Chương 82: Dương gia Đại Lang (Hạ)
-
Tống Thì Hành
- Canh Tân
- 2454 chữ
- 2020-01-31 07:00:50
Nguồn : mê truyện
Nhóm dịch: Hany
Buổi trưa, Mã Nương Tử phái người mời Ngọc Doãn đến.
Chỉ có điều, Ngọc Doãn vẫn có cảm giác không vui nên không muốn qua lại nhiều với Mã Nương Tử. Trong thâm tâm, hắn đã quyết định muốn giáng một đòn cho lầu Bạch Phàn. Trên lập trường mà nói, hắn đã đứng về cùng một phía với lầu Phan, là đối thủ với Mã Nương Tử.
Càng qua lại nhiều đến lúc đó càng áy náy.
Chẳng thà như vậy thì tuyệt giao còn hơn!
Cho nên Ngọc Doãn bao Trương Nhị tỷ và Yến Nô mang khúc phổ
Lương Chúc
đến đưa cho Mã Nương Tử.
Dù sao hắn cũng không thiếu tiền. Nếu Mã Nương Tư không trả tiền công ngay thì cũng không sao cả. Dựa vào khế ước kia, làm sao bà ta dám lờ đi hai ngàn quan được.
Mặt trời lúc chính có có phần gay gắt.
Cuối tháng ba, ôn khí có phần tăng lên. Đặc biệt đến giữa trưa, mặt trời có vẻ vô cùng gay gắt.
So sánh với thời sau, lúc cuối xuân đầu hạ ở Bắc Tống có vẻ rất rõ ràng. Giữa trưa thì nóng, buổi tối mát mẻ. Thời gian trôi đi, trời sẽ càng ngày càng nóng. Xưởng thịt của Ngọc gia ở ben trong hẻm, trước cửa còn có hai cây đại thụ phủ bóng râm mát.
Ngọc Doãn ăn cơm trưa xong liền mang một cái ghế dài ra nằm dưới bóng cây, vừa nói chuyện phiếm với hai người Hoàng Tiểu Thất và Dương Nhập Cửu, vừa hóng gió.
Hắn cầm một cái quạt phe phẩy trong tay, nhìn đường phố ở đầu hẻm, người đến người đi rất sầm uất.
Đột nhiên Ngọc Doãn nghĩ đến một điều.
Tiêu dao khoát hoạt như thế này liệu còn được bao lâu?
Hắn biết rõ ràng tương lai sẽ phát sinh ra chuyện gì nhung lại bất lực thay đổi. Thứ cảm giác này thật hơi bực bội.
- Thất Lang!
- Hử?
- Khai Phong tốt chứ?
Hoàng Tiểu Thất hơi sửng sốt, cười nói:
- Tất nhiên là tốt. So với Tây Kinh thì không hề thua kém.
Ta có thể được sinh ở chỗ này cũng là kiếp trước có phúc. Tiểu Ất ca, sao đột nhiên lại hỏi vậy? Chẳng lẽ Khai Phong không tốt sao?
Tốt!
Thật là rất tốt!
Nhưng mối họa phía sau sự phồn hoa này ngươi có từng nghĩ đến?
Đối với kiểu người như Hoàng Tiểu Thất, giảng giải đạo lý chỉ là vô ích. Ngươi nói cái gì là sinh tử tồn vong với y, y khó lòng mà hiểu được.
Tuy nhiên Ngọc Doãn có thể cảm nhận được rằng y có chút quyến luyến với Khai Phong.
Vốn Ngọc Doãn tưởng rằng Hoàng Tiểu Thất vô thân vô cố không có gì phải hoài niệm thì hắn sẽ cho y đi Hàng Châu gia nhập vào đội tiền tiêu. Nhưng bây giờ xem ra, chưa chắc Hoàng Tiểu Thất chịu đi. Dù sao Khai Phong là đế đô, là nơi thiên hạ phồn hoa nhất. Mặc dù Hàng Châu tốt nhưng chung quy lại vẫn không ồn ào náo nhiệt bằng Khai Phong. Người ta bảo khó rời bỏ được cố hương. Khai Phong đã là cố hương của Hoàng Tiểu Thất rồi.
