Chương 188: Hỏi tội
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 2372 chữ
- 2021-12-31 04:55:59
Ban đêm gió lớn, hơn nữa xung quanh cũng không có ai qua lại, tôi và Chu Cường rất dễ tìm thấy người. Chu Cường định tìm trong mấy thằng conta8iner, còn tôi thì xuống thắng tàu tìm.
Hai người chia nhau ra tìm kiếm, chẳng bao lâu tôi đã tìm được những phụ nữ và trẻ em bị lừa b3án.
Trong khoang tàu có hai chiếc lồng sắt lớn, bên trên bị trùm vải đen, trông khá giống với lồng chim, do môi trường khắc nghiệt nê9n trong này tỏa ra mùi thối ghê người.
Chẳng bao lâu sau, những tên cặn bã đó đã bị ném ra khỏi khoang thuyền, bị đánh đập đủ kiểu, kẻ thì phát điên phát rồ, kẻ thì khóc la thảm thiết.
Khi Chu Cường đến nơi thì người bị bắt cóc đã được thả ra gần hết, những tên trùm dẫn người đi ăn chơi phè phỡn cũng đã về.
Bóng đèn xung quanh bỗng nhiên sáng bừng lên, tên trùm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì nóng máu, mồm gã liên tục xả ra những tiếng chửi rủa khó nghe, chỉ vào mặt tôi quát:
Bắt con đàn bà kia lại cho tạo, để tạo trút cơn giận này lên người ả.
Hành lang yên tĩnh trở lại, khí lạnh cũng dần tràn đến. Vân Nhã đã thiếp đi trong phòng bệnh, chỉ còn tôi và Long Đình đứng ở hành lang, Long Đình chợt cảm thấy có gì đó bất thường nên quay người nhìn về phía đối diện. Trước mặt là hơn trăm con nữ quỷ đang chen chúc nhau, con nào con nấy đều tóc tai bù xù, mặt mũi dữ tợn. Cảnh tượng này trông vô cùng khủng bố.
Long Đình giật mình lùi về sau một bước, sợ hãi nhìn sang tôi.
Không phải họ đến tìm anh đâu.
Trong đó có một nữ quỷ trên người còn mang theo đủ loại dụng cụ bạo dâm, vừa nhìn là biết trước khi chết cô ấy rất thảm thương.
Chúng quỷ âm binh nghe lệnh, ta là pháp sư Âm Dương, truyền lệnh âm tường Quỷ Vương, tuân theo pháp lệnh Âm Dương, hộ pháp cho ta, xá!
Các nữ quỷ vốn đang đờ đẫn bỗng như được tiêm một liều thức tỉnh, trói buộc trên người vỡ toạc ra. Nữ quỷ trừng to mắt, lao về phía những kẻ buôn người kia, túm lấy đầu và tay chân của chúng, lội sang một bên.
Khung cảnh đẫm máu khiến người ta sợ hãi, đám nữ quỷ tấn công như điên, giày vò những kẻ đã từng tra tấn dã man rồi hại chết họ. Tiếng gió gào thét như tiếng người kêu la đầy ai oán xé ngang trời đêm tĩnh lặng khiến cho cảnh tượng càng thêm kinh hoàng.
Chu Cường không phủ nhận, gật đầu.
Anh cũng đâu thiểu nhân chứng, anh chỉ muốn tranh công thôi phải không?
Chu Cường lại gật đầu, không phủ nhận.
Tôi giúp anh, anh thả Long Đình và bỏ qua cho người phụ nữ làm chứng đó, sau này có việc gì, tôi lại giúp anh.
Chu Cường gật đầu:
Được!
Chu Cường liếc qua túi của tôi, ý muốn hỏi miếng vàng Quan Âm đầu.
Tôi cần dùng ít hôm, mấy ngày nữa anh hãy đến lấy.
Vậy mấy ngày nữa tôi lại đến.
