Chương 149: Phá thân tương đương với cái chết


Thấy lão Mã đến, tôi ngạc nhiên hỏi:
Sao sư phụ lại tới đây?

Con đi mấy ngày chưa thấy về, sư phụ chờ đến héo mòn luôn rồi, nếu8 không tự tới thăm thì không biết con thế nào nữa.


Lão Mã vừa nói vừa đi tới trước mặt tôi, ông nhìn tôi một hồi rồi kéo3 tay tôi qua quan sát, một lúc sau mới buông ra, bảo:
Lai lịch của cái thứ đã cứu con không nhỏ đầu, xem ra con không sao rồi.
9


Sư phụ cảm thấy hẳn là gì?
Thân phận của Huyền Quân vẫn còn là một ẩn số, quả thật tôi rất muốn biết thực hư ra sao, mà6 việc tôi hỏi thẳng lão Mã tất nhiên cũng có ý thăm dò. Ông ấy nói dương thọ của Quý Mạt Dương sắp hết, nhưng tôi đâu thể chỉ tin5 lời nói từ một phía được.

Sư phụ, con sẽ làm hết sức mình.
Cứ liên tưởng tới sư phụ của Tôn Ngộ Không là biết!
Mọi người đều biết sau khi Tôn Ngộ Không gây họa trở về không tìm thấy sư phụ, nhưng mấy ai biết được, thật ra sư phụ đã biết kết cục của Tôn Ngộ Không từ trước, cho nên đã sắp xếp đầu vào đấy hết rồi.
Lúc này lão Mã mới giải thích:
Quan tài được chia thành dăm bảy loại: quan tài gỗ âm trầm, gỗ liễu, quan tài đá, quan tài vàng, bạc gì đó... những loại này đều là chỗ dung thân của âm quỷ, cũng giúp chúng tu hành nhanh hơn. Trong đó, quan tài đồng xanh là tốt nhất. Nhưng bất kể thế nào, những quan tài này còn có tác dụng trấn áp, cũng giống như các loại pháp bảo, có thể trấn áp quỷ quái. Nhưng chỉ cần sơ suất một chút thôi, quan tài chẳng những không thể trấn áp mà ngược lại còn trợ giúp cho âm quỷ.


Một đứa là đồng tử, một đứa là đồng nữ
Lúc nghe lão Mã nói câu này xong, tôi càng thêm khiếp sợ. Lão Mã sẽ không nói bậy bạ, mặc dù tôi và ông ấy tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi biết ông rất có bản lĩnh.
Tôi lập tức truy hỏi:
Ý sư phụ là sao?


Ý ta là người nam thì không thể cưới, người nữ thì không thể gả, tóm lại là, không được cưới cũng không được gả!
Lão Mã càng nói càng kỳ quái, tôi quyết tâm phải hỏi tới cùng.
Cô ấy bưng một cái khay, nhìn tôi một cái rồi mới đi vào:
Quý Mạt Dương ở dưới tầng nhất quyết không ăn không uống, cũng không biết anh ta bị chập cái mạch nào nữa, bảo anh ta lên đây anh ta cũng không chịu đi.


Chắc là không thấy ngon miệng, dù gì anh ấy cũng vừa mới hôn mê dậy mà, chắc chưa phục hồi lại được, cứ mặc kệ đi. Cô làm món gì đấy?
Tôi ngồi dậy, dáng vẻ nóng lòng chờ ăn.
La Quán Trinh do dự giây lát, đưa bát cháo tổ yến cho tôi, tôi nhận lấy, ăn ngon lành.

Nếu con chết thì cậu ta cũng sẽ chết, mệnh cách của cậu ta là sao Hộ Pháp. Về phần tướng mạo, tuy là tương sinh tương khắc với con nhưng lại là
hộ pháp
của con, con mà chết thì cậu ta cũng chết theo!


Sư phụ giỏi như thế, sao không đi làm thầy bói luôn đi?
Giọng điệu tôi có chút không vui. Nhưng lão Mã không tức giận, mà bảo:
Bọn họ không sao hết, nằm một lát là ổn thôi. Không phải con muốn biết chuyện về quan tài trấn hồn hay sao, lại đây, sư phụ dẫn con đi xem.

Lão Mã xoay người đi ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng ông ấy, cứ có cảm giác bồn chồn không yên. Thấy lão Mã càng đi càng xa, tôi cất tiếng gọi ông ấy lại. Lão Mã quay đầu nhìn tôi, ánh mắt nhạy bén đó chỉ cần liếc qua cũng đã biết tôi nghĩ gì.

Sư phụ của con có Pháp Nhãn, chỉ là một cái quan tài trấn hồn thì có gì đâu mà nhìn không thấu?

