Chương 20: Huyền quân sự thúc
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1613 chữ
- 2021-12-31 04:51:30
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái xác đáng sợ như vậy, lại còn đang bốc ra mùi khét lẹt.
Tôi đưa tay quờ quạng tìm Hương Vụ, túm lấy rồi vội vàng trốn sang một bên, ngẩng đầu thấy vẻ mặt hắn lúc này khá khó coi.
Nam quỷ liếc nhìn tôi một cái, giơ ngón tay chỉ vào tôi, hà một hơi rét lạnh.
Người của bản tôn mà ngươi cũng dám động vào, để bản tôn xem xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?
Hương Vụ lập tức xông tới, tóm lấy cổ nam quỷ,
rắc
một cái, tiếng xương vỡ vụn vang lên, trước mắt
mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, một tia sét từ trên trời giáng xuống, suýt nữa giáng vào người Hương Vụ, tôi vội kêu hắn cẩn thận!
Nhưng nam quỷ đã hóa thành tro bụi, Hương Vụ cũng tránh được sấm sét.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Hương Vụ quay người nhìn sang tôi:
Hôm nay không phải ngày tìm họ tính sổ. Trở về trước đi, ngày mai tới.
Nhưng mà La Quán Trinh...
Yên tâm, cô ta có thiên mệnh, không chết được!
Nói xong Hương Vụ quay lại vòng trấn hồn, dù tôi rất muốn tìm, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu trong đám mồ mả trước mắt, đành phải nghe lời hắn, cùng trở về.
Dọc đường, tôi hỏi Hương Vụ thiên mệnh là gì, hắn không thèm trả lời, còn bảo tôi tự đi mà tìm hiểu. Tôi biết tìm ở đâu đây, chả lẽ đi tra từ điển xem nghĩa trên mặt chữ hay sao.
Trên đường đi, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo sau mình, hơn nữa còn cách tôi không xa, sau lưng không những thấy lạnh lẽo mà còn có cảm giác thứ gì đó đang thổi khí lạnh vào sau gáy tôi.
Trở lại nơi ở của La Quán Trinh, vừa vào tới của tôi liền ngã quỵ.
Tôi nghe thấy âm thanh mình ngã xuống, nhưng ngay sau đó mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy Hương Vụ đang bế tôi đi về phía phòng. Chiếc áo dài to rộng của hắn cực kỳ bắt mắt, nhưng tôi cũng chỉ nhìn hắn, hỏi
xem mình bị làm sao.
Hắn không trả lời, chỉ bể tôi về phòng.
Đến khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trong phòng, quay lưng lại phía mình, mặc một bộ đồ màu đen kiểu dáng trường bào, dáng người cao ráo của hắn khoác áo dài lên trông càng thêm gầy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt quan sát của tôi, người đàn ông quay lại nhìn. Vừa thấy khuôn mặt hắn, tôi ngơ ngác hồi lâu, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn là Hương Vụ
Nhưng hắn tóc ngắn, mặc trang phục thời hiện đại?
Tôi hít một hơi thật sâu, kinh ngạc không thôi.
Hương Vụ dửng dưng quay mặt đi, xoay người rời khỏi, tôi vội bước xuống giường, cảm giác dưới thân có gì đó đột ngột tuôn trào, tôi vội vàng quay trở lại.
Tôi quên mất, bây giờ mình vẫn đang trong thời kỳ đặc biệt.
Tôi xuống giường đi xử lý một chút, sau đó mới ra ngoài tìm Hương Vụ.
Hương Vụ đang ở trước mặt La Quán Trinh, xem bệnh cho cô ấy, Quý Mạt Dương hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ thấy tay Hương Vụ nắm lấy cổ tay La Quán Trinh xem xét một lúc, sau đó thả tay La Quán Trinh ra và nói:
Mệnh hồn của con bé không còn nữa, ta phải đi tìm về.
Ý của sự thúc là, sư tỷ cần phải chiêu hồn?
Quý Mạt Dương hỏi.
Tôi hết sức kinh ngạc, sư thúc?
Su ty?
Đây là chuyện gì thế?
Quý Mạt Dương nhìn tôi, nói:
Đây là sự thúc, Trương Huyền Quân!
Tôi ngây người, Trương Huyền Quân?
Sao sự thúc lại đến đây?
Tôi ngạc nhiên, lẽ nào nhận nhầm rồi, nhưng chiếc nhẫn toga trên tay hắn thế kia thì sao tôi có thể nhận nhầm được.
