Chương 172: Ở trong quan tài



Các ngươi cứ vào trong vòng Trấn Hồn trước đi.
Bốn con quỷ Nhiếp Thanh chui hết vào vòng, tôi mân mê cổ tay, chút xíu nữa thì qu8ên mất chuông và vòng Trần Hồn.

Chẳng thấy mặt mũi Huyền Quân đầu, không biết lại lân la chỗ nào rồi. Quả nhiên chẳng trô3ng chờ được vào ai khác ngoài mình, đàn ông mà đáng tin cậy thì heo nái cũng biết leo cây, cứ đến lúc quan trọng là biệt tích.
Dưới tầng hầm hết thảy đều như cũ, âm nhân vừa nãy đã biến mất, điểm khác biệt duy nhất so với thường ngày là khí lạnh bay 6đầy trong hầm.

Tôi rút la bàn ra quan sát, hơi thất thần nhìn lên trần nhà, đồ vật trên mặt đất bắt đầu rung lắc, khi cúi5 đầu nhìn xuống thì nó lại ngừng.

Bị thần khí chiến quốc trấn áp so với việc ra ngoài bị bắt rồi hồn bay phách tán, cái nào tốt hơn vừa nghe là biết. Thời buổi bây giờ thế nào các người cũng biết rồi đấy, tôi đã có khả năng lội các người từ dưới mộ ra thì người khác cũng có khả năng tìm được các người! Trấn sát cần tiên, mời đại sự cũng cần tiên. Các người phải gột sạch sát khí trên người thì mới có thể tự thân dưỡng tính chờ ngày đắc đạo.


Chỉ có điều tôi có suy nghĩ riêng, biết em gái thể chất đặc thù, dễ dụ quỷ nên mới đưa nó xuống mộ cùng. Tôi xuống một mình thì các người lủi hết, xuống cùng nó thì các người chui ra, chứng tỏ đối với nó, các người là bạn không phải địch!


Nuôi các người cũng chẳng phải nuôi không, tôi vốn hy vọng một ngày nào đó con bé có việc cần giúp, các người có thể bỏ chút sức lực, nhưng chuyện hôm nay đã khiến tôi thấy rõ bộ mặt thật của các người
Tôi không tính ra được nó là thứ gì. Đang định mở Pháp Nhãn xem bố cục phong thủy thì thang máy bỗng nhiên có động tĩnh, tầng hầm cũng theo đó mà bắt đầu xao động. Bên người tôi thoáng chốc đã chất đầy âm vật, bọn chúng hung ác hơn hắn lần trước tôi thấy, giường nanh múa vuốt, tức giận trừng mắt bay về phía thang máy.
Ai đang đến đây, đáng ra tôi phải nghĩ ra từ sớm mới đúng!

Đừng có vào, đi mau!

rồi.


Quả nhiên quỷ vẫn là quỷ, không biết đạo lý. Thế mà còn muốn giết tôi cơ đấy! Cũng tốt thôi, chờ xử lý xong việc hôm nay, tôi sẽ mời đại sư đến xử lý cả đám các người, đỡ đi một mối họa.
Quý Mạt Dương vừa dứt lời, nhóm quỷ lụi hết về sau, ỉu xìu chui lại về bên trong đồ cổ. Tôi thầm khinh bỉ trong lòng. Đúng là ỷ mạnh hiếp yếu, lúc Quý Mạt Dương chưa tới các người hung hăng lắm cơ mà, sao giờ lại có đầu rụt cổ hết vậy? Mà Quý Mạt Dương cũng không dễ dàng bỏ qua như thế, ánh mắt anh như dao xoèn xoẹt quét qua không trung, rồi đột nhiên gân cổ gào lên:
Tôi chỉ nói đúng một lần! Hôm nay là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho các người, nếu ai dám tổn thương em gái tôi, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không được, chết không xong! Quý Mạt Dương này dù có hóa thành Bất Hóa Cốt vẫn sẽ đuổi tới chân trời góc biển, đời đời kiếp kiếp quyết không buông tha!

Đồ vật trong tầng hầm bắt đầu run rẩy, vài thứ còn trốn trong bóng tối không dám ho he. Sợ tới mức run lập cập, nhỏ giọng oán giận là kẻ nào bảo phá tan Thanh Long, Huyền Vũ thì sẽ đào thoát được ra ngoài, giờ thì hay rồi, tất cả đều phải chịu tội. Còn có con quỷ lầm bầm Quý Mạt Dương không dễ chọc, nếu anh ấy không có bản lĩnh thì sao lôi bọn nó ra được, nhỡ anh biến thành Bất Hỏa Cốt thật thì làm sao? Lại có lão quỹ bảo hiện tại sát khí trên người Quý Mạt Dương còn nặng hơn cả Bạch Hổ, Chu Tước, dọa chết quỷ mất thôi, héo cả hồn rồi!
Bất Hóa Cốt là cấp bậc cao nhất của cương thi, có thể coi là tổ tông của giống loài này, bọn quỷ sợ cũng phải thôi. Nhưng tôi nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy sát khí trên người Quý Mạt Dương đầu, sao bọn chúng nhìn thấy được nhỉ? Lạ thật!

Hừ.
Quý Mạt Dương khịt mũi quay lại nhìn tôi, ánh mắt tuy vẫn dữ dằn nhưng đã đỡ hơn trước nhiều. Được một lúc, anh hậm hực quay sang chỗ Huyền Quân:
Cảm ơn.

