Chương 113: Phản phệ


Có lẽ do lúc tỉnh dậy, tôi giật mình một cái nên mọi người đều nhìn về phía tôi.

Đặc biệt là Huyền Quân, hắn cúi xu8ống nhìn tôi đầy khó hiểu, rồi đột nhiên đưa tay lên cho một bên mắt của tôi, khiến tôi ngẩn người.
Xe chạy tầm hơn nửa tiếng thì đến nơi, Lương giá xuống xe, chúng tôi theo Tiểu Vương đến nhà anh ta, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc to đến mức dường như cả tầng đều có thể nghe thấy, vẻ mặt Tiểu Vương đầy bất đắc dĩ:
Cứ tiếp tục thế này, đừng nói là chúng tôi, mà cả tầng cũng không chịu nổi. Làm gì có con nhà ai suốt ngày khóc như vậy, sao mà chịu nổi đây?

Tiểu Vương đi mở cửa, còn tôi bắt đầu đánh giá toàn bộ hành lang. Gia đình Tiểu Vương ở trong một tòa nhà sáu tầng nhưng không có thang máy, ở trên chắc còn một tầng cao nhất nữa.
Tôi đang định nói gì đó thì bị La Quán Trinh cản lại, cô ấy quay người đi về một hướng.
Đi đến cuối hành lang, La Quán Trinh mới dừng lại, sau đó ngẩng lên nhìn về phía chúng tôi, nói:
Đúng vào ngày quỷ lễ rằm tháng Bảy, mấy hôm nay bách quỷ dạ hành, ban đêm ma quỷ xuất hiện nhiều hơn bình thường gấp mấy chục, thậm chí cả trăm lần. Chắc hẳn linh hồn trong cơ thể Chu Tiểu Lương cũng thoát ra trong khoảng thời gian này, nhưng giờ phải tìm hồn phách Chu Tiểu Lương về mới được, nếu không lúc đánh hôn ra mà không có gì chống đỡ sẽ rất phiền phức.


Trước đây chúng tôi đã từng gặp nhau, tối đến đây cùng La Quán Trinh, cô ấy vừa đi nghỉ ngơi.
Nhắc đến tên La Quán Trinh thì mọi người đều biết.
Người bắt chuyện với tôi lập tức trò chuyện rôm rả, kể rằng con trai anh ta mới sinh không lâu nhưng quấy khóc không ngừng, khóc suốt cả đêm. Khó hiểu hơn là anh ta về nhà thì nó không khóc nữa, nhưng anh ta đi là lại khóc, mà chỉ chuyên khóc vào buổi đêm, ban ngày thì hầu như là ngủ, nếu không ngủ cũng sẽ không quấy khóc.

Hồn của Chu Tiểu Lương bị câu đi mất rồi, nhưng thọ dương của cậu ta chưa tận, thuật sĩ hại tính mạng của thuật sĩ khác là phạm vào cấm kị!
Huyền Quân nói vậy, tôi chợt hiểu ra một chút, ít nhất cũng biết được tại sao mình lại thành thế này.

Cô biết từ trước rồi?
Quý Mạt Dương không hề trách Huyền Quân mà nhìn về phía La Quán Trinh. Tôi cực ghét bộ dạng của anh mình lúc này, chuyện gì cũng trách La Quán Trinh, người ta cũng có nợ nần gì anh ấy đâu.

La Quán Trinh đang ngủ, đợi lát nữa cô ấy dậy, tôi sẽ qua nhà với anh.
Thấy tôi nói vậy đối phương mừng rỡ, cảm ơn rối rít.
Nhưng ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện, Chu Tiểu Lương đẩy cửa phòng bệnh bước ra.

Đừng đợi nữa, chuyện này quan trọng, đi xem trước đã.
Lương giá nhìn về phía tôi và người đang nói.
Người kia đứng dậy đi qua hỏi thăm Lương giả, anh ta nói không sao, còn bảo vẫn đi lại được bình thường, không cần nằm viện.
Chúng tôi ra cửa lên xe, Lương giả ngồi ghế sau nhìn xe cộ qua lại, dáng vẻ như đã rất lâu rồi mới quay lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Người lái xe là Tiểu Vương, tôi nghe Lương giả gọi anh ta như vậy, thầm nghĩ, quỷ còn có thể tiếp quản kí ức của chủ thể, chuyện này khá ngạc nhiên.
Lúc này, tôi hơi do dự, so với đi tìm hồn phách của Chu Tiểu Lương thì ở lại trông chừng thân thể anh ta vẫn hơn.
Quý Mạt Dương sắp xếp trước:
Tôi và Tề Vũ sẽ ở lại, Ly Thương và Huyền Quân đi tìm hồn phách.

