Chương 169: Xấu xa đến cùng cực


Long Đình lái xe tới biệt thự nhà anh ta, sau đó xuống xe bể người phụ nữ vào biệt thự.

Long Đình sống một mình, trong nhà không còn8 ai khác. Anh ta vào phòng tìm bộ đồ sạch sẽ đặt trước cửa phòng tắm hỏi:
Cô tự tắm được không?


Cô ấy ôm người co rúm lại:
Trời 3chưa sáng, chúng sẽ còn quay lại.

Hai người một người phụ trách trên lầu, người thì ở dưới lầu, chưa gì đã mang mấy bát tổ yến tới.

Thầy Ly ăn chút đi!

Long Đình vẫn đứng đực ra đó, tôi lườm anh ta:
Anh ngồi đi, chủ nhà như anh còn chưa ăn, sao tôi dám không biết xấu hổ ngồi ăn cơ chứ?

Đang tắm những cơn buồn ngủ cứ đua nhau kéo đến, chắc hẳn cô ấy buồn ngủ lắm rồi. Nhưng cô ấy cứ ráng trợn mắt nhìn tôi, cả con người hắn lên tia máu, không ngủ là không ngủ. Chỉ cần con mắt lim dim một chút là cô ấy bấu vào người ngay.

Cô làm gì vậy?
Tôi không nhịn được hỏi, cô ấy chỉ nhìn tôi cười gượng, nhưng khóe miệng lại chẳng cong lên nổi.

Mỗi khi tôi ngủ chúng sẽ kéo tới, tôi không dám ngủ!

Lúc này Long Đình mới chịu ngồi xuống, chúng tôi ngồi ăn tổ yến, cô gái kia cũng chậm rãi thưởng thức tổ yến.
Sau khi ăn uống no nê, cô ấy lí nhí bảo:
Cô ơi, tôi cũng có tên.

Thấy tôi liếc sang, cô ấy bồn chồn lắm.
Tên gì?


À mà tại sao cô lại trói mình lại thế?
.

Tôi không có trói, là Thẩm Vân Kiệt trói tôi lại. Ngày nào tôi cũng không dám ngủ, nhưng anh ta cứ mở nhạc hát ru cho tôi nghe, bắt tôi uống thuốc ngủ rồi còn trói tôi lại. Mỗi lần tôi chìm vào giấc ngủ thì đám người đó lại xuất hiện trong mộng, tôi sợ lắm!


Tại sao cô không báo cảnh sát?


Tôi báo rồi, nhưng cảnh sát chỉ nói do tôi gặp ác mộng thôi, không phải bị bệnh gì cả. Thẩm Vân Kiệt là bác sĩ nên đưa tôi đi khám, chẩn đoán tinh thần tội thất thường, mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cả ba mẹ tôi cũng tin, tôi đã kể cho họ nghe tình trạng của mình nhưng họ không hề tin. Đến cả việc Thẩm Vân Kiệt trói tôi trên giường, họ cũng thấy bình thường, đều cho rằng làm vậy là đang bảo vệ tối!


Phải biết thông thường sức phán đoán đều có hạn. Ở một số tình huống, khi gặp phải khó khăn không cách nào lý giải, cũng như không tìm được cách thay đổi, con người ta dần dà hình thành quan niệm bất thành văn, thiểu số phải phục tùng đa số.

Cô ấy giật mình sửng sốt, tôi vẫy tay gọi:
Ra ngoài thôi!
Tắm rửa xong xuôi, tôi dìu cô ấy ra ngoài. Nhận đồ ngủ tôi đưa, cô ấy hỏi:
Cô là ai?

Tôi dìu cô ấy ngồi dậy, cô ấy ngồi tắm trong bồn, còn tôi ở ngoài chà lưng.
Tắm một hồi cô ấy lí nhí khen:
Dáng người cô đẹp quá!


Tôi đi làm hết đó, cô muốn không tôi giới thiệu chỗ cho?
Cô ấy ngày như phỗng, mất cả buổi mới rụt đầu lại:
Không cần đâu, tôi thấy thế này là đẹp rồi, tôi sợ đau!
.
Không sao!


Cô gì đó ơi!
Nghe cô ấy gọi, tôi quay đầu lại nhìn.