Chu Cường gật đầu:
Ừ
Lúc này, tôi nhìn về phía đám nữ quỷ, bọn họ vẫn đang điên cuồng cào cấu. Tên trùm nằm dưới đất toàn thân co giật, hứng chịu sự trừng phạt của một đám nữ quỷ, thế nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy gã như đang lên cơn động kinh.
Tôi đi đến trước mặt Chu Cường:
Anh biết nên xử lý thế nào rồi chứ?
Những tên gần đó như phát điên lao về phía tôi, Chu Cường nói với tôi rằng anh ta đã gọi người tới rồi, sau đó một mình xông ra ngoài. Số lượng nữ quỷ xung quanh ngày càng nhiều, cả mấy chục con đứng che chở cho tôi, không người nào có thể bước đến gần. Thế nhưng tên trùm kia không cam lòng, hẳn nhặt một cây gậy sắt bên cạnh hùng hổ bước về phía này.
Tôi chợt phát hiện đám nữ quỷ căn bản không thể tiến lại gần tên trùm kia, không khỏi lấy làm lạ.
Đến lúc tên trùm tiến lại gần thì tôi mới thấy rõ, trong cổ áo sơ mi của gã có đeo một sợi dây chuyền vàng, trên đó có đeo một cái điều trụy vàng. Thì ra đây chính là nguyên nhân tại sao đám nữ quỷ lại không dám đứng gần gã.
Bấy giờ tôi mới tạm dừng tay, chắp gậy sau lưng chờ cho gã ta phản ứng lại.
Xung quanh vô cùng hỗn loạn, Chu Cường vẫn được bảo vệ an toàn. Lúc anh ta định chạy về phía này, tôi lập tức xoay người ra lệnh:
Đứng yên ở đó.
Chu Cường khựng lại, không dám tới gần nhưng vẫn nói với sang, nhắc tôi phải cẩn thận.
Tên trùm tỉnh táo lại được một chút, hai mắt gã trợn to như mắt bò, gầm lên lao về phía tôi. Tôi lại đập một phát vào cổ tay gã, gã ta thấy cây gậy trong tay mình văng ra thì lập tức ngớ người, sau đó gã đưa tay rút con dao ở sau lưng ra. Thấy tên trùm lấy dao ra, tôi vẫn thản nhiên bước về phía gã, tiếng gậy gộc kéo lê trên đất phát ra âm thanh sởn gai ốc.
Tôi khẽ cau mày, nhặt một cây gậy sắt ở bên cạnh lên, đi về phía tên trùm. Gã ta đánh tôi một phát, tôi trả lại gã một đập, lực tay của gã rất mạnh nhưng tôi cũng chẳng kém, chắc cánh tay của gã đã tê rần cả rôi.
Gã ta lảo đảo một hồi mới đứng vững lại được, trong mắt nổi tơ máu trừng trừng tôi:
Con ranh con, còn biết đánh nhau cơ đấy, mày được lắm!
Thấy tên trùm đang giữ chân lên định đá mình, tôi lập tức phang thắng cây gậy sắt vào chân gã, gã ta giật nảy lùi về phía sau mấy bước liền, đau đến nhe răng trợn mắt. Tôi đập tiếp một phát, gã ta lại lùi về sau. Lần này tôi thẳng tay phang một gậy thật mạnh vào đầu gã khiến trán gã ta tóe máu.
Chu Cường gật đầu:
Được, tôi có thể hỏi cô có quan hệ gì với anh Long không?
Anh ta là bạn của anh trai tôi.
Chu Cường gật đầu:
Vậy mục đích của cô khi bảo vệ người phụ nữ làm chứng đó là gì?
Cô ấy không làm chuyện gì xấu, đúng không?
Chu Cường lo cho tôi nên định gọi người chở tôi đi, nhưng thấy tôi nhìn thoáng qua một cái, anh ta bèn nói:
Vậy không tiền nhé.
Xe của Tử Mặc đỗ trước mặt, tôi mở cửa, bước lên xe.