Huyền Quân quan sát tầng hầm, hé giọng:
Cậu chỉ dọa được bọn chúng nhất thời thôi, nếu không muốn để bọn chúng manh động nữa thì làm ác một phen đi, đốt trụi chỗ này. Tôi có thể giúp.

Quý Mạt Dương cất bước đi về phía tôi:
Em không sao chứ?


Không vấn đề gì. Sao anh đã về rồi?
Tôi lo lắng nhìn Quý Mạt Dương, sắc mặt anh ấy không tốt chút nào.
Nếu anh không về thì em định đồng quy vu tận với bọn nó chắc?

Giờ phút này Quý Mạt Dương dữ ơi là dữ, tôi chưa từng thấy ánh mắt anh ấy lạnh lùng đến thế bao giờ. Còn chưa kịp nói gì anh đã ném tối qua chỗ Huyền Quân, vẻ mặt khắc nghiệt không ai bì nổi:
Quý Mạt Dương này tự thấy đối xử với các người không tồi, tuy rằng kéo các người từ dưới đất mang ra ngoài, cũng dùng thần khí chiến quốc trấn áp các người ở nơi đây, những năm qua các người ở trong này tự do tự tại, thi thoảng còn được theo tôi ra ngoài vài lần, chỉ cần không làm việc ác thì tôi cũng không đụng đến ai.

Phàm là thầy phong thủy có năng lực, lúc bố trí đều thiết lập mười mấy thủ thuật che mắt để người cùng nghề không nhìn thấu, mà kể cả có nhìn thấu thì cũng không xác định được đúng sai.
Có vài người vì muốn đề phòng kẻ khác phá hoại bố trí của mình mà còn dùng những mánh khóe đến bản thân còn không nhớ được, thể thì người khác biệt mà thế nào.
Khóe mắt ánh lên hình ảnh thứ gì đó đang lao tới gần, tôi vội xoay người lại nhưng đằng sau lại trống không, chỉ có khí lạnh bất chợt phảng phất ngang tai. Nghiêng đầu nhìn thì thấy một gương mặt người hiện lên ngay bên cạnh, tôi vung la bàn muốn đánh nó nhưng thoắt cái nó đã biến mất không thấy tăm hơi. Quan sát một vòng xung quanh rõ ràng không thấy gì, nhưng gương mặt dán trên vai tôi lại như chưa từng rời đi.
Tôi nhìn lại, xung quanh lại bắt đầu chấn động.
Trước mắt có một biện pháp là tìm cách trấn trụ Bạch Hổ và Chu Tước, nhưng vấn đề là tôi không biết Quý Mạt Dương đã trấn áp sát khí nơi này bằng cái gì.
Đánh quỷ thì dễ chứ trấn sát thì khó, nhất là còn phải tìm phương vị và thời điểm bố trí, cái này có bói cũng không ra được.
Tôi chạy về phía thang máy. Mấy con quỷ chen chúc chạy tới ôm chặt lấy tôi, bất kể tôi có đánh thế nào cũng không chịu buông. Đến khi thang máy mở ra, một đám quỷ tru tréo xông qua, rít lên ba chữ
Quý Mạt Dương
như thể hai bên có thâm thù đại hận, trong khi Quý Mạt Dương chẳng qua chỉ nhốt bọn chúng ở đây, không những không làm gì ác mà còn giúp chúng tránh khỏi số phận bị coi như vật phẩm mua bán.
Tôi ném bùa Nhiếp Hồn đánh văng hết lũ quỷ quanh người, giữa những âm thanh kêu la thảm thiết, Quý Mạt Dương lần xuất hiện.
Tôi đang chuẩn bị qua bảo vệ anh ấy thì thấy Huyền Quân cũng đứng trong thang máy, lũ quỷ hung hăng lao đến như xe đua tốc độ cao, tiếng khóc thảm thiết vang lên liên miên không dứt, nhưng vừa chạm vào cửa thang máy đã bị bùa dán trên cửa đánh văng ra. Lúc tôi bò từ dưới đất dậy, chúng cũng đã không còn tăm hơi,

Choang!


Tầng hầm yên tĩnh vang lên tiếng chai lọ rơi xuống mặt đất, nghe mà giật mình. Quý Mạt Dương và Huyền Quận hờ hững đưa mắt về phía tiếng động, thứ vừa rơi xuống là một lọ thuốc nhỏ, bên trong chứa một nữ quỷ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mặc áo dài thời nhà Thanh, lọ vừa nát thì cô ấy cũng lăn một vòng trên đất rồi đứng lên tìm chỗ trốn khác, không khác gì cảnh con chuột gặp hai con bảo.


Cô làm sao vậy?
Tôi không nhìn nổi nữa, bèn hỏi.


Tôi không cố ý chạy ra đâu. Tôi nào có biết gì, đang chế thuốc hăng say trong lọ thì bị bọn họ đẩy xuống đó chứ.
Nữ quỷ lo sợ, vừa khóc vừa nói. Trên mặt đất có một hộp gấm rỗng và một lọ sứ Thanh Hoa đã vỡ tan, tôi nhặt mảnh vỡ bỏ vào trong hộp:
Cô vào trước đi, tôi sẽ gắn nó lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.