La Quán Trinh áy náy trong lòng, cô ấy nhìn về phía tôi. Quý Mạt Dương tức giận quát:
Đầu óc cô chập mạch à, sao cô biết mà không nói với tôi?

Anh ấy quát lớn khiến La Quán Trinh tái cả mặt.
Hai chữ
anh hùng
này vừa thốt ra, Tề Vũ đã nhăn mặt. Anh ta nhìn Quý Mạt Dương, cuối cùng nhìn về phía Huyền Quân, đặt toàn bộ hy vọng vào hắn.
Đáng tiếc, Huyền Quân lại chẳng phải kẻ nhiệt tình!

Sao nhanh vậy đã ăn cơm rồi?
Tôi nhìn vào trong, chẳng lẽ là quy chết đói?

Ừ, đồng nghiệp anh ta nói, vừa mở mắt ra đã kêu đói, nói muốn ăn thịt nướng, họ còn tưởng là hồi quang phản chiếu, bị dọa cho sợ hết hồn.
Tề Vũ giải thích, chúng tôi đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng bệnh.
Bình thường hay thấy mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, còn tôi là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, nên chẳng biết xử trí làm sao.
Rõ ràng chuyện là do tôi mà ra, nhưng tôi lại không biết bản thân sai chỗ nào?

Cô ấy không biết.
Tôi hùng hồn đáp, nhưng La Quán Trinh lại thừa nhận.

Tôi từng nghĩ đến, nhưng lại không để tâm, vì Chu Tiểu Lương lòng dạ bất chính, muốn ra tay với Ly Thương, là anh ta tự tổn hại dương khí và vận may của bản thân. Sau đó Ly Thương buông lời nguyền, càng tăng thêm xác suất anh ta xảy ra chuyện. Thế nhưng, Ly Thương không phải là thuật sĩ, bây giờ cô ấy chỉ là một tiểu đạo đồng mới nhập môn, nên tôi nghĩ cũng không nghiêm trọng đến mức bị phản phệ.


Không...
Tôi vừa lên tiếng, Quý Mạt Dương đã định bác bỏ, tôi bèn lạnh mặt lườm một cái, anh ấy sợ ngay.

Chỉ hai người các em thì không được, em...
Quý Mạt Dương vẫn muốn thương lượng nhưng tôi đã lập tức bắt đầu bố trí, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, việc tối tôi làm.
Xuống xe, La Quán Trinh đưa chúng tôi đi thăm Chu Tiểu Lương. Tề Vũ cũng đến rồi, anh ta đứng đợi chúng tôi ở bên trong, tôi nhìn Tề Vũ rồi lại nhìn Quý Mạt Dương, cảm thấy Tề Vũ vẫn tốt hơn chút.
Thế nên thiết nghĩ, đợi lúc nào có cơ hội, nên chọn một ngày đẹp trời, tác hợp cho hai bọn họ.
Lương giá đứng bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh. Tôi thấy anh ta mặc quần áo bệnh nhân thì nhăn mặt. Dáng người anh ta thẳng tắp, tư thể bước đi giống như là người đã từng qua huấn luyện, trông còn mạnh mẽ hơn Chu Tiểu Lương thật khiến người khác không khỏi hoài nghi về thân phận của anh ta.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Vương mời chúng tôi vào nhà. Đứa trẻ đang khóc lớn, nhưng chúng tôi vừa bước vào thì nó lập tức ngừng khóc, tiếng khóc chợt im bặt. Tiểu Vương nói:
Tôi biết mà, lần nào về nhà cũng thế, tôi vừa bước vào cửa cái là nó nín, bây giờ hễ rảnh là tôi về nhà, chỉ sợ làm ồn đến hàng xóm.

Tôi liếc nhìn Lương giả, anh không sao là đúng rồi, cũng đâu có đau đớn gì.

