Chương 152: Gà trống giấy
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1914 chữ
- 2021-12-31 04:55:01
Lộc sư huynh nằm úp sấp ngay chỗ cửa, không dám bước vào. Tôi vừa theo vào trong, lão Mã đã hỏi đứa bé đang ở đâu, bà cụ nói nó đang ngủ tro8ng phòng. Ông cũng không khách sáo, lập tức bước thẳng vào bên trong.
Đứa nhỏ đang nằm trên giường, mà nền phòng bên dưới rải rác v3ô số dấu chân, ít nhất cũng phải mấy trăm, có cái chồng chéo lên nhau, chẳng biết là đã trùng lặp bao nhiêu tầng.
Ông lại báo:
Tìm một cái gương tròn ra đây.
Bà cụ đưa gương cho tôi, lão Mã nói tiếp:
Mực đỏ, mực nước, bùa Nhiếp Hồn.
Tôi múa bút vẽ bùa, vẽ xong, lão Mã lại bảo:
Chỗ ba tấc trên đầu đứa trẻ.
Tôi bước tới chỗ đứa bé, dán gương lên thùng gỗ, đặt kéo ở sau gương, lại đè giấy đỏ ở hướng Tây.
Một số người thích đặt gương ở cửa để xung sát, nhưng chỉ cần sai lệch một tí thôi là đã không tốt rồi. Theo phong thủy, bên trái của chính là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ. Nếu đặt ở Thanh Long thì ít hại, nhưng nếu đặt bến Bạch Hổ sẽ nảy sinh việc nữ lẫn nam, thuộc tướng hung, thậm chí còn có thể xảy ra tai ương dính máu.
Có người nghĩ đặt gương giữa cửa là tốt, nhưng đặt như vậy cũng có thể khiến thần giữ cửa và thần tài chạy mất. Thế nên không được đặt gương bừa bãi.
Bà cụ hỏi:
Tiên sinh, làm sao bây giờ? Nhỡ nó quay lại thì sao?
Không đáng ngại, đứa nhỏ quan trọng hơn.
Lão Mã đi qua xem đứa bé, nó ho khan hai tiếng rồi từ từ mở mắt.
Bà cụ khóc òa lên:
Biết thế tôi đã tìm tiên sinh sớm hơn rồi, nhưng con trai tôi lại không cho, cứ đòi đưa đi bệnh viện. Nhưng vào viện cả nửa tháng trời bác sĩ mới thông báo tình hình, giờ có muốn quay lại cũng không kịp nữa, tiền thì cũng dốc ra hết rồi mà bệnh của đứa nhỏ vẫn không khá lên tí nào.
Bệnh viện ngày nay đúng là thế thật, chỉ riêng lấy số đã mất mấy tiếng đồng hồ, nhập viện rồi làm kiểm tra, nhưng kiểm tra bảy tám ngày cũng không có kết quả. Hỏi cũng không nói là kiểm tra không ra thật hay là thế nào. Có ca đợi kiểm tra ra thì người cũng đã lạnh rồi, cũng có một số ca lại xử lý rất nhanh.
Chưa nói đến tác dụng của gương đối với quỷ thần, chỉ riêng về thường thức thôi, phản xạ của gương sẽ tạo áp lực ảnh hưởng đến phương diện tinh thần của con người, gây suy nhược thần kinh, sinh ra ảo giác, luôn gặp ác mộng, thậm chí khủng hoảng, trầm cảm!
Mà đối với Đạo gia, gương là vật nặng sát khí có thể chiêu quỷ, thế nên khi có người qua đời đều phải che hết gương lại.
Đốt giấy!
Lão Mã vừa ra lệnh, cô con dâu đang định đứng lên nhìn con trai vội quỳ xuống, vừa đốt vàng mã vừa khóc.
Đi lấy một bát nước đặt bên cạnh bàn.
Tôi lại đi múc nước.
Lúc này, con dâu bà cụ đã về, cô ấy đặt chậu than bên dưới đầu đứa bé.
Có điều hồ lô cũng chia ra làm ngoài cửa hay trong cửa. Bên trong thì tăng cường vận thế, đổi vận cho chủ nhân; bên ngoài thì chuyển sát khí đi, mang đến vận may. Lão Mã hẳn là sốt ruột muốn cứu đứa nhỏ nên mới dùng tới biện pháp thâm độc như gương và kéo! Dường như biết tôi đang nghĩ gì, ông ấy liếc mắt nhìn tôi hừ lạnh:
Nếu không hại người thì làm sao lại là thâm độc? Xưa nay, người tu đạo cùng quỷ quái không đội trời chung, con tự xem lại mình đi. Ăn hai ngày cơm, tu hai ngày đạo là không còn biết bản thân là ai nữa!
