Chương 181: Một làn khí


Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cúi xuống nhìn tôi, hắn cười:
Bản tôn hận em như vậy đó! Muôn đời... muôn kiếp... cũng không t8hể quên!
Khoảnh khắc tôi nhìn Hương Vụ, cơ thể hắn chấn động, làn sương màu đen trùm lên nguyên thần của hắn, bao vây hẳn3 lại, hẳn buông tôi ra rồi lùi lại hai bước, cúi đầu liếc nhìn.

Sương đen quấn quanh người hắn một lúc, cổ của Hươ9ng Vụ cử động, cặp mắt nhìn tôi lóe lên, biến thành màu đen.

Thế nào? Ngươi thấy bản tôn thể nào?
Mái tóc đen củ6a Hương Vụ tản ra, trên người hắn có pháp lực cực lớn, tôi chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được lực xung kích trên ngườ5i hắn. Hắn tháo mặt nạ màu vàng trên mặt xuống rồi tùy tay ném đi, mặt hắn nhanh chóng hồi phục, vết thương trên người cũng lành lại, hắn nhìn tôi và bước đến.
Ngươi tưởng như vậy thì ta sẽ tha cho ngươi?


Ta sẽ cắn nuốt nguyên thần của ngươi, một đại tư tế, một thiên...

Trong mơ, tôi lại trở về huyệt mộ mà lão Mã dạy tôi tu hành. Tôi đến gian mộ lão Mã tu hành, sau khi vào trong gian mộ thì nhìn mãi cũng không thấy tung tích của lão Mã.
Tôi tưởng rằng lão Mã chính là lão tổ Bồ Đề, tôi chỉ là con khỉ Tôn không nghe lời kia, đến khi tôi gặp khó khăn, tới tìm lão Mã, ông ấy nhất định sẽ giúp tôi.
Tôi nhìn Hương Vụ:
Anh thật sự sẽ không sao chứ?

Hương Vụ ánh mắt trìu mến:
Ừ.
Tôi siết chặt chủ Diệt Hồn trong tay:
Cho anh!

Nhưng trong mộ thất trống rỗng, ngay cả cái bóng của lão Mã cũng chẳng thấy.
Tôi hướng về nơi lão Mã ngồi, quỳ xuống chắp tay:
Sư phụ, con biết người không nghe không thấy, nhưng con vẫn hy vọng người có thể nghe được, Huyền Quân vì con mới tận diệt nguyên thần, cầu xin sư phụ giúp con!

Sau đó, tôi cùng Thước Thiên Bồng rời đi, ra cửa thì nhìn thấy xe của Long Đình ở bên ngoài.
Tôi lên xe bảo Long Đình đến một nơi, Long Đình quay lại nhìn Thước Thiên Bồng có chút khó hiểu:
Anh ta làm sao vậy?

Đừng hỏi.
Giọng điệu của tôi hơi cứng nhắc, Long Đình cũng không dám hỏi nhiều. Khi trời còn chưa sáng, xe cộ trên đường cực ít, Long Đình biết tình hình cấp bách nên chạy xe rất nhanh.
Tôi vội vàng túm lấy hắn, thế nhưng hắn biến mất trước mắt giống như một làn sương.
Tôi bỗng rùng mình tỉnh lại, mở mắt ra, khuôn mặt của Huyền Quân đen sạm, cơ thể bắt đầu khô héo.

Thương Nhi, dùng chủ Diệt Hồn.
Đột nhiên tiếng của Hương Vụ truyền đến, hai mắt Hắc Vụ hoảng loạn:
Cái gì? Chẳng phải người bị ta cắn nuốt rồi sao?

Cắn nuốt... rất nhiều người muốn cắn nuốt bản tôn, bản tôn trải qua ngàn vạn kiếp, há là người mà người có thể cắn nuốt. Thương Nhi, chú Diệt Hồn...


Nuốt chủ Diệt Hồn rồi thì anh phải làm sao?
Tôi nghĩ đến Hương Vụ cũng là hồn phách.
Chẳng bao lâu chúng tôi đã đến nơi, Long Đình dừng xe, tôi đưa Thước Thiên Bồng xuống xe, ngẩng đầu liếc nhìn trước mặt.
Chúng ta lên trên.

Tôi sải bước đi lên, Long Đình và Thước Thiên Bồng đi theo phía sau. Khi đi đến lưng chừng núi thì trời đã sáng, tôi thực sự không đi nổi nữa, Long Đình bèn nói:
Thầy à, nghỉ một lát đã.

Tôi lập tức nhìn xung quanh, lão Mã thở dài:
Nhóc con không cần nhìn nữa, ta chính là Pháp Nhãn trên đỉnh đầu con, sư phụ đã truyền chút niệm lực còn lại trên người vào trong Pháp Nhãn, chính là để có một ngày khi con cần nhờ vả, ta có thể giúp con, nhưng con lại vì người khác.