Tử Mặc lái xe chở tôi về, đến trước cổng bệnh viện, Tử Mặc hỏi tôi:
Cô còn đi nữa không?
Không đi nữa, anh có việc gì à?
Dứt lời, Chu Cường đứng dậy rời đi.
Tôi chờ cả ngày trời, Long Đình cứ mê man mãi, có lẽ đầu của anh ta bị chấn thương không nhẹ.
Đến tối thì ông lão hôm qua lại đến. Tôi thấy ông ấy bước vào, nhét một viên thuốc vào trong miệng Long Đình rồi quay người đi luôn.
Không có gì, tôi chỉ hỏi thế thôi. Về sau tôi sẽ lái xe ở khu vực này, có việc gì cô cứ tìm tôi nhé.
Lúc tôi về đến phòng bệnh, Long Đình vẫn chưa đi nghỉ, Vân Nhã cũng đang sốt ruột ngồi chờ, thấy tôi về rồi, hai người họ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi được một lát thì sáng sớm hôm sau Chu Cường đã đến tìm tôi.
Tôi nhìn đám nữ quỷ, hỏi:
Làm xong việc rồi à?
Đám nữ quỷ vội vàng quỳ xuống:
n nhân!
Bây giờ tôi sẽ tiến các cô đi, dù trước và sau khi chết các cô đã làm gì thì tôi cũng sẽ gánh vác thay các cô, mong rằng kiếp sau các cô có thể làm người tốt.
Rốt cuộc mày là ai?
Tên trùm nằm song soài trên mặt đất, ngắt quãng hỏi tôi. Tôi sải bước lại gần, đặt cây gậy lên ngực gã, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt béo núc ních kia:
Quan Âm vàng ở trên cổ ông từ đầu ra?
Tao...
Tên trùm này tự cho mình là khôn, miệng nhanh hơn não:
Thì ra là mày muốn cái này, cho mày đấy.
Gã ta chẳng những không dám xông đến mà ngược lại còn đi lùi về phía sau.
Mày là ai, tao có thù oán gì với mày?
Tên trùm run giọng hỏi, tôi chỉ nhìn gã đăm đăm, không đáp lời.
Gã ta tức giận thở hổn hển, lao đến muốn đâm tôi, nhưng tôi đã dùng cây gậy chặn lại ngay rồi đã thắng một cước vào ngực gã khiến gã ngã lăn ra đất, miệng ọc một búng máu, có thể thấy tôi đã dùng lực mạnh cỡ nào.
Người phụ nữ trông thấy tôi thì kinh hoảng không thôi, vừa khóc vừa giãy giụa liên tục. Tôi bảo người phụ nữ đó đừng khóc nữa, cô ấy lại càng khóc to hơn, cơ thể và rầm rầm vào mặt gỗ, muốn thoát ra để bỏ trốn theo tôi. Kết quả lại làm đám người ở bên ngoài phát hiện, bọn chủng lập tức xông vào trong này.
Có tên chiểu đèn pin thấy người, nhào đến định đánh tôi. Tôi còn chưa kịp ứng phó thì đã thấy bốn, năm nữ quỷ tóc tai bù xù đang đi theo sau đám người kia, trên người những nữ quỷ trải đầy thương tích, thất khiếu (1) chảy máu, thậm chí vài nữ quỷ còn không mặc quần áo, cả người trần trụi.
(1) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Khi bước ra đến cửa, ông ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái, không nói không rằng. Một lát sau, tình hình của Long Đình đã chuyển biến tốt lên, không chỉ khỏe lại mà còn có sức chạy ra ngoài tìm tôi nữa.
Long Đình ngó trái ngó phải:
Tôi khỏi rồi hả?
Chắc ổn rồi đó.
Tôi biết rồi, giữ bí mật.
Tôi lách qua Chu Cường, đi tìm người phụ nữ bị tên trùm hành hạ đang bị nhốt trong lồng sắt ở khoang tàu, cô ấy đã thoi thóp lắm rồi. Tôi vội đưa cô ấy ra ngoài, nhanh chóng cho xe chở đi cấp cứu.
