Chương 13: Quay lại 707



Cô mơ thấy gì vậy?
Vẽ xong, La Quán Trinh hỏi.

Tôi thấy Quý Mạt Dương cũng bước vào, chứng tỏ vừa rồi là mơ thật.

La Quán Trinh nghiêm túc nói:
Có vẻ như kho ký ức của cô mở ra rồi.


Tôi khó hiểu:
Chẳng phải tôi vẫn luôn có ký ức sao?



Để anh ta nói cho cô nghe.


La Quán Trinh quay người đi nơi khác, Quý Mạt Dương bước tới, trực tiếp kéo tôi vào phòng, ngay sau đó anh ta ngồi xuống như một người cha già lo âu.


Hồi cô học đại học, tôi nhận được cuộc điện thoại của cô nói rằng có liên quan đến một vụ án mạng. Tôi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Cô nói cô đã mặc quần cho tử thi, nhưng vẫn không ai phát hiện ra, nên tôi đã đến xử

lý cho cô.
Giọng điệu Quý Mạt Dương khi kể chuyện này nghe đơn giản giống như ăn ngủ vậy, còn tôi thì hoàn toàn mờ mịt.


Vậy tại sao tôi không có ấn tượng gì?



Tôi đã nhờ La Quán Trinh thôi miên và phong ấn ký ức của cô lại!
Quý Mạt Dương tiếp tục tóm lược như đang kể chuyện phiếm.

Nhưng tôi luôn cảm thấy những gì anh ta kể giống như chẳng có gì nghiêm trọng vậy, chẳng hạn như:
Tôi thấy cô gái đó bị ngược đãi ở trong phòng ngủ của cô ấy, cuối cùng là bị kéo lê và chết ở đài tưởng niệm. Tôi

còn nhìn thấy một người đàn ông.



Anh ra đây.


La Quán Trinh gọi Quý Mạt Dương ra ngoài, Quý Mạt Dương tỏ ý không hài lòng:
Cô không cần xen vào.



Tôi không xen vào thì cô ấy cũng không tin những gì anh nói đâu. Cô ấy đâu phải con nít, lẽ nào cô ấy không biết chắt lọc những gì anh nói à?
La Quán Trinh dựa vào cửa, nhìn tôi và Quý Mạt Dương.

Quý Mạt Dương khó chịu ra mặt, muốn mắng La Quán Trinh, tiếp tục nói:
Ngày đó chắc chắn cô có nhìn thấy, nhưng không phải thấy ở hiện thực mà là thấy trong mơ, sau đó cô đã mặc quần vào cho cái người trở

thành nữ quỷ, cô nhớ kỹ lại xem, có phải là quần của cô không?


Tôi cẩn thận suy nghĩ:
Không, tôi không biết đã tìm thấy nó ở đâu nữa.



Vậy thì đúng rồi, cô chỉ là thương hại cô gái kia nên mới muốn mặc quần cho cô ấy thôi, nhưng mà người không cảm ứng được, còn ma quỷ thì khác. Lúc đó thực ra giấc mơ của cô là một loại tác động khác. Trước khi

cô gái chết, vì cô thấy tội nghiệp nên mới ảnh hưởng đến cô. Cô mơ thấy cô gái chết thảm, còn mặc quần vào cho cô ấy. Những việc này đều là sau khi cô ấy trở thành quỷ rồi mới biết, nhưng trên thực tế lại không xảy

ra. Chỉ là cô nằm mơ, là một ý nghĩ trong tiềm thức của cô thôi. Điều này giống như một người mơ thấy bạn bè người thân của mình chết đi, tại thời điểm người đó chết, vì chính bạn là người thân thiết gần gũi với họ

nên mới có cảm ứng, rồi mới nằm mơ thấy. Và giấc mơ có thể trôi vào quên lãng theo thời gian. Nhưng đúng là cô đã gọi điện thoại cho anh ta. Lúc đó tôi đang xử lý ở bên trường, cũng phát hiện việc này. Vậy nên anh

ta đến tìm tôi, tôi giúp cô giải quyết chuyện này.


La Quán Trinh nói xong, tôi hít sâu một hơi:
Tại sao phải xử lý, tôi chỉ nằm mơ thôi mà.



Có một kiểu người có thể cảm nhận được vật âm, sau đó đi vào giấc mơ giúp vật âm làm một số việc. Tình trạng của cô lúc đó chính là đã trở thành người trung gian. Mặc dù cô gái kia không cảm nhận được cô, nhưng

tình trạng của cô cũng gần giống người trung gian, vậy nên đã mơ thấy một số cảnh tượng kỳ dị. Anh ta rất lo cho cô nên mới sống ở đây cùng tôi, trông coi cô suốt bốn năm đại học
.

Câu sau này mới là mấu chốt, tôi sững sờ!

Quý Mạt Dương đã trông coi tôi suốt bốn năm đại học?

Anh ta biến thái à?

Tôi nhìn Quý Mạt Dương, có chút sợ hãi!

Quý Mạt Dương đứng dậy đi ra ngoài, tôi không biết Quý Mạt Dương bị làm sao nên muốn đi ra theo thì bị La Quán Trinh chặn lại.

La Quán Trinh bước vào, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tôi:
Thực ra cô không cần lo đâu. Lần này cô mơ thấy những chuyện trước kia, chắc là có liên quan đến việc gặp lại cô ấy
.


