
- Theo thiếp biết, Thượng Hành Thủ Tiếu Chi Nhi ở lầu Bạch Phàn đã rời khỏi, muốn khúc phổ này thì có ích lợi gì?
Hơn nữa, câu chuyện ở bên trong khúc phổ này, chỉ có Tiểu Ất hiểu rõ. Đổi người khác biên soạn, chỉ sợ chưa chắc có thể hợp với khúc phổ kia, e là không thể diễn tả hết tâm trạng của nhân vật. Yêu cầu như thế, sao Tiểu Ất có thể đáp ứng?
- Việc này... Một lời khó nói hết.
Ngọc Doãn thở dài, chỉ lắc đầu cười khổ.
Phong Nghi Nô là cô gái vô cùng thông minh, lập tức liền đoán ra ẩn tình ở trong đó.
Chỉ sợ là giữa Ngọc Doãn và lầu Bạch Phàn kia có cái gì gút mắc, khiến cho hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Nếu không, dựa theo tính cách của Ngọc Doãn, sao có thể không cân nhắc? Sở dĩ Phong Nghi Nô tới chậm, cũng là vì nàng muốn tìm hiểu kĩ càng về Ngọc Doãn. Nàng nghĩ nếu biết rõ ràng về tính tình của Ngọc Doãn, rồi sau đó xã giao, làm việc cũng được dễ dàng...
Với sự hiểu biết của Phong Nghi Nô về Ngọc Doãn, đây cũng là một người kiêu ngạo, không chấp nhận sự nhạo báng của người khác.
Nếu không, đã không có chuyện ở ngoài lầu Bạch Phàn, cùng với Tiếu Chi Nhi tranh cao thấp.
- Thật đáng tiếc!
Phong Nghi Nô không khỏi có chút mất mát.
Có thể tưởng tượng, nếu lầu Bạch Phàn kia có được khúc phổ này, sau khi biên soạn ổn thỏa, chỉ cần có thể tìm được một người chơi không kém hơn Tiếu Chi Nhi, rất có thể gây sôi động một trận. Kể từ đó, sẽ gây áp lực cho Từ Bà Tích, cho dù là không lớn lắm. Tuy Phong Nghi Nô không sợ cạnh tranh, nhưng cũng cảm thấy đau đầu.
Về phần nguyên nhân?
Cũng là một lời khó nói hết.
Giữa lầu Phan và lầu Bạch Phàn, vẫn cạnh tranh rất kịch liệt.
Tuy nói ở kinh thành có bảy mươi hai cửa hàng chính, nhưng chưa bao giờ lầu Phan và lầu Bạch Phàn lại cạnh tranh kịch liệt đến như vậy.
Vấn đề này bao gồm rất nhiều mặt.
Từ quy mô của khách sạn, đến thức ăn, cho đến hoa khôi, vẫn luôn cạnh tranh không ngừng.
Bắc Tống ngay từ lần đầu tiên bình chọn hoa khôi cho tới nay, phần nhiều là do lầu Phan và lầu Bạch Phàn giành được. Lầu Bạch Phàn có chỗ dựa, lầu Phan thì lại có tài chính hùng hậu. Đặc biệt là sau khi được Tư Mã Tĩnh, một thương gia giàu có ở Di Châu tham gia vào, thậm chí đã có xu hướng vượt qua lầu Bạch Phàn. Việc tuyển chọn hoa khôi lần này, cũng là vấn đề đặc biệt quan trọng đối với cả hai bên.
Phải nói rằng thực lực của lầu Phan không hề kém, lại có bọn người Phong Nghi Nô trợ giúp.
Bản thân Từ Bà Tích tài nghệ siêu quần, không hề thua kém Phong Nghi Nô, vả lại dung mạo tuyệt mỹ, có thể nói …
Chỉ có điều, bản thân của Từ Bà Tích, vẫn có một chỗ thiếu sót chết người.
Cũng chính vì chỗ thiếu sót này, mới khiến cho Phong Nghi Nô thực hiện ý định mua khúc phổ của Ngọc Doãn. Đồng thời nàng còn tìm đám người Tư Mã Tĩnh thảo luận, kết quả đó là, không tiếc bất cứ giá nào, phải mua cho được khúc phổ.
