Chương 140: Thế nào là thiện, thế nào là ác


Lúc xuống xe, tôi đang định đi vào trong thì thấy Quý Mạt Dương đứng ở cửa. Tôi cũng không chào vì biết đó là Thanh quỷ, 8thế nên định đi vòng qua. Nhưng vừa đi qua thì tôi dừng lại, xoay đầu nhìn Quý Mạt Dương, anh ấy cười một tiếng.
Tôi đi tới gần để nhìn cho rõ, anh ấy cũng bước đến nhìn tôi, còn nhướn mày hỏi:
Bị bắt nạt à? Mặt mày ủ ê cứ như anh 9chết rồi thế?


Tôi nhìn Quý Mạt Dương, hốc mắt chợt đỏ lên ầng ậng nước, cố gắng không khóc, muốn mắng anh ấy nh6ưng mở miệng lại không nói nên lời, nước mắt cứ thế trào ra.

Tôi có thai rồi!
Tôi vừa nói thế, sắc mặt Trần Tử Dương lập tức thay đổi.
Anh ta thảng thốt lùi về sau mấy bước nhìn bụng tôi, tôi xoa cái bụng nhỏ:
Được bốn mươi ngày rồi!


Của Quý Mạt Dương?
Trần Tử Dương gần như run rẩy cất lời.

Của Trương Huyền Quân!

Không lâu sau, trong phòng La Quán Trinh truyền ra tiếng cãi nhau, tận hơn mười phút mới hoàn toàn yên lặng.
Quý Mạt Dương trở về rồi, tôi cũng không còn phải lo lắng nữa, nhưng không biết tại sao lại vẫn cảm thấy trống rỗng như mất đi thứ gì.
Anh ấy giơ tay lên lau nước mắt cho tôi, tôi cũng k5hông biết phải làm sao, chỉ biết nhìn anh, nước mắt tuôn như mưa.
Quý Mạt Dương ôm tôi vào lòng, thế là tôi càng không kìm được khóc òa lên.
Trần Tử Dương lắc đầu, tỏ vẻ không thể nào chấp nhận:
Sao em lại có thể làm như vậy? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế, em đã cho anh chưa? Thế mà em ở cùng tên Trương Huyền Quân kia mới bao lâu, hắn ta dựa vào đầu mà có thể còn anh thì không?

Tôi nhìn Trần Tử Dương:
Chúng ta ở bên nhau từng ấy năm, anh cũng đã cho tôi được cái gì chưa? Anh ở với Tô Man còn làm tới cả trường học rồi, tự anh không tự xét lại bản thân còn đổ trách nhiệm lên người tôi, anh không cảm thấy nực cười à?

Trần Tử Dương chạy đến trước mặt tôi, hai tay chống gối thở dốc hồi lâu mới thắng lưng nói:
Cuối cùng cũng đuổi kịp em, anh từ trường đi ra đã thấy em rồi, gọi mấy lần mà em chẳng thưa, em không nghe thấy à?


Không nghe thấy!
Tôi khó hiểu nhìn về phía sau, khoảng cách này cũng không xa lắm, lạ kỳ, sao Trần Tử Dương gọi mà tôi không nghe thấy?
Tôi buông tay thở dài, không phải tiếc chút dương thọ của bản thân, cũng không sợ bị phản phệ, mà tôi chỉ không biết thế nào thiện, thế nào là ác!
Tôi rời khỏi nhà La Quán Trinh, ra ngoài giải khuây một chút, lại vô tình đi tới địa điểm cũ, bãi tha ma thôn Lý Gia. Đến đó lang thang, còn tưởng sẽ không ai biết mình tới, thể mà lại nghe thấy Trần Tử Dương gọi mình.
Trần Tử Dương sững sờ, chợt khựng lại không phản ứng gì.
Tôi hít sâu một hơi:
Đừng quan tâm tại sao tôi biết và biết từ khi nào. Anh mau đi đi, đừng để tôi gặp lại anh nữa, nếu không, lúc ấy anh có hối cũng không kịp đầu.


Ly Thương, cô cứ đợi đấy cho tôi!
La Quán Trinh trợn mắt trừng tôi, tôi rút lui xoay người trở về phòng, đoán chừng chắc hôm nay bọn họ không yên bình được đâu.
Quả nhiên, tôi vừa về phòng đã nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, sau đó thì nghe thấy tiếng La Quán Trinh đóng sầm cửa, lần này Quý Mạt Dương bị sập cửa vào mặt. Nhưng anh ấy không phải Vân Thượng, một cánh cửa làm sao chặn bước được. Tôi ghé vào cửa nghe ngóng, quả nhiên một lúc sau đã nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lại đóng rầm một tiếng, nghe cực kỳ đáng sợ.
Trần Tử Dương có vẻ không tin, nhưng vẫn cười rất ôn hòa.

Trước đây là anh có lỗi với em, không biết quý trọng em, chúng ta làm lành được không?
Đầu tên Trần Tử Dương này như bị chập mạch vậy, đã thế còn nói bằng cái vẻ mặt đầy trìu mến.
Trần Tử Dương giơ tay lên định đánh tôi, nhưng còn chưa kịp đánh tôi đã tránh đi.

Trần Tử Dương, anh đừng có làm tôi buồn nôn nữa. Cho dù tôi đã từng yêu anh cũng sẽ không chấp nhận việc anh ăn vụng bên ngoài, càng không thể nào tha thứ hay làm lành. Đã sai là sai, chia tay là tốt nhất!