Cô ngủ ở số pha đi, Long Đình sẽ cho cô ngủ nhờ, chốc nữa cứ tính mấy thứ này lên anh tôi. À, anh tìm người đáng tin cậy tới được không, cô ấy cần được chăm sóc.


Chỗ tôi có cứ dùng tùy thích, thầy Ly chịu tới là vinh hạnh của tôi rồi. Tôi rất sẵn lòng phục vụ hai người!
Long Đình đi liên lạc, mới đó đã có hai người phụ nữ tới, họ đều tầm 50 mấy tuổi, thường ngày biệt thự của Long Đình đều do hai người họ quét tước.
Tôi ngó sang Vân Nhã:
Cô ngủ đi, tôi sẽ bảo vệ cô khi cô ngủ. Nếu chúng tôi, tôi sẽ gọi cô dậy!

Tuy Vân Nhã tin tối nhưng có vẻ vẫn còn sợ lắm, cô ấy cố gắng gồng mình tỉnh táo, kết quả vẫn ngủ quên.

Thầy Ly, liệu cô ấy còn phát bệnh không?
Long Đình tò mò hỏi.
Có chăn không?
Tôi liếc anh ta.
Để tôi đi lấy.

Dứt lời, người phụ nữ ấy bật khóc cằn chặt môi, cả người phờ phạc thiếu sức sống.

Tôi t9ắm với cô!
Tôi nói.
Cô ấy ngẩng đầu mong đợi:
Thật không?

Thật.


Cô đừng bỏ tôi lại mà.


Lại mơ nữa hả?


Không phải, đã hai năm rồi chưa ngày nào tôi được ngon giấc, không ngờ hôm nay còn mơ thấy cánh đồng hoa!
Vân Nhã kích động tới suýt khóc, nước mắt cứ đọng lại trong hốc mắt.
Quý Mạt Dương đánh giá người phụ nữ còn chìm trong giấc ngủ sâu bên kia:
Đây là vợ Thẩm Vân Kiệt à?


Long Đình, anh giải thích với anh ấy đi.

Tôi thật sự lười kể lắm, dặn dò xong liền đứng dậy ra cửa hít thở không khí bên ngoài.
Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đứng ngay cửa theo dõi, Long Đình cũng ra theo đứng bên cạnh.

Chà... tôi không giúp không công đâu, muốn thì phải đưa tiền, cô có tiền không?


Tôi...
Vân Nhã bặm môi:
Hiện tại tôi không có tiền.

Sửa soạn xong xuôi chúng tôi liên ra ngoài, Long Đình thấy tôi thì đừng ngây ra như phỗng, mãi mới phản ứng lại:
Thầy Ly!
.

Mai mốt đừng có mua cho tôi kiểu quần áo này, ra đường người ta tưởng tôi điên cũng không chừng!
Tôi cằn nhằn rồi xuống lầu. Người phụ nữ kia đi đứng còn chưa vững, nhưng vẫn vội bám lấy tay vịn cầu thang đi theo, chắc sợ tôi bỏ mặc cô ấy đây mà.
Khi xuống tới lầu, cả người cô ấy toát mồ hôi nhễ nhại, tôi yên vị rồi mà cô ấy vẫn còn đứng thở.

Cô đi được không?
Tôi hỏi, cô ấy gật đầu, rõ ràng kh6ông đứng dậy được nhưng vẫn cố chống người dậy.
Long Đình, anh bế cô ấy đi đi!

Long Đình tiến tới bể cô ấy bước vào nhà tắm. Tôi 5cầm quần áo theo sau, sau đó tới trước bồn tắm xả đầy nước, xong xuôi mới đỡ cô ấy ngồi dựa vào thành bồn.
Đồ Long Đình đem tới đều là đồ mới, anh ta còn đưa thêm một số vật dụng khác nữa mới rời đi.

Tôi tên Vân Nhã!
Giọng Vân Nhã nhỏ xíu, gần như chẳng nghe được gì.