Nào biết được, thế mà lại chậm một bước!
Thấy Phong Nghi Nô có vẻ mặt buồn rầu, nhìn nàng lại càng thêm nhu mì, làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
- Có phải Phong cô nương gặp khó khăn gì?
Phong Nghi Nô cười khổ một tiếng, hạ giọng nói:
- Không giấu gì Tiểu Ất, hôm nay thiếp mua khúc phổ này, chính là vì tạo thế cho Bà Tích. Tiểu Ất hiện nay tiếng lành đồn xa, Bà Tích nếu có thể mượn tên của Tiểu Ất, vậy thì đã có thể tiến thêm một bước.
Đáng tiếc, lại bị lầu Phong Nhạc giành trước.
Tài nghệ của Bà Tích không kém ai, tướng mạo cũng rất xinh đẹp. Nhưng nàng lại có một cái phiền phức, đó là nàng nói tiếng ở kinh thành không tốt. Nàng vốn là người Thái Thương, đương nhiên trong lời nói có pha chút giọng địa phương. Nếu như lúc bình thường thì cũng không sao, nhưng nếu như bình chọn hoa khôi, khí thế liền yếu đi... Tiểu Ất cũng biết, người kinh thành luôn luôn có chỗ ngạo mạn như vậy.
Ngọc Doãn đã hiểu!
Cái này rất giống với đời sau, một cô gái ở nơi khác đến thủ đô để tìm sự phát triển, lại nói không được tiếng nói chuẩn của thủ đô. Cuộc sống ở thủ đô, luôn luôn có chút kiêu căng. Bình thường thì cũng tạm được, nhưng nếu là bình chọn hoa khôi, vậy thì người ở thủ đô sẽ cảm thấy, ngươi ngay cả nói tiếng của thủ đô ta còn không tốt, còn muốn ở thủ đô để sinh sống hay sao?
Đại khái là như thế...
Ngọc Doãn là người kinh thành chính gốc, nhưng lại từ trong phố xá mà ra.
Khúc phổ Lương Chúc kia vốn cũng không kém, hơn nữa nếu được dựa vào tên tuổi của Ngọc Doãn, có thể khiến cho người ở Khai Phong ít xem thường Từ Bà Tích.
Ai nói cổ nhân không có lăng xê?
Ít nhất Ngọc Doãn cảm thấy, Phong Nghi Nô không thiếu cái tinh thần lăng xê như thế này.
- Thật là chậm, nếu như Phong cô nương có thể đến sớm hơn, khúc phổ này nhất định sẽ bán cho cô nương.
Ngọc Doãn cũng không nghĩ sẽ che dấu sự yêu ghét.
Vừa nói một câu, cũng khiến cho Phong Nghi Nô mỉm cười...
Nàng che miệng cười khẽ hai tiếng:
- Có thể thấy được Mã Nương Tử kia quá ngạo mạn, coi thường Tiểu Ất, khiến Tiểu Ất không vui.
Tuy nhiên cũng không sao, lần này không được, còn có lần sau.
Thiếp tin rằng, khúc " Lương Chúc " đã bán đi kia không phải là khúc có một không hai của Tiểu Ất. Chỉ có điều lần sau nếu có khúc nào hay, xin hãy cho người báo cho thiếp biết... Tin rằng khi thiếp ra tay, chưa chắc sẽ thuộc về vị Mã Nương Tử kia, nhất định phải hợp với thân phận của Tiểu Ất.
Phong Nghi Nô, có lẽ không phải là một người làm ăn tốt, nhưng nàng nhất định có thể trở thành người làm ăn thành công.
Việc buôn bán nếu như quá coi nặng lợi ích, chưa chắc là một chuyện tốt.
Nếu mua không được khúc phổ, Phong Nghi Nô cũng không dài dòng nữa.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, nàng đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Mà Từ Bà Tích ở bên cạnh, thì lộ ra một chút vẻ buồn bã.
Rõ ràng là, ứng cử viên hoa khôi, nàng quả thực là bị áp lực rất lớn.
- Phong nương tử!
Ngọc Doãn đột nhiên gọi Phong Nghi Nô.
Tuy nhiên trong lời nói lại sửa cách xưng hô, không khách sáo giống như trước.