Xem ra phải chọn người khác.
Nếu như không thể ổn định nhân tâm thì cho dù đi Hàng Châu, sợ rằng khó mà sống yên ổn được.
Nghĩ đến đây, ý tưởng vừa hiện ra trong đầu Ngọc Doãn lại tạm gác lại.
- Tiểu Ất ca, ngày mai cậu và Lã Chi Sĩ giao đấu với nhau, cậu có nắm chắc phần thắng không?
Ngọc Doãn nhíu mày suy nghĩ một chút nói:
- Khó mà nói được. Ta và Lã Chi Sĩ chưa từng giao thủ, làm sao có thể nói được hai chữ « nắm chắc »?
- Tiểu Ất ca cát nhân thiên tướng, hẳn là có thể thắng được!
Hoàng Tiểu Thất cười hì hì nói:
- Gã Lã Chi Sĩ kia ăn nói ngông cuồng dám lên tiếng là sẽ hạ đẹp Tiểu Ất ca. Bây giờ không ít người tham gia cá độ. Tiểu nhân đã vét một tháng tiền lương đánh cuộc là Tiểu Ất ca sẽ thắng.
- Hả?
Ngọc Doãn nghe được vội ngồi thẳng người dậy.
- Tại sao lại còn có người cá độ?
- Cũng không phải là… Hôm qua đã bắt đầu đánh cuộc rồi, có không ít người tham gia, chỉ còn chờ ngày mai Tiểu Ất ca và Lã Chi Sĩ giao đấu nữa thôi.
Tuy nhiên không ít người mua Tiểu Ất ca thua, nói mặc dù kỹ năng đô vật của Tiểu Ất ca tốt nhưng chung quy không thể so sánh được với Lã Chi Sĩ nổi danh. Còn có người nói, Tiểu Ất ca đã thua bởi Lý Bảo, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của Lã Chi Sĩ. Đều là chuyện nhảm nhí. Lã Chi Sĩ làm sao vật được Tiểu Ất ca, đúng không vậy?
Trong mắt của đám người Hoàng Tiểu Thất thì Ngọc Doãn là cao thủ đô vật.
Cũng khó trách bọn họ không thể nhìn ra ảo diệu bên trong.
Ngọc Doãn cười nói:
- Vậy dù sao ta cũng không thể cho Thất Lang thất vọng được.
- Ta đã nói là Lã Chi Sĩ kia không phải là đối thủ mà!
Hoàng Tiểu Thất không kìm nổi sự phấn khích.
Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, trong lòng hắn lại tăng thêm sự trĩu nặng.
Lã Chi Sĩ là quỷ chân bát. Trong truyền thuyết, gã là lực sĩ cấp năm, cũng không biết cuối cùng bản lĩnh thế nào.
Tuy rằng Yến Nô nói rằng hắn và Lã Chi Sĩ có thể đánh một trận.
Nhưng sức để đánh một trận là dựa vào nền tảng trước kia của Ngọc Doãn. Bây giờ tuy rằng Ngọc Doãn thừa hưởng kỹ năng của Ngọc Doãn khi xưa, thậm chí còn luyện thành công phu tầng thứ hai. Nhưng nói về kinh nghiệm thì hắn lại rất kém. Dù sao từ khi tái sinh đến nay, ngoại trừ ngẫu nhiên vài lần ra tay ngoài, Ngọc Doãn không có kinh nghiệm giao tranh với người khác.
Còn Lã Chi Sĩ là hạng người đã trải qua trăm trận chiến. Muốn thắng được gã vẫn còn có chút lo lắng.
Sau giờ ngọ, Yến Nô và Trương Nhị tỷ vẫn chưa về.
Dương Nhập Cửu muốn đi Chu Gia Kiều mua củi đành phải nhờ Ngọc Doãn ở lại coi cửa hàng. Cũng may là trong xưởng thịt đã không còn việc gì nên Ngọc Doãn liền ngồi ở dưới cây đại thụ, đem Kê Cầm mà Yến Thất Nương đưa cho hắn ra chơi. Ngõ nhỏ khá yên tĩnh, thêm phần Ngọc Doãn cố ý cẩn thận cho nên người bên ngoài không chú ý tới. Hắn vừa gảy cầm rồi vừa cầm bút viết một đoạn khúc phổ.