ô, tên đẹp lắm!
Lúc tôi mở lời, Long Đình ngồi đối diện cứ nhìn tôi chằm chằm mãi. Tôi vừa nhìn qua thì anh ta lập tức cúi đầu ngay, giống như sợ tôi phát hiện hay gì. Tôi ngả người tựa lên ghế, còn Long Đình mang bát đũa đi dọn.
Vân Nhã hỏi:
Cô ơi tôi buồn ngủ quả, cô có thể nào giúp tôi không ngủ được không?


Tôi là tôi!


Nhưng cô có tên mà, sao cô lại xuất hiện ở đó?

Có lẽ do duyên phận!
Tôi xoay người đi tắm, tiện tay lấy chút sữa tắm, gội đầu sạch sẽ mới khoác áo choàng bước ra khỏi phòng tắm. Cô ấy vội vàng bám sát tôi, vừa ra đã thấy Long Đình đang đứng ở ngoài chờ chúng tôi. Thấy tôi và cô ấy bước ra, anh ta sững người, lập tức quay mặt đi.
Cô ấy cúi đầu mỉm cười, có điều thấy tôi quay đầu nhìn thì không cười nữa.
Long Đình nghiêng người đi qua:
Tôi nhờ người đem hai bộ đồ của nữ tới rồi, không biết có vừa không!
Tôi lại gần xem xét, cầm một bộ rộng rãi để riêng, nhét vào tay cô ấy bộ trông có vẻ hợp mốt:
Thay đồ đi.

Đợi Long Đình ra ngoài đóng cửa, chúng tôi mới thay đồ. Cô ấy vừa thay đồ vừa quan sát tôi:
Cô mặc bộ đồ này vào trông cứ như đại sư vậy!

Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, giống thì giống đó, chỉ là phô trương quả!
Long Đình nhanh chóng cầm chăn tới, tôi nhận lấy đắp lên người Vân Nhã.
Vân Nhã ngủ thẳng từ hai giờ đêm tới mười giờ sáng, giấc ngủ rất an nhàn không mộng mị. Tôi cũng đánh một giấc, khi mơ thấy cảnh Huyền Quân tới tìm mình, tôi không khỏi giật mình tỉnh dậy.
Khi tôi thức dậy thì Quý Mạt Dương đã ở đây, tôi hoảng hốt nhìn anh ấy, sau đó dòm xung quanh, đến cả La Quán Trinh cũng có mặt. Long Đình thấy tôi tỉnh rồi bèn giải thích:
Do anh Quý gọi điện tới đó.

A.

Đóng cửa phòng tắm, tôi cởi quần áo mình xong mới quay sang cởi đồ giúp người phụ nữ ấy. Cô ấy rụt rè nhìn tôi, trên mặt ướt đẫm nước mắt.

Cô là người mà ba mẹ tôi tìm tới ư?
Cô ấy quá đỗi ngây thơ, làm tôi không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.

Ba mẹ cô đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi những chuyện này đâu. Cô phải học cách kiên cường lên, sớm muộn gì kẻ ác cũng gặp ác báo. Còn người lương thiện dù không gặp thiện báo cũng sẽ không gặp ác bảo đâu!

Chưa đi ra được bao lâu, Vân Nhã đã hớt hải chạy ra tìm tôi:
Cô ơi!

Tôi quay người lại thì thấy cô ấy để chân trần chạy tới.
Tôi khó hiểu hỏi:
Sao vậy?


Thế à!


Tôi lách qua chuẩn bị rời đi, Vân Nhã hối hả đuổi theo, quỳ xuống ôm chân tôi. Tôi đành dừng lại, Vân Nhã khóc nấc:
Cô Ly, chỉ cần cô giúp tôi, dù cô có bảo tôi làm gì cũng tôi cũng chịu. Tuy bây giờ tôi không

có tiền nhưng sau này sẽ có. Cô muốn bao nhiêu tôi sẽ kiếm, tôi không sao hết, tôi sẽ đi kiếm tiền mà!


Tôi hiểu lý do Vân Nhã không nhờ cậy ba mẹ, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy là kẻ điên bị rối loạn thần kinh mà.

Giới y học rất kiên định với chẩn đoán của mình, cứ cho là cô ấy khỏe rồi cũng khó lòng đi kiếm tiền. Tôi ngồi xuống:
Cả bưng trà rót nước?



Tôi làm!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.