Tôi kinh ngạc:
Quan tài trấn hồn?

Lão Mã nhìn tôi, bất mãn:
Vô dụng!
Nói xong ông ấy nhìn về phía Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đang nằm dưới đất, lại thở dài một tiếng:
Tội nghiệp cho hai đứa nhỏ này quá!
Tôi lấy làm lạ:
Tội nghiệp chỗ nào ạ?


.
Mặt cô nàng nhăn chẳng khác gì quả mướp đắng, tiếng bẻ khớp tay vang lên răng rắc, còn tôi thì vẫn ung dung ngồi ăn cháo tổ yến.
Tối hôm đó tôi được ăn canh thịt viên thật, nhưng lúc ăn cơm, La Quán Trinh cứ luôn nhìn tôi với vẻ mặt quái gở.
Quý Mạt Dương ngồi bên cạnh thì như có điều suy nghĩ, tôi ăn cơm xong lập tức đứng dậy về phòng, xách balo chuẩn bị rời đi.

Chiếc quan tài này chính là vật từ trăm ngàn năm trước, do Đại pháp sư, thậm chí là Thiên sư dày công chế tạo. Mang người sống để vào bên trong, phong kín quan tài, sau đó sử dụng pháp thuật trấn áp họ ở trong đó, rồi thả chìm xuống nước. Nói cách khác, người này sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh, đời đời kiếp kiếp bị trấn áp trong quan tài đồng xanh. Cho nên quan tài này mới gọi là quan tài trấn hồn!

Tôi gian nan nuốt khan, trong cổ như có thứ gì chặn lại, một lúc lâu sau mới hỏi:
Nói như thế tức là có người đang sống sờ sờ bị đưa vào quan tài này trấn áp?

Lão Mã gật đầu:
Đại khái là vậy đó.

Ông ấy không kiên nhẫn quay qua dạy dỗ:
Người tu đạo kỵ nhất là thất tình lục dục, nếu buông bỏ được những thứ đó sẽ có bước tiến lớn. Nhưng theo sự phụ thấy, con chẳng những không buông bỏ được thất tình lục dục mà còn không bỏ được lòng phàm thế tục nữa.


Vâng.

Lão Mã chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng tôi lại cảm thấy chẳng sao cả. Ông ấy bị tôi chọc tức ấy vậy mà cũng không giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Nếu con đã cố chấp chọn con đường này thì sư phụ cũng không cần nhiều lời nữa. Tới ngày con gây ra họa lớn rồi hối hận, chỉ mong con vẫn có thể ung dung thản nhiên như ngày hôm nay!


Sư phụ vừa định nhìn thử thì bị một sức mạnh vô hình nào đó chặn lại rồi.


Sư phụ, nếu người không bận việc gì thì về biệt thự với con trước đi. Con muốn xem tình hình Quý Mạt Dương và La Quán Trinh thế nào.
Lão Mã không phải thần, có những thứ ông ấy cũng không nhìn được, tuy rằng có chút thất vọng nhưng tôi cũng không thể mặc kệ Quý Mạt Dương và La Quán Trinh được.

Bọn họ có gì đáng xem đầu. Nếu con đã không muốn biết chuyện quan tài đồng xanh thì sự phụ nói thẳng luôn, hai người kia đã không sao rồi, ta phải về đây. Đêm nay con nghỉ ngơi cho khỏe, tối mai hãy đến.
Lão Mã quay người đi về phía cửa chính, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, ông ấy đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc trở về biệt thự thì Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đã tỉnh, bọn họ ngẩn ra nhìn tôi cả nửa ngày mới phản ứng lại. La Quán Trinh hỏi tôi có phải sư thúc tới không, tôi nhìn quanh biệt thự, thấy bọn họ không sao mới yên tâm về phòng trước. Buổi chiều, tôi nghỉ ngơi độ mấy tiếng, tới khi nghe có người gõ cửa mới tỉnh lại. La Quán Trinh gọi với vào hỏi tôi ngủ rồi à?

Không.

Tôi vừa trả lời cánh cửa đã mở ra, La Quánh Trinh vẫn tự nhiên như cũ.
Cô ấy nhìn tôi ăn một lúc mới ngồi xuống hỏi:
Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đám người A Hoa đi đâu rồi?


A Hoa biết tôi không thể giúp bọn họ nên đã rời đi rồi, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
La Quán Trinh là người thông minh, tôi nói sau này A Hoa sẽ không xuất hiện nữa đương nhiên là có lý do cả, cô ấy cũng sẽ nghĩ tới khả năng xấu nhất. Cô ấy không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng chưa kịp bước thì tôi đã gọi lại:
Trinh Trinh.
La Quán Trinh quay người nhìn tôi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc:
Sao thế?