Mặc dù phố xá đang sầm uất nhưng vẫn có những lúc yên ả.
- Chắc anh chị ấy ở đây
Ngay khi tâm tình Ngọc Doãn đang chìm đắm trong khúc phổ thì chợt nghe một âm thanh to truyền đến, khẩu âm Tương Châu nồng đậm.
Ngọc Doãn bị người ta cắt đứt ý nghĩ nên có chút không vui.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy một đại hán khôi ngô đang cất bước đi đến xưởng.
Đại hán kia thân cao khoảng chừng 1m9, cao hơn Ngọc Doãn hẳn nửa cái đầu, thân hình khôi ngô cường tráng, đáng được gọi là lưng hùm vai gấu. Y búi tóc cài một đóa hạnh hoa trên đầu, mặc một cái áo dài vải thô, bên hông thắt một cái đai lớn. Khi vạt trước của áo dài bay lên có thể nhìn thấy y mang một đôi giày rơm, nhìn qua có chút rách nát. Trong tay y cầm một cây côn, trên đỉnh buộc một cái gói.
Đại hán kia cả người phong trần lộ ra vẻ mệt mỏi, chắc là đa chạy không ít đường đất.
Ngọc Doãn nhìn tráng hán này thì khong khỏi có chút không tự nhiên.
Đặc biệt khi hắn nhìn thấy đóa hạnh hoa trên đầu y thì lại càng khó chấp nhận.
Đây là trào lưu ở Bắc Tống, không phải chỉ có nữ nhân mới có thể cài trâm hoa trên đầu. Trên thực tế không ít nam tử cũng có thói quen này để thể hiện sự phong nhã.
- Ngươi tìm ai?
Bị cắt đứt ý nghĩ, tâm tình Ngọc Doãn tự nhiên không tốt nên mở miệng hỏi.
Tráng hán lúc này mới để ý thấy Ngọc Doãn ngồi ở đó, liền nhăn đôi mày rậm lại rồi lớn tiếng quát hỏi:
- Ngươi là thằng khốn nào? Vì sao lại ngồi ở đây? Cha mẹ ta ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp bọn họ. Nếu không nhất định ta cho ngươi ăn quả đấm của ta.
- Thằng nhãi ngươi thật không có đạo lý, chạy tới cửa hàng nhà ta lại to hét. Ai mà biết cha mẹ ngươi là ai?
Lời Ngọc Doãn vừa bật ra khỏi miệng thì hắn cũng kịp hiểu.
Thằng nhãi này không phải là Dương Tái Hưng chứ?
Không sai, vừa rồi Nhị tỷ có nói là Dương Đại Lang nhà tỷ ấy phải hai ngày nữa mới đến. Nhưng sao giờ đã đến?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn buông Kê Cầm ra, định hỏi thân phận của gã thì gã tráng hán kia lại giận tím mặt, lớn tiếng quát:
- Ngươi thật là lưu manh vô lễ. Ta hỏi ngươi lại không nói, ngươi lại còn nói vô lễ nhu vậy. Ta nhất định không tha cho ngươi.
Vừa nói thì tráng hán kia cầm cái gói trên cây côn ném qua bên cạnh, đệm một bước rồi đâm côn về phía Ngọc Doãn.
Có câu là người trong nghề khẽ đưa tay là biết có nghề hay không.
Ngọc Doãn dầu gì cũng là nhân vật không đơn giản, tự nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra bên trong cây côn của tráng hán kia chứa đựng nhiều biến hóa. Tuy rằng đó chỉ là một cây côn vô cùng đơn giản nhưng lại cho Ngọc Doãn có cảm giác không có chỗ né tránh. Cừ thật! Ngọc Doãn hoảng sợ, thuận tay quơ lấy cái bàn thấp rồi lấy để đỡ.
Ầm
. Hắn nghe thấy một tiếng ầm, cây côn truyền đến một lực vô cùng quỷ dị khi đập vào cái bàn hết sức mãnh liệt. Sắc mặt Ngọc Doãn đại biến, vội vàng lùi lại phía sau một bước.
