Chương 125: Nổi trên nước


Tôi quay lại, thấy Quý Mạt Dương đứng sau lưng mình, dưới ánh trăng, gương mặt đối phương trong âm u phát sợ. Tôi chưa từng thấy ánh mắt anh ấy8 ghê rợn như vậy bao giờ, u ám lạnh lẽo, như vực sâu không đáy.


Hơn nửa đêm không ở nhà ngủ, chạy đến đây làm cái gì?
Quý Mạt Dương 3cất bước đi về phía tôi. Tôi nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng.


Sao thế?
Quý Mạt Dương truy hỏi.

Cái ngữ ngu xuẩn các người lúc nào cũng luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, hôm nay ta sẽ dùng thân thể này biến cô thành đàn bà chân chính. Âm dương kết hợp sẽ nâng cao pháp lực của ta, đến lúc đó còn ai có thể chống lại ta nữa?

Quý Mạt Dương nói rồi nhìn tôi chằm chằm, tôi vốn định bỏ đi, nhưng hắn lại cắt một miếng thịt trên tay ném xuống đất.
Tôi sững sờ:
Tao phải giết mày!

Quý Mạt Dương xoay người xuống núi, không ở lại nữa.
Lúc này tôi mới phát hiện có điều không ổn, nơi này như thể bị thứ gì đó bao phủ. Tôi ngẩng đầu nhìn trời, không một gợn gió, trăng tròn khi nãy cũng đã bị mây đen che khuất. Trên núi truyền đến âm thành sản sạt quái dị, xung quanh dường như có thứ gì đó đang nhìn tôi. Tôi thoắt cái xoay người lại, phía sau lại im phăng phắc, không có gì.
Nhưng tôi luôn cảm thấy nơi này không chỉ có mình tôi, mà còn có thứ đang theo sau lưng mình.

Đoàng
, trước mặt hắn nổ ra một cái hố sâu.
Tôi xoay người bỏ chạy.
Đến khi chạy đến lưng chừng núi, tôi quay đầu nhìn lại. Quý Mạt Dương vẫn đứng dưới chân núi nhìn tôi, dường như hắn không có ý định theo lên. Miệng hắn nhếch lên, nở một nụ cười quái dị. Rõ ràng là đêm đã khuya, khoảng cách rất xa, hắn cũng thực nhỏ bé, nhưng tôi lại thấy rõ gương mặt hắn và cá cặp mắt quỷ quyệt kia.
Tôi có thể tha thứ cho kẻ đánh mình, bắt nạt mình, nhưng không thể bỏ qua cho kẻ động đến Quý Mạt Dương, huống hồ hắn còn dùng thủ đoạn tàn bạo như vậy. Tôi như phát điên muốn lao qua, nhưng lại bị lời đe dọa của Quý Mạt Dương làm khựng lại. Hắn cười sằng sặc:

Giết ta? Nếu cô không nghe theo, hôm nay ta sẽ lột da thân thể này, khiến nó biến thành cái xác chỉ còn máu thịt!

Tôi như bị sét đánh, cứng đờ người nhìn miếng thịt dưới đất. Quý Mạt Dương đi tới ôm tôi ném xuống đất, xương cốt đau như sắp gãy rời đến nơi, hắn xé toạc quần áo rồi nhào tới. Ngay khi tôi ước gì Huyền Quân có thể ở đây thì Quý Mạt Dương vừa mới ghé vào người tôi đã bị văng bật vào thân cây, trượt dần xuống dưới. Tôi vội vùng dậy, ném một tấm bùa Ngũ Lôi ngay lúc hắn đứng lên.

Không muốn chết thì cút!
Tô9i vung tay định dùng chủ Ngũ Lôi, Quý Mạt Dương dừng lại, cười rung cả hai vai, như một tên ác ma đang phát rồ.

Xem ra đúng là cô đã 6nhận ra ta, nhưng thể thì sao? Không ai nhận ra cả, chỉ cần cô chết ở trong này, sẽ không còn ai biết chuyện nữa.
Vừa dứt lời, Quý Mạt Dương 5rút chuông trấn hồn và vòng trấn hồn ra. Tôi thấy thể giơ tay muốn bắt, hắn lại giấu về phía sau,

Ta sẽ tìm một đứa con gái tương tự như cô, cho ả đeo. Khí tức của cô, ta cũng hoàn toàn có thể biến ra được, kể cả cô có chết thì cũng sẽ không có ai hay biết.


Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, giờ ta sẽ phong ấn ngươi!

Tôi định xông lên đánh hắn, Quý Mạt Dương cười khinh miệt:
Cô đánh ta, thân thể này sẽ bị hủy. Cho dù cô tìm được hồn phách của hắn, hắn cũng không về được. Có giỏi thì cứ đánh đi. Rời cái xác này ta còn
Nói xong, Quý Mạt Dương rút từ đầu ra một con dao đâm thẳng vào cổ tay. Hắn rút dao ra, máu văng tung tóe, bắn cả lên mặt tôi. Tôi run lên ngỡ ngàng, đưa mắt về phía Quý Mạt Dương, hắn cười ha hả:
Bất kể ra sao cũng không thể tốn công vô ích, Quý Mạt Dương giả đi rồi, tôi đã có thể an tâm tìm hồn phách Quý Mạt Dương thật. Tôi bước thấp bước cao lên núi, thỉnh thoảng lại có cảm giác có thứ móng vuốt khô héo túm cổ chân mình muốn kéo xuống. Tôi rùng mình, toát mồ hôi lạnh, sau dần dần cũng khá hơn.
Thứ có thể cảm nhận được thì không đáng sợ, thứ đáng sợ thật sự là thứ không thể cảm nhận được kìa.
Đi hơn một tiếng, tôi không nhấc nổi chân nữa bèn ngồi bệt xuống đất. Trước lúc ngồi, tôi đã cẩn thận quan sát kĩ, đảm bảo dưới mông không có mồ mả gì mới dám đặt mông xuống.
Mà cái chỗ này đào đầu ra mộ, núi to thế này, ai rảnh mà vác người lên tận đây mai táng chứ? Chưa nói đến chuyện đá cứng khó đào, mà đào xong có khi chả nhớ được vị trí cụ thể thì kể cả núi không có vấn đề, muốn cHuyền Quân tài hay hũ tro cốt lên thôi cũng đã không dễ rồi. Núi xa nội thành như vậy, mỗi dịp Thanh minh hay tảo mộ đều phải đi từng ấy cây số, ai muốn?

Tôi mệt nằm vật ra đất, lại sợ Quý Mạt Dương giá đột nhiên xuất hiện.

Tôi hy vọng biết bao nhiêu rằng Quý Mạt Dương giả và Chu Tiểu Lương giả đều là quỷ tốt giống nhau, hắn cần giúp gì tôi sẽ giúp nấy, chỉ cần xong việc hẳn rời đi là được. Nhưng tôi tin tưởng trực giác của mình, trực giác của tôi nói cho tôi biết Quý Mạt Dương giả không phải quỷ tốt.

Lúc tôi nhìn hắn, rõ ràng thấy được hắn ôm mưu đồ xấu, phải nhanh chóng tìm được Quý Mạt Dương.

Nằm một lúc, có tiếng khóc trên núi vang lên. Tôi bò dậy, đưa mắt quan sát xung quanh, tiếng khóc ngưng bặt. Nghĩ cũng lạ, hình như tiếng khóc là của phụ nữ, hình như người khác còn đang nhìn tôi, tôi đứng dậy nhìn thì cô ta sẽ ngừng khóc.

Quái lạ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.