Phong Nghi Nô dừng bước lại, nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Ất còn có gì chỉ giáo sao?
Lầu Phiền các ngươi coi thường ta như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy... Không phải các ngươi không muốn ta biên soạn sao? Ta đây nhất định phải biên soạn ra khúc thật hay, cùng các ngươi so tài một phen. Các ngươi phải biết ta, cho dù là các ngươi có được khúc phổ, không có ta cũng giống như một đống giấy vụn, sau nàycác ngươi phải hối hận mới được.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đã quyết định chủ ý.
- Vừa rồi Phong nương tử nói, Bà Tích là người Thái Thương?
Từ Bà Tích hơi sửng sốt, trả lời:
- Thiếp quả thật là người Thái Thương, khi quê nhà gặp cảnh lũ lụt, cho nên cùng với cha mẹ một đường chạy nạn đến kinh thành. Vì sao Tiểu Ất ca lại hỏi vấn đề này? Hay là có người quen ở Thái Thương sao?
- Cũng không phải, cũng không phải!
Đột nhiên Ngọc Doãn không kìm nổi vui sướng trong lòng, bật cười.
- Vậy Bà Tích có còn nhớ, cách hát của điệu hát dân gian ở Thái Thương không?
Từ Bà Tích lại càng thêm hồ đồ...
Nàng không hiểu vì sao Ngọc Doãn lại hỏi việc này.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Nghi Nô, thấy Phong Nghi Nô cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Vì thế nàng gật gật đầu, liền trả lời:
- Điệu hát dân gian ở quê nhà, tất nhiên là nhớ rõ... Đến kinh thành sáu năm, khi rảnh rỗi cũng thường hát khẽ để quên nỗi nhớ nhà. Tuy là trong nhà đã không còn người thân, nhưng quê nhà bao giờ cũng...
Nói tới đây, ánh mắt Từ Bà Tích lại đỏ!
Phong Nghi Nô dường như cảm giác được cái gì, vội hỏi:
- Có phải Tiểu Ất đã có cao kiến gì?
Ngọc Doãn vỗ tay, cười ha ha.
- Thực là trời trợ giúp Phong nương tử!
Điệu hát dân gian Thái Thương, có lẽ có rất nhiều người không hiểu rõ.
Nhưng ở vài thập niên về sau, tiểu khúc Thái Thương sẽ tiến triển thành một loại khúc tên là 'Nam Khúc'. Mà hơn trăm năm, Nam Khúc này lại sẽ biến đổi thành một loại hí kịch các loại hý khúc, thì ra là ở hậu thế được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc (UNESCO) trong năm 2001, tại Paris tuyên bố nhóm đầu tiên 'Tác phẩm tiêu biểu truyền miệng và di sản phi vật chất của nhân loại' một trong Côn khúc. Nói cho đúng, tiểu khúc Thái Thương kia, thì ra là tiền thân của Côn khúc...
Là một người xuyên không, chỉ mang theo chút Kim Thủ Chỉ.
Ngọc Doãn không biết làm quan, không hiểu thiên văn địa lý, cũng sẽ không hành quân đánh giặc.
Thì ra ngoài việc kế thừa của Ngọc Doãn một thân quái lực và kỹ năng đô vật, hiện giờ mạnh nhất của hắn là Kim Thủ Chỉ, chỉ sợ trong óc phong phú nhất chính là khúc phổ.
Phong Nghi Nô kinh ngạc khó hiểu, chỉ có điều nhìn thấy Ngọc Doãn cười đến vui sướng, cũng thấy có chút ý tứ.
- Xin lắng tai nghe!
Ngọc Doãn vâng một tiếng, rồi sau đó nghiêm mặt nói:
- Nếu như Phong nương tử không chê, Tiểu Ất có thể vì Từ cô nương sáng tác một khúc phổ, giúp Từ cô nương đoạt lấy danh hiệu hoa khôi này. Chỉ có điều không biết Phong nương tử có tin ta hay không?
Phong Nghi Nô sửng sốt, nhìn chăm chăm vào Ngọc Doãn một lúc lâu, đột nhiên mặt giãn ra mà cười.
- Nếu có thể như thế, Bà Tích thật là có phúc!
Từ Bà Tích nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên...