Chương 178: Nguyên thần không còn


Đối với những nhà khảo cổ học mà nói, ban đêm mở quan tài khám nghiệm tử thi là điều đại kỵ, nhưng với tôi thì đã rất bình thường.
Tôi vốn quen thuộc với nghề này nên không lấy làm lạ, vẫn muốn khám nghiệm quan quách một chút. Như tôi dự liệu, quan tài gỗ cực lớn l3àm bằng gỗ liễu, lớp sơn bên ngoài dùng mực đỏ và máu chó đen, đã dùng bùa Trấn Hồn niêm phong quan tài thì thôi, còn dùng bảy cây đinh 9trấn hồn nữa.

Gỗ liễu là vật trấn quỷ, mực đỏ và máu chó đen cũng vậy, bùa Trấn Hồn thì tất nhiên không cần phải nói nhiều, nhưn6g bảy cây đinh trấn hồn thì là để đóng ba hồn bảy phách của người sau khi chết.

Tôi?

Chu Bất Phàm nghĩ đến ngay, tiếng của nữ quỷ truyền ra, khóc hu hu.

Còn phải đợi tai họa lao tù, anh có thấy chết còn sung sướng hơn không?

Chu Bất Phàm do dự nhưng trong tay vẫn nắm chặt sợi dây thừng.
Nữ quỷ khóc hu hu không lên tiếng, tôi nói:
Mẹ anh từng nghĩ nếu giết bọn họ rồi thì anh phải làm sao? Ai nuôi dạy anh?


Bất kể thế nào, anh cũng là con ruột của cha anh, hổ dữ không ăn thịt con, ông ta cũng sẽ nuôi anh thành người. Còn mẹ nuôi của anh, cho dù ra sao cũng cho anh ăn no mặc ấm, vinh dự vẻ vang.


Giết người đơn giản, bọn họ chết rồi, anh có thể giải thoát ư?

Một người là cha đã sinh ra anh, một người là mẹ đã nuôi anh.


Mẹ nuôi anh tuy muốn giết anh nhưng anh trưởng thành không thể thiếu bà ta, tôi thấy anh sống rất tự tại, anh có giáo dục, có văn hóa mà người khác không có.

Chu Bất Phàm lập tức cúi đầu nhìn ngực mình, nữ quỷ nói:
Bọn họ hại chết mẹ, mẹ vốn đã hiện thân rồi, ai ngờ ả đàn bà đó ôm con ra, nói với mẹ rằng nếu mẹ không chịu ngoan ngoãn ở yên đây thì sẽ chôn con cùng với mẹ, nên mẹ đánh phải nghe, năm lại trong quan tài.


Ông ta không nói gì ư?
Chu Bất Phàm tức giận mà không có nơi trút, người anh ta nói đương nhiên là ông bố thất đức của mình.
Con người sau khi chết cũng phải giữ lại một đường luân hồi, nhưng người này đã chặn kín mọi người con đường luân hồi của nữ quỷ.
Hồn phách không được rời khỏi quan tài gỗ, tiếp xúc với định trấn hồn sẽ bị bỏng, sinh thời bị bức hại, chết đi cũng không thể yên ổn.

Thầy.

Tôi gọi Long Đình, anh ta lập tức đáp lại.

Nhưng đạo hạnh bản gia của các thuật sĩ không dễ coi thường, vẫn phải cân nhắc.


Nếu anh không chắc chắn, thì có một thứ là được.

Chu Bất Phàm lạnh lùng nói:
Tôi đi tìm bọn họ tính sổ.

Thầy Chu Bất Phàm muốn đi, tôi mới nói:
Chuyện đã đến nước này, tôi thấy chi bằng anh hãy báo án đi. Chuyện năm đó, nếu anh báo án, sẽ không ai trong bọn họ thoát nổi.


Thứ muốn nhất nhưng không có được, đó mới là đau khổ nhất.


Bọn họ muốn gì?
Chu Bất Phàm vẫn không hiểu.

Vâng.

Long Đình đáp lời, tôi mới tiếp tục, nhổ bảy cây đinh trấn hồn xuống xem một chút, rất đặc biệt.
Tôi cau mày, lại chửi nữa?

Sau khi tôi chết thì bọn họ trói tôi lại, để tôi nằm thắng trong quan tài. Tôi ở đây thực ra cũng không sao, chỉ là nhớ Phàm.

Nữ quỷ nói rồi bật khóc.
Chu Bất Phàm cầm dây thừng định đi, tôi nói với anh ta:
Anh không khám nghiệm à?


Khó nói.


Chắc chắn cô biết.

Nhưng sau khi lau đi vết gỉ bên trên đỉnh trấn hồn trước mắt lại có thể nhìn ra được nó từng bị ngâm trong mực đỏ, là thứ được chế tạo đặc biệt.
Người có thể dùng phương pháp này cũng là một người tâm tư xấu xa.
Chu Bất Phàm vội vàng tìm xà beng đến, chuẩn bị nhổ đinh, tôi lấy một cái kim, kéo tay Chu Bất Phàm, chích một giọt máu.

Long Đình.


Mà bọn họ không giết anh, cũng đổi lại sự vinh hoa phú quý trong chốc lát.


Nhưng không thể đổi được thứ họ muốn.


Không có ân oán nào vô duyên vô cớ, tất cả đều là luân hồi.

Chu Bất Phàm hơi mông lung, hồi lâu mới đi đến bên này nhìn tôi, anh ta cúi đầu nhìn tôi thật kỹ:
Nói như vậy, là chúng tôi có lỗi với bọn họ trước?


Mà chẳng phải bọn họ cũng bị báo ứng rồi sao?

Báo ứng?
Chu Bất Phàm không hiểu:
Báo ứng gì chứ, bọn họ chẳng có gì sất, đó đều là của mẹ tôi, là của ông ngoại tôi.

Tôi trầm ngâm một lát:
Bất cứ chuyện gì cũng có luân hồi, anh không giết bọn họ, anh sẽ có được sự tự tại mà anh muốn. Mẹ anh chết như vậy, cùng oán khí ngưng tụ trên người bà ấy, đủ để kết huyết sát.

Trong sát khí, huyết sát được tính là sát khí rất đáng sợ. Oán khí của mẹ anh đã rất lớn, nhưng trước kia bà ấy ăn chay niệm Phật, trong lòng có thiện niệm, nếu bà ấy muốn hại người thì đã sớm giết hại bọn họ rồi, mà thiết nghĩ, nguyên nhân lớn nhất chắc là anh.

Nghĩ đến hồn phách trong quan tài mỗi ngày đều bị bỏng đau đớn cũng thật đáng thương. Người đã chết rồi, hà tất phải bức bách nhau như vậy.
Nhìn tình trạng của quan tài thì thời gian đã lâu, một phần hơi ẩm dưới đất tràn lên làm một số chỗ trên quan tài mục nát, những chỗ góc cạnh xuất hiện vết nứt, chính những vết nứt này đã giúp hồn phách bên trong có cơ hội.


Nếu dùng sơn dầu thì quan tài càng chắc chắn hơn, nhưng mực đỏ và máu chó đen trên bề mặt sẽ bong ra, cộng thêm cơ thể của ông chủ căn nhà ngày càng suy nhược mới khiến hồn phách thoát ra ngoài.

Chu Bất Phàm hừ lạnh:
Cô ta là thầy trong mắt cậu, còn tôi thì không.

Tôi chẳng biết làm sao, quay người định đi thì bị Chu Bất Phàm túm lấy, tôi không đứng vững, suýt nữa thì ngã. Chu Bất Phàm vốn muốn đỡ tôi, kết quả Long Đình đã đưa tay ra ôm trước, cho nên tôi mới không bị ngã.

Bắt bọn họ chịu sự trừng phạt của pháp luật, đối với anh cũng có chỗ tốt. Một là có thể chứng minh thân phận của anh, hai là có thể khiến bọn họ phải chịu tội, trả lại công bằng cho anh.
Chu Bất Phàm quay người lại nhìn tôi:
Bọn họ đã giết mẹ tôi, giờ bảo tôi tha cho bọn họ?


Trời xanh không bạc đãi anh, mẹ con anh nhận nhau là chuyện khó có được, tha cho bọn họ một lần, để thiên đạo luân hồi xét xử bọn họ.

Tôi vừa mở quan vừa giải thích đơn giản, cố gắng gạt hết những lời thương cảm đi, nhưng Chu Bất Phàm ở một bên nghe vẫn chấn động, Long Đình thì chu đáo giúp tôi bật đèn pin.
Thật ra anh ta bật đèn pin hay không cũng thế, tôi có thể nhìn được, hơn nữa trên quan tài gỗ có cái lán khổng lồ, phía trên còn có ba cái bóng đèn nhưng anh ta không ngại vất vả, tôi cũng không tiện bảo anh ta đi.
Chu Bất Phàm lập tức xin lỗi, giờ thì không dễ giải quyết rồi.
Xin lỗi rồi thì không tiện khó dễ không tha, tôi không thích loại người này nhất, rõ ràng một giây trước cho bạn một cái bạt tại, vừa quay người muốn đánh trả thì hắn lại mặt dày nói tôi sai rồi, lần sau không dám nữa.

Chu Bất Phàm, anh đi tìm công cụ có thể cạy định, tôi giải trừ bùa trên quan tài trước, lát nữa tôi sẽ mở kết ấn trên quan tài, anh làm theo lời tôi nói là được.


Được.


Tôi đã giúp anh rồi, chỉ cho anh một con đường, anh không chịu thì tôi cũng chẳng có cách nào.


Phật môn có câu
cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng
, anh xây tháp bảy tầng cũng chẳng bằng cứu một mạng sống.

Huống chi làm sao anh biết bọn họ đối xử với mẹ con các anh như vậy là vì lý do gì?

Long Đình trầm mặt:
Bất Phàm, cậu quá đáng rồi đấy!


Xin lỗi.


Đúng vậy, mẹ anh chết oan không sai, nhưng cũng từng phạm lỗi, từng hại người.

Chu Bất Phàm ngẫm nghĩ:
Vậy cô giúp tôi hóa giải.

Long Đình quả thực có cơ duyên, nhưng anh ta giống như Quý Mạt Dương, không có đạo căn. Máu rơi, những thứ vẩn đục trên quan tài tản ra, Long Đình cực kỳ kinh ngạc:
Thầy...

Tôi không để ý đến Long Đình, anh ta ngạc nhiên thái quá khiến tôi không thích, tôi nhìn sang Chu Bất Phàm, quả nhiên Chu Bất Phàm cũng đã nhìn thấy, dù sao anh ta cũng được mở Quỷ Nhãn rồi.

Ông ta không.
Nữ quỷ càng khóc thảm hơn. Chu Bất Phàm chửi một câu, tôi bèn quay mặt đi, xui xẻo! Quả nhiên bạn bè Quý Mạt Dương đều thích chửi đổng.
Thứ này không tra ra được, nhưng mắt của thuật sĩ có thể nhìn thấy. Long Đình, trước đây anh không trông thấy ư?
Tôi hỏi Long Đình, anh ta lắc đầu.
Chưa thấy bao giờ.


Quan tài bình thường nếu không có những thứ này thì bên trên sẽ sáng rõ, giống như anh nhìn trời nắng ráo vậy, chẳng có gì cả. Nhưng nếu khi anh nhìn mà có một lớp gì đó anh cảm nhận được thì chính là có. Về phần làm sao để phán đoán là cái gì, thì tốt nhất là dùng máu, nếu không có, có thể dùng nước sạch để rửa.

Nhưng lần sau hắn sẽ đánh mạnh hơn, bởi vì không bị trừng phạt.
Long Đình nhịn cục tức, cố nuốt xuống.
Mở nắp quan tài ra, bên trong là một xác nữ giới bị trói, nữ thi đã phân hủy từ lâu, trên người vẫn còn quần áo đẫm máu, khuôn mặt của bà ta đã không còn, chỉ còn lại một bộ xương, trên xương còn quấn dây thừng, dây vẫn còn, trên dây thừng còn có vết máu lốm đốm, tựa như đang nói lên điều gì đó.
Không đợi tôi nói gì, Chu Bất Phàm đã cúi người túm lấy sợi dây thừng to bằng ngón tay cái lên, dùng sức nắm chặt:
Chết tiệt!

Chu Bất Phàm vẫn bám riết không buông.

Bất Phàm, cậu chừng mực một chút, cô ấy là thầy.
Long Đình lên tiếng.

Bà ta hận anh, nhưng cũng có lúc thích anh. Bà ta không sinh ra anh, nhưng bà ta không ngược đãi anh, cũng dạy anh đạo lý làm người cơ bản, sinh không bằng dưỡng, anh không hiểu đạo lý này sao?

Dùng quãng thời gian trong phần đời còn lại của anh để hóa giải những chuyện sai lầm bà ta từng làm trong nửa đời trước, bà ta có hối cải hay không là chuyện của bà ta.