Tôi và sếp là...



Có một số chuyện biết là được rồi, đừng nói ra, với tình trạng hiện tại của cô, vẫn chưa chắc chắn chuyện gì sẽ xảy ra.
La Quán Trinh kịp thời ngăn tôi lại, thực ra tôi cũng nghĩ không biết thì tốt hơn.

Tôi vội hỏi:
Bây giờ vẫn phải phong ấn ký ức của tôi sao?


La Quán Trinh lắc đầu:
Không cần nữa. Với tình trạng của cô bây giờ, phong ấn cũng không được, chỉ có thể đối mặt thôi
.


Vậy là sếp không muốn tôi đối mặt à?
Tôi chợt hiểu tại sao Quý Mạt Dương lại nóng nảy như vậy.

La Quán Trinh không trả lời tôi. Cô ấy im lặng, đồng nghĩa với việc những gì tôi nói là đúng.

La Quán Trinh đứng dậy, bước tới:
Cô gái đó bây giờ đã thành quỷ, có lẽ vẫn còn ở đó. Lần này tìm cô, có lẽ là muốn cô giúp cô ấy.



Tôi giúp thế nào?
Tôi đã không xem đây là chuyện gì đáng sợ nữa, mà là một sự quan tâm đối với bạn bè mình.

La Quán Trinh không ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, đi ra ngoài nói:
Cô phải tìm bạn của cô, sau đó hỏi cô ấy về tình hình hiện tại, vậy mới tính được bước tiếp theo nên làm gì. Đặc biệt là hỏi cho kỹ tại sao cô ấy

không rời đi, người bị hại chết rồi linh hồn vẫn có thể đầu thai mà, nhưng với tình hình hiện tại của cô ấy, chắc là bị con quỷ hại cô ấy vây hãm rồi. Vấn đề bây giờ là, con quỷ kia ở đâu, tại sao lại hại cô ấy?



Vậy tôi phải làm sao?



Vì sự an toàn của cô, tốt nhất là nên đến xem xét hiện trường và xử lý ngay tại chỗ.
La Quán Trinh đã bắt đầu thay quần áo, cô ấy muốn tới trường.

Quý Mạt Dương đang đứng ngây người trong sân, khi tôi La Quán Trinh đi ra, anh ta mới quay lại và nhìn tôi một cái, sau đó nhìn sang La Quán Trinh, nói bằng vẻ sâu xa:
Chắc chắn chứ?



Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, giờ cả người cô ấy đều đen hết cả rồi, chẳng lẽ còn để ý đến một con quỷ nhỏ nữa sao?
Nếu La Quán Trinh không nói ra, tôi còn không biết, hóa ra chiếc vòng tay trấn hồn đã

hủy hoại toàn bộ cơ thể tôi rồi.

Chả trách Quý Mạt Dương ủ rũ như thế.


Tôi cũng đi với các cô.
Quý Mạt Dương nói xong thì bỏ ra ngoài.


Anh đừng đi, bất tiện lắm, anh ở lại trong cửa hàng giúp tôi là được.
La Quán Trinh ra cửa ngăn cản, Quý Mạt Dương quay đầu nhìn tôi.


Ban ngày ban mặt thế này, tôi cũng không đến mức làm liên lụy đến các cô đâu.



Không phải, hôm nay có người có thể giúp đỡ tới đây. Tôi có hẹn với anh ta. Anh ở nhà chờ anh ta. Chuyện này không có gì to tát, tôi xử lý được.


Vừa nghe có người đến giúp, Quý Mạt Dương liền đồng ý ngay.

Tôi cảm thấy Quý Mạt Dương không khác gì một đứa trẻ dễ dụ, La Quán Trinh vừa nói xong là anh ta mắc lừa ngay.


Đi thôi.
La Quán Trinh dẫn tôi ra ngoài, hai chúng tôi đi thẳng đến trường học. Trên đường đi, tôi hỏi La Quán Trinh có phải có người giúp chúng tôi thật không, cô ấy im lặng. Tôi nhìn cô ấy, quả nhiên cô ấy nói dối

Quý Mạt Dương.

Đến trường học, trong trường không có nhiều người, nhưng lúc này hầu như tất cả mọi người đều đến canteen để ăn, khu ký túc xá nữ bên này gần như không có ai.

Chúng tôi vào cổng, đi thẳng đến phòng 707,

Đến trước cửa phòng tôi mới thấy lạ:
Ký túc xá của chúng ta có sáu tầng. Tại sao lại có phòng 707, lại còn ở tầng một?



Đây là 101, không phải 707. Từ khi xảy ra chuyện, mọi người ai cũng hoang mang lo sợ. Trong phòng này chỉ có một người ở. Để không làm mọi người hoảng sợ đã đổi 101 thành 707.



Vậy tại sao trong ký ức của tôi, đây là 707?
Tôi giống như một đứa trẻ thấy lạ là tò mò hỏi nhiều.

La Quán Trinh nhìn tôi:
Chỉ có thể nói là cô ấy đã ảnh hưởng đến cô, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ.


La Quán Trinh đẩy cửa bước vào. Một gian phòng lộn xộn hiện ra trước mặt tôi. Tôi đang định vào theo thì nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, tôi quay lại nhìn dãy hành lang. Một người mặt mày ngẩn ngơ đứng ở phía

đối diện, mà cửa phòng 707 cũng đã khép lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.