Tối nay tôi muốn ăn canh thịt viên.


Có khả năng là chết rồi mới bỏ vào không ạ?
Tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhưng lão Mã lại kiên định lắc đầu.
Ai lại tàn nhẫn đến mức ép hẳn vào quan tài trấn hồn cơ chứ?
Tôi không dám nghĩ đến khoảnh khắc lúc Huyền Quân nằm xuống, cảnh tượng nắp quan tài từ từ đóng lại kia.

Người có thể phong ấn hắn tất nhiên phải đạt từ cấp bậc Thiên sư trở lên. Còn về phần lai lịch của người đó thì với Pháp Nhãn của sư phụ, muốn nhìn có hơi khó khăn!

Tôi bất ngờ nhìn lão Mã:
Sư phụ không nhìn được sao?

Tôi quay người nhìn về phía sân sau, nhân lúc Quý Mạt Dương và La Quán Trinh vẫn chưa tỉnh, tôi sải bước đi qua bên đó.
Nơi đặt quan tài đồng xanh đã trống không, tôi đứng một hồi lâu, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì đột nhiên cảm giác sau lưng có động tĩnh, nhưng khi quay lại nhìn thì lại không có gì cả.
Ngó quanh một hồi, tôi mới xoay người rời đi.

Nói như vậy, có khả năng kiếp trước hai người họ là Kim Đồng Ngọc Nữ?
Tôi hỏi lão Mã, lão Mã lại nhìn tôi.

Tướng mạo của con là mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, người bên cạnh đều sẽ lần lượt vì con mà chết, nhưng điều này vẫn có thể sửa được. Hôm nay sự phụ gặp anh trai con, lại thấy việc này cũng không cần vội nữa. Hai anh em con tương sinh tương khắc, con sống thì cậu ta chết, cậu ta sống thì con chết, điều này cũng thật kỳ quái. Nếu kiếp trước cả hai không có mối thù sâu như biển thì cũng là người thân hoặc người yêu vô cùng thân thiết. Nếu một thứ là điểm yếu của con, vậy hiển nhiên đó cũng là điểm mạnh của cậu ta, cho nên con cũng đừng lo cậu ta sẽ chết sớm.

Thấy lão Mã càng nói càng có lý, tôi lại hỏi ông ấy:
Vậy nếu con chết thì sao?

Lão Mã nhìn tôi nói:
Hai người này rất quan trọng với con hả?


Vâng.
Tôi gật đầu.
Lão Mã nghe vậy mới nói tiếp:
Nếu cậu trai này phá thân thì cậu ta sẽ chết chắc, người nữ cũng không ngoại lệ. Đồng nam và đồng nữ, ở thời cổ còn được gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ, mang ý nghĩa trời sinh một đội. Nhưng Kim Đồng Ngọc Nữ thường là đồng nam đồng nữ hộ pháp bên cạnh những thần tôn, cho nên bọn họ không được mất đi sự trong trắng, đây là giới luật. ở hiện đại, đồng nam đồng nữ còn được gọi là đồng tử hoa tỷ, người như thế đều không được phép lập gia đình, cho dù có lập gia đình thì cũng không được động phòng, bởi vì nếu một khi động phòng, không lâu sau họ sẽ chết thôi. Sinh tử luân hồi, đều có nhân quả. Kiếp trước kiếp này, mọi chuyện đều đã được an bài.

Lão Mã cười ha hả:
Con nhóc này, cũng mưu mô quá nhỉ!


Sư phụ có biết không?
Thấy tôi có vẻ nghiêm túc, lão Mã mới gật đầu.
Tôi khiếp sợ hỏi lại:
Sư phụ biết thật ạ?

Lão Mã hỏi:
Rốt cuộc con có muốn biết hay là không?

Tôi do dự một lát, cuối cùng cũng đành cụp đuôi nghe lời.
Sư phụ nói về quan tài trấn hồn trước đi.

Lão Mã chiều theo ý tôi, nghe tôi nói vậy, ông ấy cũng dừng bước tại lối rẽ, không đi ra sân sau nữa.
Quý Mạt Dương đứng dậy hỏi tôi:
Đi đâu đó?


Tôi quay lại nhìn anh ấy:
Em nhận một vị sư phụ, ông ấy muốn dạy cho em pháp thuật để sau này phòng thân.



Không được.
Quý Mạt Dương không muốn tôi tu đạo, đây là quy tắc anh ấy đã đặt ra ngay từ đầu, nhưng tôi quyết rồi, anh ấy sao có thể thay đổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.