Ít nhất anh đã làm một việc tốt, hóa giải chuyện anh trấn áp mẹ ruột của anh, cũng khiến mẹ anh được giải thoát.

Nếu không, mẹ anh đã từng hại người, tuy không chết nhưng nếu bà ấy đến luân hồi, kiếp sau sẽ không được tốt lắm đâu.

Chu Bất Phàm nhíu chặt lông mày:
Sẽ không tốt lắm?


Đó là người phụ nữ ấy, mẹ nuôi của anh.

Chu Bất Phàm ngạc nhiên:
Không thể nào, sao bà ta lại quan tâm đến tôi được?


Máu người?
Long Đình giác ngộ.
Tôi đưa mắt nhìn xuống:
Máu người có thể phá giải những thứ gian tà, phải xem tâm thuật của người phong quan có chính hay không, bất chính thì được, chính thì không được.

Tôi nhìn quan tài gỗ, lại nhìn anh ta:
Cẩn thận nhớ lại, khi anh còn rất nhỏ, có phải có một giọng nói gọi anh, đừng đến gần cửa sổ, đừng chạy lung tung, đừng không đắp chăn khi ngủ không?

Chu Bất Phàm do dự
Đó là ai?


Bọn họ muốn con cái.
Long Đình ở bên cạnh nói, Chu Bất Phàm ngẩn người.
Tôi mới nói:
Nếu bọn họ có con từ sớm, sợ rằng bây giờ anh đã chết lâu rồi. Ông trời công bằng, anh mất mẹ nhưng anh khôn lớn thành người, anh ưu tú hơn người khác, anh và mẹ anh gặp nhau, tất cả những chuyện này đều là luân hồi.


Cho tôi mấy cây định này nhé, tôi muốn tặng người khác.
Tôi hỏi Chu Bất Phàm, quả thực anh ta cũng giống như trong lời đồn, tuân theo suy nghĩ tất cả đều là vật ngoài thân, nếu đã không cần thì có thể tặng cho người khác, anh ta nói luôn:
Cô thích thì cho cô.

Đương nhiên tôi không khách sáo mà nhận lấy.

Nếu tôi không đoán sai, tất nhiên mẹ nuôi anh từng thề với mẹ anh, chỉ cần bà ấy không ra ngoài gây chuyện, ngoan ngoãn ở bên dưới chịu tội, sẽ đảm bảo anh khôn lớn thành người, bồi dưỡng anh thành tài, Vì anh nên mẹ anh mới đồng ý.


Anh thử đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình, bọn họ đối xử với anh quả thực không tệ, không phải sao?


Nhưng nếu đủ đạo hạnh thì có thể trực tiếp mở quan.


Ta không thắng chính?


Đây là gì?


Tôi nói ra chưa chắc anh đã tin, nhưng đó là... là nước tiểu trẻ con, cũng có nước tiểu đồng tử, anh đoán là của ai?


Nghĩ xem, bọn họ kinh doanh nửa đời, nuôi lớn con trai của kẻ thù, đứa trẻ này lớn lên lại trở mặt thành thù với bọn họ, không hề có ân tình.


Tất cả những gì bọn họ có, đều không còn nữa.

Tôi nói tiếp:
Bùa Phong Quan, xé xuống là được, máu chó đen và mực đỏ còn lại thì lau đi, bất kể là lau hay cọ ở bên ngoài đều là vật hữu hình.


Đinh trấn hồn một khi lỏng lẻo, nhổ nó ra là có thể phá ẩn.

Nếu là bình thường, vai trò của định trấn hồn kh5ông lớn lắm, một khi niêm phong quan tài thì chứng tỏ âm dương cách biệt, ngăn cách tất cả mọi thử giữa âm dương, định trấn hồn cũng chỉ là định đóng quan tài bình thường, mà dân gian gọi loại đình trấn hồn này là định quan tài và trấn định. Đinh quan tài tất nhiên không cần nói, dùng để đóng quan tài, về phần trấn định thì được âm dương sự gọi là định tử tôn.
Đinh tử tôn rơi, con cháu đời sau không bị hồn phách trong quan tài quấy nhiễu, từ đó về sau đến âm gian luân hồi, không nợ nần nhau.

Thầy, xử lý xong rồi chứ?


Long Đình cúi đầu hỏi tôi, tôi gật đầu:
Nên về thôi.


Tôi chuẩn bị rời đi thì Chu Bất Phàm gọi tôi:
Cô đợi đã.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.