Sư phụ, phải làm sao đây?

Nguyên thần của hắn tận diệt, cũng không phải là không thể tạo dựng lại, chẳng qua cần tìm được một làn khí của hắn còn tồn tại ở nhân thế.

Những binh mã đông nghịt ở xung quanh giống như cát vàng, tứ tán rời rạc, hắn thì giống như đang ngủ, đứng yên bất động ở đó.
Khuôn mặt hắn yên bình, hai mắt nhắm nghiền.
Chúng tôi vội vã đi, ngẩng đầu lên liếc nhìn bốn món thần khí Chiến quốc, để tránh xảy ra chuyện, tôi nhìn Quý Mạt Dương:
Kiếp nạn lớn của anh đã qua, ở đâu cũng như vậy, bây giờ anh hãy ở đây trông chừng, em bảo Long Đình đi cùng em một chuyển, chắc La Quán Trinh sắp đến rồi, anh gọi điện lại đi, bảo chị ấy đến đây.

Quý Mạt Dương biết tình thế cấp bách chỉ nói:
Em đi đi.

Bốn bề tĩnh lặng, tôi mở mắt ra nhìn nơi lão Mã ngồi lúc sinh thời, bỗng chốc muốn khóc.
Tiếng của lão Mã truyền đến:
Nhóc con, con có biết, hắn đi sẽ có lợi lớn với con không?

Tôi nhìn Thước Thiên Bồng, lúc này mới nghỉ ngơi tại chỗ.
Thước Thiên Bồng hỏi tôi:
Rốt cuộc chúng ta tìm gì?

Tìm thuốc.
Tôi nói nhưng lúc này đã mệt mỏi, tựa vào tảng đá chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Tôi phải đưa hẳn đi.
Tôi vội xóa ấn định hồn trên mi tâm Huyền Quân, nhìn về phía Thước Thiên Bồng:
Anh vào đi.

Thước Thiên Bồng biết đây cũng là hành động bất đắc dĩ, lập tức vào trong cơ thể của Huyền Quân.
Quý Mạt Dương nói:
Em về rồi?

Tôi liếc nhìn anh ấy, nhìn sang các tiểu quỷ khác. Toàn bộ các tiểu quỷ đều chui vào trong vòng trấn hồn, bên trong có tiếng khóc ầm ĩ không dứt. Thước Thiên Bồng nói:
Lúc nãy tôi thấy nguyên thần của hắn thoát khỏi ổn định hồn của cô từ mi tâm, muốn thu lại nhưng không được.

Tiếng gầm thét trong cơ thể hắn dần biến mất, từ đỉnh đầu hắn tản ra một làn khói màu đen. Tôi quay đầu lại thì nhìn thấy một thần tướng Chiến quốc đang bay đi trong cát vàng, bốn món thần khí Chiến quốc hướng về một phương, lao vụt đi, biến mất trong nháy mắt.
Tôi quay người lại, Hương Vụ cũng đã biến mất.
Sương đen trên người hắn luồn lách khắp nơi, tiếng gầm thét, tiếng bị ai không ngừng truyền đến, chỉ là không thể ra ngoài.
Mái tóc đen của Hương Vụ nhẹ nhàng tung bay, áo đỏ trên người cũng bay theo gió.

Thương Nhi, bản tôn từng lừa em bao giờ chưa?
Hương Vụ hỏi tôi, tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
Hương Vụ nhếch khóe miệng:
Bản tôn thề, nếu lần này lừa Thương Nhi, bản tôn sẽ muôn đời muôn kiếp không thể ở bên Thương Nhi, thế nào?


Ngươi đừng nghe hắn lừa gạt, hắn lừa người đó thôi, hằn hận người, cho dù hủy thiên diệt địa cũng phải hủy hoại ngươi.
Hắc Vụ nói như vậy thì tôi không do dự nữa, xé một mảnh ảo trên người, cắn ngón tay vẽ chủ Diệt Hồn, vẽ xong lại nhìn về phía Hương Vụ.
Lúc này Hắc Vụ vẫn đang rục rịch muốn phá Hương Vụ ra ngoài.

Bản tôn là nguyên thần, sao có thể bị diệt được, lấy ra!
Hương Vụ không cho phản bác, uy nghiêm ra lệnh.
Hắn chỉ là hồn phách, là hồn phách của Trương Huyền Quân, nếu ngươi cho hắn chú Diệt Hồn, ta chết thì hắn cũng không sống nổi.
Hắc Vụ lớn tiếng quát nạt.
Tôi nhìn Hương Vụ, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Hương Vụ đưa tay nắm lấy rồi nuốt luôn. Tôi nhìn Hương Vụ nuốt bùa chú mà còn cười với mình:
Sau khi bản tôn đi, em có thể bình an rồi!

Nói xong, Hương Vụ nhắm mắt, dang rộng hai tay.

Khí?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.