Chúng ta đi xem sao.
Lương giả hỏi tôi, ánh mắt anh ta tối đen. Tôi chợt nhận ra, nếu một người xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại, từ ánh mắt có thể thấy được sự khác biệt, đương nhiên là nói về mấy trường hợp bị thứ không sạch sẽ nhập vào người.
Nhưng tôi biết được điều đó là vì tôi đã mở Linh Mục, những thứ thấy được không giống như người bình thường, thử tôi nhìn thấy, căn bản người bình thường không thể thấy.
Lương giả cười lên trông rất xấu xa, chắc vì anh ta là quỷ nên cũng chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì cho cam.
Nói như thể là không có sắp xếp cho La Quán Trinh, cũng tức là anh ấy muốn loại La Quán Trinh ra ngoài.
Sắc mặt La Quán Trinh trắng bệch, nhưng không nói gì. Tôi thật sự cảm thấy bất bình thay!

Họ là đồng nghiệp của anh, đến đây xem giúp, đưa con anh bể cho.

Tiểu Vương là một người chồng biết săn sóc, vừa vào nhà đã bế con, vợ anh ta vội vàng mời tôi và Lương giả ngồi xuống rồi rót nước.
Vốn dĩ tôi muốn ra ngoài cùng La Quán Trinh, nhưng nghĩ đến việc ba người đàn ông chỉ trông chừng có một con quỷ thì đơn giản quá, cho bọn họ đi tìm hồn phách của Chu Tiểu Lương còn có tính thách thức một tí.
Ba người họ mỗi người một suy nghĩ, chắc chắn sẽ không chịu hợp tác cùng nhau, nếu như không tìm thấy thì tôi với La Quán Trinh lại đi tìm sau, thế mới áp chế được tính kiêu ngạo của bọn họ. Vì vậy, tôi đổi ý, bảo mình với La Quán Trinh sẽ ở lại, cho bọn họ cơ hội đi làm anh hùng.
Cô ấy nhìn tôi một lát rồi nói:
Cô ngủ à?




Tiểu Vương thay dép vào nhà, vợ anh ta bể một đứa bé đi ra, sắc mặt cô ấy vàng vọt, tóc tai rối bù xù.
Đứa bé khoảng chừng năm đến sáu tháng, rất trắng trẻo, xinh xắn.
Tề Vũ đứng bên cạnh, tiếp xúc lâu rồi nên cũng không lấy làm kinh ngạc với những lời mà La Quán Trinh nói, ngược lại còn hỏi cô ấy:
Tìm như thế nào?


Tôi đi tìm, nhưng phải có người ở lại đây. Ai ở lại trông nom thân thể và linh hồn trong cơ thể anh ta?

Quý Mạt Dương nói với Tào Tiêu vài câu, sau đó lái xe anh ta ra ngoài.
Trên đường đi, tôi vẫn luôn nhìn La Quán Trinh, vốn di chuyện này là do tôi sai, người nên buồn là tôi mới đúng, nhưng tôi thấy cô ấy còn buồn hơn cả mình, cả đoạn đường cứ im lặng không nói gì.
Trong số Phục Ma có ghi, đôi mắt và tâm hồn của trẻ con rất trong sáng, vì thế chúng có thể nhìn thấy một số thứ mà người lớn không thấy được.
Tôi đoán chắc đứa bé đã nhìn thấy gì đó, nhưng giờ tôi cũng không thể qua đó được.
Tôi lắc đầu:
Không nhìn thấy, vẫn đen xì!


Mạt Dương.
Tào Tiêu muốn nói gì đó, Quý Mạt Dương bỗng cáu gắt:
Câm miệng!
Tào Tiêu không nói nữa, Quý Mạt Dương bỏ tay che mắt phải tôi ra, nhìn La Quán Trinh:
Chuyện này là thế nào?
Lúc hỏi, trông anh ấy như có thâm thù đại hận với La Quán Trinh vậy, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt hung ác.

Sao không thấ3y gì thế?

Tôi kéo tay Huyền Quân, hắn bỏ tay ra, sau đó bỏ đồ cho bên mắt phải của tôi xuống thì lại nhìn thấy bì9nh thường. Nhưng khi tôi kéo tay hắn đặt lên mắt phải mình thì trước mắt lại đen kịt. Nói thực, tay của Huyền Quân rất đẹp6, không chỉ đẹp mà sờ còn rất thích, vừa mịn vừa mềm, dáng tay cũng đẹp nữa! Thế nhưng, tôi nắm tay hắn mà hơi lo lắng, rồ5i lập tức quay qua nhìn Quý Mạt Dương:
Mắt trái của em không nhìn thấy nữa rồi.
Để kiểm tra, Quý Mạt Dương tự tay che mắt phải của tôi, không biết anh ấy đã làm gì, xong hỏi tôi:
Đã nhìn thấy chưa?