Điểm nào cũng tốt, ít nhất anh ấy không vụng trộm bên ngoài!
Ai mà không biết tức, là do Trần Tử Dương chửi tôi trước.
Trần Tử Dương hoàn toàn sụp đổ, gã bổ nhào về phía tôi, định túm lấy tôi. Tôi tránh đi nên gã bị ngã nhào một cái, lúc đứng dậy, gã vẫn còn muốn gây sự tiếp, bây giờ tôi mới nói:
Mau cút đi, đừng để tôi phải gặp lại anh lần nữa. Bố mẹ anh tham ô như thế nào anh tự biết rõ, bọn họ trộm bán suất được cử đi học, cầm không biết bao nhiêu tiền. Anh còn dám đến tìm tôi gây chuyện, tôi sẽ gửi cho anh đơn kiện đấy!

Lúc tôi ngoảnh đầu lại thì thấy Trần Tử Dương đang cười tươi như hoa, gã thấy tôi bèn vẫy tay gọi, chạy về phía này.
Nếu không phải từng bị lừa dối thì tôi còn tưởng gã thực sự yêu mình.
Tôi nói xong là đi thẳng.
La Quán Trinh ở đằng sau mắng tôi là cái thứ không ra gì.
Khóc một lúc lâu, Quý Mạt Dương cũng không nói gì mà chỉ ôm lấy tôi, mãi đến khi tôi nhớ ra La Quán Trinh mới rời khỏi vòng tay anh ấy.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạt Dương:
Anh nói chuyện với VỢ anh đi, lúc anh không có ở đây, cô ấy đã lăng nhăng với tên Dương giả kia đó.

Gã đứng sững đó hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ đi.
Lúc tôi quay người nhìn thì đã không còn bóng dáng.
Chuyện của bố mẹ mình, tất nhiên gã biết rõ, nếu không thì ở đầu ra lắm tiền như thế.
Lúc trước khi Quý Mạt Dương không ở đây, Tiểu Trương không gửi được e-mail nên gửi vào điện thoại của tôi, tôi mới biết. Cái e-mail đó có liên quan đến việc bố mẹ Trần Tử Dương bán suất cử đi học, cuối cùng tôi tra ra e-mail mà Quý Mạt Dương lưu lại, trong đó vẫn còn bằng chứng năm đó bố mẹ Trần Tử Dương lấy mất suất cử đi học của tôi.
Trần Tử Dương gầm lên giận dữ, tôi ngoảnh đầu nhìn, gã vẫn đang trừng mắt siết chặt hai tay.

Ly Thương, cô thì không có lỗi với tôi ư? Mỗi lần tôi muốn, cô đều kiểm cớ thế này thế kia. Trương Huyền Quân thì có điểm nào tốt, mới quen vài ngày mà cô đã bắt đầu không biết tự trọng rồi?

Có ra gì hay không cũng coi như là có giúp đỡ rồi, trên người cô ấy vẫn còn dấu vết, nếu Quý Mạt Dương phát hiện ra thì không biết sẽ phản ứng như nào đâu.
Tôi đi vài bước, chuẩn bị về phòng thì quay lại nói:
À đúng rồi, cô ấy bị tên Dương giả kia cắn đó, trên cổ với trước ngực đều có vết, không biết là có để lại sẹo không. Nếu anh có thời gian thì đưa cô ấy tới bệnh viện khám xem, kẻo lại mắc bệnh gì đó không sạch sẽ.

Ngồi một lát, tôi nằm xuống nhưng cũng không ngủ được, vừa ngồi dậy thì sực nhớ ra nữ quỷ lần trước chưa quay lại, bèn bẩm quyết xem. Lúc này mới biết, gã đàn ông làm nhiều điều ác kia đã treo cổ chết trong ngục, còn nữ quỷ bởi vì không thể quay lại gặp tôi, ban ngày chạy ngoài trời nên đã hóa thành tro bụi.
Trước khi đi, nữ quỷ còn quỳ xuống cầu phúc cho tôi trong phòng giam, xin tôi hãy tha thứ cho mình, cô ta tưởng tôi vẫn theo dõi nên đã nói với tôi rất nhiều điều.
Cô ta nói rằng nỗi hận trong lòng như một ngọn lửa muốn cắn nuốt bản thân, mỗi ngày đều thiêu đốt. Cơn phẫn nộ của cô ta không ngừng dâng cao nên đã không còn kiềm chế được bản thân mà làm điều ác. Cô ta còn nói, nếu bản thân không chết thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một con quỷ càng đáng sợ hơn, đến lúc đó sẽ hại người. Cô ta không muốn hại người, muốn gặp bố mẹ mình, nhưng biết rằng sẽ không thể nào gặp lại họ nữa,
Cuối cùng nữ quỷ bật khóc rồi bước ra ngoài trời, trước khi chết, cô ta còn mỉm cười nói rằng ánh mặt trời thật đẹp!
Quý Mạt Dương đã biết bố mẹ Trần Tử Dương chẳng tử tế gì từ lâu, nhưng vì tôi nên mới không vạch trần bọn họ.

Trần Tử Dương đi rồi, tôi cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, những chuyện trước đây đều đã qua, tôi cũng nên đi tìm cuộc sống của riêng mình thôi. Đêm đó, tôi thu dọn chút đồ, chuẩn bị quay về.

Dù sao đây cũng không phải là nơi tối nên ở, nói thế nào đi nữa thì từ khi tôi đến đây, rắc rối cứ nối tiếp nhau kéo tới. Hơn nữa Quý Mạt Dương cũng không muốn tôi ở lại đây, vậy nên tôi rời đi cũng là điều tất yêu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.