Cũng nhờ lùi một bước này mà hai chân của hắn mới đứng vững. Cái bàn trong tay kêu răc rắc rồi vỡ vụn ra.
- Không ngờ gã kia đã động thủ ngay rồi!
Ngọc Doãn không khỏi cười khổ. Tráng hán này thật đúng là kẻ không chịu nói đạo lý.
Ta hỏi hắn cha mẹ hắn là ai, làm sao nói là ta « vô lễ » được? Vừa nghĩ thì Ngọc Doãn đã lập tức kịp hiểu.
Hắn nghĩ lại, lúc nãy khi hắn hỏi một câu bình thường
cha mẹ ngươi là ai
nhưng tại Thang Âm thì những lời này lại có ẩn ý là chửi người ta là
tạp chủng
. Nhưng vấn đề ở chỗ, đây là Khai Phong, làm sao Ngọc Doãn lại có thể nghĩ nhiều đến như vậy được.
- Aaa… Lại là một kẻ luyện võ. Ăn một côn của ta đây.
Khi nói chuyện, hai tay tráng hán kia nâng côn, hét lớn một tiếng rồi bước về phía trước.
Một bước này nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại khiến Ngọc Doãn có cảm giác quỷ dị không thể đỡ lại được. Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, hai tay nắm chắc một cái chân bàn dịnh ngăn cản đối phương lại. Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh. Ngay lúc tráng hán tung một côn ra, xé gió lao đến thì chợt nghe một tiếng kêu khẽ, ngay sau đó là một bóng người từ ngoài cửa phi đến nhanh như chim sẻ, đá về phía tráng hán. Tráng hán vội vàng nghiêng người tránh qua đồng thời thu côn về trước ngực.
Chỉ nghe
ba
một tiếng, người vừa tới đá một cước vào côn khiến cho khúc côn ấy bị gãy ra làm hai đoạn.
Vẻ mặt Yến Nô hết sức giận dữ, miệng quát:
- Đồ vô lại nơi nào dám đến đây gây rối?
Nàng đáp xuống mặt đất, đôi tay nhỏ bé ở trong thế yến trảo, không nói nhiều liền bổ tới. Tráng hán kinh ngạc vội chắp tay trước ngực rồi tung một chiêu ra đánh
bồng
một tiếng. Yến Nô bay ra ngoài còn tráng hán kia cũng phải lùi lại mấy bước.
Ngọc Doãn vội chạy tới đỡ Yến Nô.
- Cửu Nhi tỷ có làm sao không?
- Người này thật có khí lực!
Yến Nô thấp giọng nói một câu, hai tay chắp sau lưng không ngừng run rẩy.
Rõ ràng là một kích vừa rồi nàng chưa hề chiếm được thượng phong, thậm chí mơ hồ còn rơi vào thế hạ phong.
- Dừng tay, tất cả dừng tay!
Lúc này Trương nhị tỷ chạy từ ngoài cửa vào, sau khi thấy rõ ràng tình huống thì vội vã quát lớn:
- Tiểu Ất ca, Cửu Nhi tỷ! Đại Lang mau dừng tay cho mẹ!
- Mẹ!
Tráng hán nhìn Trương nhị tỷ thì lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
Ngọc Doãn hạ giọng nói:
- Hình như hắn là con của Nhị tỷ.
- Hả?
Yến Nô hơi sửng sốt rồi nói với Ngọc Doãn:
- Người này có khí lực thật lớn, chỉ sợ là đã đến ba tầng công phu. Riêng về phần khí lực mà nói thì sợ rằng không thua Tiểu Ất ca. Làm sao con của Nhị tỷ lại có bản lĩnh kinh người như vậy? Sao không đi góp sức mà dùng?
Ngọc Doãn nghe được cũng lắc đầu cười khổ.
Đúng là người này rồi!
Gã chính là người trong lịch sử giết quân Kim khiến chúng phải chật vật, rồi chết trận trên sông Tiểu Thương, Dương Tái Hưng Dương Đại Lang.