Tôi thản nhiên đáp:
Sư phụ dạy phải!
Lão Mã cáu tiết quay mặt đi chỗ khác, thở phì phò:
Ta mở đường luân hồi cho ngươi, tha ngươi tội chết. Nếu còn tâm nguyện muốn thực hiện thì lập tức ra bẩm báo, nếu không, bản đạo ắt không tha!
Tôi hít sâu một h9ơi, lắm dấu chân thể này, rốt cuộc thứ kia đã ở đây bao lâu rồi?
Lão Mã quay lại dặn bà cụ:
Chuẩn bị ba cân sáu lạng giấy, một cái6 chậu than, hai đĩa bánh bột lọc nhân trắng, mười cái màn thầu trắng. Mau lên!
Đừng hỏi nhiều, có việc cần giúp tôi sẽ nói.
Lão Mã đi qua nhìn đứa nhỏ, thằng bé chừng bảy tám tuổi gầy gò, mặt và người đỏ bừng, nhìn là biết đang sốt cao. Ông cau mày:
Bệnh của đứa bé này không chỉ đơn giản là bệnh về tâm thần đầu, trì hoãn lâu như vậy, thứ không phải bệnh giờ cũng thành bệnh rồi.
Bà cụ sửng sốt, ngẩng phắt đầu nhìn ông, vội nói:
Kiểm tra ở bốn bệnh viện, cả bốn nơi đều nói vậy.
Thế thì đi tiếp cái thứ năm, đến bệnh viện lớn.
Lão Mã hừ lạnh:
Ngươi đã không nghe, vậy bản đạo chỉ đành đánh nát nguyên thần của người thôi.
Ra tay đi.
Dứt lời lão Mã quay sang nhìn tôi.
Hóa tiên dương gian tới âm phủ, Diêm Vương chính pháp, âm so minh xét. Dương thọ của đứa bé chưa hết, cô hồn dã quỳ tránh lui, lập tức tuân lệnh!
Đợi tiền giấy trong chậu than cháy hết, lão Mã mới bảo cô con dâu đứng lên. Cô gái ôm con khóc nức nở, đứa nhỏ ngồi dậy, thì thào:
Con khát.
Vậy cháu tôi mắc bệnh gì thế?
Bà cụ chần chừ.
Tôi cũng không phải thần tiên, sao tôi biết được! Tóm lại là không phải.
Tuy lão Mã tỏ vẻ hùng hổ nhưng tôi thấy buổi sáng tưởng của ông còn rất tốt, giờ nhìn lại thấy giảm đi một chút rồi. Tôi không khỏi thở dài, thế mà sư phụ còn mắng tôi phung phí sinh mệnh, giờ người cũng có khác gì đâu!
Nói chung là ăn may, đen thôi, đỏ quên đi! Lão Mã kiểm tra mạch đập của đứa nhỏ, hỏi bà cụ:
Bệnh viện nói thế nào?
Ung thư phổi!
Bà lão nức nở.
Lão Mã hừ lạnh:
Khám sai rồi!
Hu... hu...
Thứ dưới giường gào thét, nói thế nào cũng không chịu ra.
Bà cụ vẫn chăm chú nhìn chúng tôi.
Lão Mã xòe tay bảo:
Nhóc con, giấy đỏ.
Nhưng khi đặt giấy đỏ cũng cần lưu ý rất nhiều mới mang lại được hiệu quả lớn.
Bản thân gương là vật mang âm khí, xưa nay Đạo gia không khuyến khích việc đặt gương ở nơi ngủ nghỉ, nhưng thời cổ đại, gương thường được đặt ở bàn trang điểm để nữ chủ nhân sử dụng. Thanh niên bây giờ có khi còn đặt gương đối diện với giường, nghe thì tình thú đấy nhưng lại không tốt cho sức khỏe tí nào.
Nước!
Bà cụ đưa cốc nước qua, đứa bé uống xong, quan sát xung quanh rồi kể:
Mẹ, con nằm mơ. Trong mơ có một đứa bé muốn kéo con đi chơi nhưng con không muốn đi.