Trên lan can cầu thang có một ít âm khí, đi đến tầng năm thì không có mà ở đây lại có.
Trên cửa phòng có, trên mặt đất cũng có.

Nằm mơ?

La Quán Trinh nhìn Huyền Quân:
Chắc là sư thúc biết chứ?

Để cho một số người phải ôm hận suốt đời!

Mọi người đến rồi à?
Tề Vũ bước đến nhìn La Quán Trinh đầu tiên, sau đó mới tiện thể lướt sang tôi, rồi quay lại nói chuyện với La Quán Trinh.
Đúng là phụ nữ, lúc đối mặt với sự bạo lực lạnh của đàn ông lại chịu khuất phục. Bình thường cô ấy hung dữ với Tề Vũ lắm mà, giờ chỉ cần thể hiện ra được một phần mười như thế thôi cũng đủ cho Quý Mạt Dương biết cô ấy họ gì rồi!
Tôi vươn tay nắm lấy tay La Quán Trinh, tay cô ấy lạnh băng.
Tôi và Trinh Trinh đi tìm, ba người các anh ở lại.


Sao rồi?

La Quán Trinh hỏi, Tề Vũ trả lời:
Không sao rồi, về cơ bản giờ đã ổn, vừa nãy cậu ta còn ăn một tô cơm to rồi mà vẫn kêu đói!

Tôi quan sát căn phòng, nhận lấy cốc nước nói cảm ơn, lại phát hiện trên cốc có một ít âm khí. Tôi nhìn xung quanh thì thấy Lương giả cũng đang nhìn, cuối cùng mục tiêu của chúng tôi giống nhau, đều nằm ở cầu thang đi lên trên tầng.
Lương giá cất tiếng hỏi trước:
Trên tầng có ai không?

Mà không biết cô ấy sợ cái gì nữa. Đời còn dài, giai còn nhiều, không có người này mình tìm người khác,
ba đồng một mớ đàn ông, đem bỏ vào lòng cho kiến nó tha.
Quý Mạt Dương quát cô ấy, sao cô ấy không cãi lại?
Anh quá đáng thế!
Tôi bật dậy đi tới chỗ La Quán Trinh:
Tôi đến bệnh viện, cô có thể liên hệ với họ, đi thôi, đến đó thử xem sao.
La Quán Trinh đứng dậy, Quý Mạt Dương cũng đứng lên, cả hai bốn mắt nhìn nhau, rồi anh ấy cất tiếng trước:
Cô không cần phải đi!
La Quán Trinh ngẩng đầu:
Sư phụ còn chưa quay lại, anh định tạo phản à?

Sư phụ có quay lại, tôi cũng không tha cho cô.
Nói xong, Quý Mạt Dương kéo tôi đi, tôi giằng tay ra, anh ấy lại kéo tay tôi, tôi bèn kéo lấy La Quán Trinh theo cùng.

Không, mẹ tôi qua đời được gần một năm rồi, trước kia bà ở trên đó. Tôi được phân cho căn nhà này, lúc mua cũng không mất nhiều tiền lắm, nhưng cầu thang lại ở bên ngoài, để tiện cho mẹ nên tôi đã cải tạo lại, tiên cải tạo thì không hết mấy những thủ tục thì phức tạp. Song mẹ tôi cũng chỉ ở trên tầng được hơn ba tháng thì đổ bệnh rồi mất, giờ tầng đó bỏ trống, vẫn không có người ở, chỉ để ít đồ lặt vặt thôi.


Trong khi Tiểu Vương giải thích thì Lương giả đã đi lên tầng, mỗi một bước đi của anh ta, mỗi một lần đặt tay lên lan can cầu thang đều ở đúng chỗ có âm khí.

Người thường khó nhận biết rõ âm khí, chạm phải thì chỉ cảm giác hơi lạnh chứ không nhìn thấy. Nhưng tôi có thể thấy được, cũng có thể cảm nhận được cái lạnh buốt châm chích của âm khí giống như kim đâm vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.