Sau đó tôi cũng trở về bệnh viện.
Tao... tao... tao xin ở chùa, có một vị đại pháp sư trong chùa khai quang cho tao.
Người đó tên gì?
Tôi hỏi tên trùm, gã ta vội khai với tôi là đại sư Văn Thích.
Tôi cúi người nhặt miếng vàng Quan Âm lên cất đi, sau đó lùi về một bên.
Trước cửa ra vào có mấy người đang ngồi ngủ, có vẻ là người trông chừng chỗ này.
Tôi l6ấy ba người giấy trong túi ra, thổi một cái, ba người giấy gật đầu, bước đến xử lý mấy kẻ ở cửa. Làm xong, tôi xoay người đi đến thêm vài chỗ5 để thăm dò.
Tôi mở thử một chiếc rương, không ngờ trong đó lại có một người phụ nữ đang bị trói cô lại bằng dây thừng.
Nhác thấy Chu Cường, tôi hỏi:
Có chuyện gì à?
Tôi đến để cảm ơn cô, tiện thể hỏi cô về chuyện người phụ nữ làm chứng kia.
Anh có thể giúp cô ấy không cần phải ra tòa làm chứng không?
Tôi hỏi Chu Cường, dĩ nhiên là mong anh ta có thể châm chước một chút.
Tên trùm thấy tôi quay đi thì lồm cồm bò dậy, chửi tục một tiếng rồi đứng lên nhào về phía tôi. Mấy trăm con nữ quỷ phía sau tôi lập tức xông tới khiến gã ta bị văng cái rầm ra xa mấy chục mét, rơi từ trên cao xuống. Đảm nữ quý thi nhau vồ lấy, tên trùm gào lên thảm thiết, phá tan sự yên tĩnh bầu trời đêm.
Tiếng còi xe cảnh sát cảnh sát kêu vang, bến tàu đã bị bao vây.
Chu Cường chứng kiến toàn bộ sự việc từ nãy đến giờ đã kinh hãi đến ngây ngẩn, chỉ biết đứng ở phía đối diện ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cất vàng Quan Âm vào túi rồi nhìn Chu Cường:
Tôi cầm đi trước.
Tên trùm thuận tay tháo sợi dây ra ném cho tôi, đám nữ quỷ xung quanh lập tức phản ứng, cùng nhìn về phía tên trùm, sau đó đồng loạt lao về phía gã. Sắc mặt tôi trầm xuống:
Lui ra!
Đám nữ quỷ nhao nhao lùi lại, tên trùm cũng sợ hãi nhìn tôi:
Mày đang nói chuyện với ai hả?
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại:
Tôi hỏi ông, Quan Âm vàng ở trên cổ ông từ đầu ra?
Tôi lấy la bàn ra, đưa thẳng tới phía trước:
Đi thôi.
La bàn xoay chuyển, đám nữ quỷ biến mất trong chớp mắt, lờ mờ còn thấy được một luồng âm khí trắng lưu động, rất nhanh đã tan biến đi.
Đứng giữa hành lang tĩnh lặng, tôi nhìn Long Đình:
Anh không sao chứ?
Tôi không sao.
Nếu không sao thì qua thăm người phụ nữ kia đi, tình hình của cô ấy hiện giờ không khả quan cho lắm, nhưng tôi thấy qua giờ cô ấy vẫn cố giữ chút sức tàn, có lẽ là vì đợi anh đấy.
Nghe tôi nói vậy, Long Đình chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng, gọi Vân Nhã dậy, rồi cùng đi thăm người phụ nữ đó.
Cô ấy đang nằm tại phòng chăm sóc đặc biệt, Long Đình đứng ở bên ngoài mà trong lòng trăm mối ngổn ngang:
Nếu không tại tôi thì cô ấy cũng đã chẳng ra nông nỗi này.
Thầy Ly, có cách nào giúp cô ấy không?
Vân Nhã hỏi nhưng tôi không đáp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.