Lão Mã nghĩ tới gì đó, quay sang bảo tôi:
Gọi điện thoại cho anh con, bảo nó liên hệ với bệnh viện tốt nhất, chuẩn bị đêm nay đưa đứa nhỏ vào hội chẩn.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Quý Mạt Dương, anh ấy lập tức đi sắp xếp
Bọt nước bắn lên rất cao, mà theo như tôi quan sát, nước bắn càng cao, thứ kia càng sốt ruột. Lúc này tôi mới nhìn đến thứ đặt ở đầu giường kia, giấy đỏ là dùng để trấn trạch an thần, đặt giấy đỏ ở đầu giường, quỷ hồn không dám lại gần.
Trong số Phục Ma có viết: nếu nhà hàng xóm đối diện có tang, vào lúc người ta dời quan, hãy dán giấy đỏ ngay trước cửa, như vậy hồn phách người đã khuất không dám đến gần, ắt có thể an trạch.
Bà cụ lật đật tìm mấy cái kéo đến, lão Mã nói:
Khỏi phải đánh đố tôi, đưa tới cái nào hay dùng nhiều nhất, cái mà nhiễm máu nhiều nhất ấy!
Bà lão nghe vậy, vội đưa một chiếc kéo sắt cũ cho ông, lão Mã đánh mắt sang chỗ tôi, tôi lập tức chia tay nhận.
Tôi lấy giấy đỏ từ trong balo ra, ông lại hỏi:
Bà cụ, nhà bà có cái kéo nào chuyên dùng để giết gà mổ cá không?
Co.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi hiểu được
Đạo gia nghiêm cẩn, nguyện hay không nguyện
mà lão Mã thường nói. Nghĩ sâu thêm, là muốn nói tới tu hành tự thân của người tu đạo,
Lão Mã tu hành thâm hậu, chỉ cần một câu cũng có thể tục mệnh cho người, còn tôi thì phải vẽ bùa. Đây không đơn giản là
Đạo gia nghiêm cẩn, nguyện hay không nguyện
nữa, mà là bản tâm hiểu rõ thiện ác của người tu đạo!
Tôi lo liệu hết mọi việc xong, bỗng nhìn thấy dưới giường có thứ gì đó đang ngồi chồm hổm. Dường như nó đang sốt ruột, nóng nảy nhìn tôi chằm chằm.
Nước trong cái bát ở đầu giường cũng bắt đầu không ngừng xao động, bát không nhúc nhích nhưng nước bên trong lại tự bắn lên.
Lão Mã hạ lệnh:
Quỳ xuống!
Cô con dâu khóc lóc quỳ xuống, lão Mã quay ra dặn tôi:
Nhóc con, kéo hết rèm xuống, che cửa lại.
Nhưng đúng là gương ngắn sát được thật. Gương có thể gọi quỷ, đương nhiên cũng có thể dọa quỷ, ép nó hiện nguyên hình. Đặt vật sắc ở sau gương có thể cắt bớt sát khí, không những có thể gia tăng uy lực, mà còn ngăn cho sát khí tràn ra, làm ảnh hưởng đến người dùng. Những gương với kéo đều là vật nguy hiểm có thể hại người, sổ Phục Ma ghi không khuyến khích dùng.
Nếu muốn trừ sát khí mà không phải đuổi quỷ tránh hung thì treo hồ lô là được. Hồ lô không tiêu trừ sát khí, nhưng có thể chuyển sát, còn có thể mang đến vận may, kể cả người bình thường dùng cũng được.
Tôi lập tức cầm một tấm bùa Nhiếp Hồn ném về phía giường, con quỷ nhỏ chạy vọt ra. Tôi tưởng nó không thoát được nên lơ là, nào ngờ nó lại chui thẳng vào hang chuột, tôi vội đuổi theo nhưng không kịp nữa.
Kéo rèm lên, dưới đất trải dài một loạt dấu chân dọc theo tường. Lão Mã tức giận mắng:
Được việc thì ít mà phá hoại thì nhiều.
Tôi chỉ biết cười xấu hổ.
Bà cụ đẩy cô con dâu, cô gái xoay người lao nhanh r5a ngoài. Lão Mã quay sang nhìn tôi:
Niêm phong cửa!
Tôi mở balo, lấy mấy tấm bùa Trấn Hồn màu vàng ra dán lên cửa, chặn toàn bộ đường ra vào phòng này. Bà cụ run rẩy hỏi lão Mã:
Mã tiên sinh, ông xem...
Cô con dâu khóc nấc, lão Mã mới hỏi thằng nhóc:
Nửa tháng trước cháu đi đâu chơi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.