Tôi mượn ánh đèn nhìn bóng hắn phản chiếu trên mặt đất, không ngờ lại có cả bóng nữa, ma quỷ làm gì có bóng kia chứ?
Sư tỷ gặp chuyện, sư thúc nhận được tin liền tới!
Huyền Quân còn chưa kịp nói gì, Quý Mạt Dương đã lên tiếng trước.
Tôi trầm giọng:
Vậy sự thúc định cứu người như thế nào?
Để tối đi, bây giờ phải giải quyết một chuyện khác.
Huyện Quân ra vẻ không quen biết tôi, bước tới cửa, tôi vội vàng xoay người đuổi theo.
Ra ngoài rồi mới biết trời đã sáng, trước cửa có rất nhiều học sinh đang lục tục đến trường, tôi thấy rõ một tia sáng chiếu lên người Huyền Quân nhưng hắn chẳng hề hấn gì cả, tôi bất giác kinh ngạc, hít một hơi khí
lạnh.
Không hiểu sao tôi lại nhìn xuống tay hẳn, dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn toga trên tay hắn cực kỳ chói mắt, nếu hắn không phải Hương Vụ, tôi đây sẽ chặt đầu xuống làm quả bóng cho hắn đá!
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ thì Huyền Quân quay sang nói:
Cổ cô ngứa à?
Giọng nói lạnh lẽo kia cất lên khiến tim tôi không khỏi rét run, đầu óc tôi giống như dọn đi đâu mất vậy, vội vàng lắc đầu:
Không ngứa!
Huyền Quân hạ mắt nhìn tôi một lượt, đột nhiên nói:
Xấu thật, xấu cực kỳ!
Tôi ngạc nhiên, ai xấu?
Đợi đến khi tôi nhận ra người Huyền Quân nói đó chính là mình thì hắn đã đi về phía trường học, tôi vội vã chạy theo, muốn hỏi tôi xấu chỗ nào. Rồi đột nhiên tôi lại cảm thấy vẻ ngoài của mình chắc cũng chỉ được
tính là tạm ổn, còn với người đẹp như tiên giống hắn đương nhiên sẽ thấy tôi hơi xấu hơn một chút, thế nên tôi cũng không hỏi nhiều nữa.
Chúng tôi vào trường, một nhóm nữ sinh nhìn về phía chúng tôi, bắt đầu bàn tán:
Cậu nhìn người đàn ông kia kìa, anh ta có phải là giáo viên mới không nhỉ, nhìn đẹp trai ghê ha?
Còn không phải sao, không chừng là anh trai nhà người ta đó.
Mình thấy giống giáo viên hơn
.
Tôi thoáng liếc nhìn Huyền Quân. Nói thẳng ra, trường học bây giờ là như vậy, không có nhiều cô gái dè dặt giữ ý, nhìn thấy chàng trai mình thích là muốn xông lên tỏ tình, mục đích là để đạt được ham muốn cá
nhân, còn về việc có thích hay không, cả hai có yêu nhau hay không, thực ra cũng chẳng rõ.
Xuyên qua dãy hành lang, rất nhanh đã đến bên ngoài toà nhà dạy học, Huyền Quân đẩy cửa bước vào, tôi đi theo sau hắn. Thấy xung quanh không có ai, tôi lập tức hỏi:
Anh có phải là Hương Vụ không?
Huyền Quân nhìn tôi:
Cô thấy thế nào?
. Tôi nhìn không ra nên mới hỏi.
Tôi nói thẳng, nhưng Huyền Quân không trả lời tôi, xoay người đi mất.
Tôi chỉ đành đi theo hắn, tiếp tục quấy rầy:
Vậy cơ thể này của anh là sao vậy?
Huyền Quân vẫn không trả lời, hệt như người câm.
Đến cửa phòng học, Huyền Quân nhìn vào bên trong, trong lớp có người đang giảng bài, giáng sinh động như thật, còn khoa chân múa tay trên bục giảng.
Nhưng người Huyền Quân nhìn lại là Tô Man đang ung dung ngồi học ở góc trong cùng.
Ngay khi Huyện Quân nhìn tới, Tô Man bèn giật nảy mình, như thể phát hiện ra gì đó, cô ta chậm rãi nhìn về phía cửa bên này. Vừa nhìn thấy Huyền Quân, cô ta sửng sốt một hồi, sau đó sắc mặt trắng bệch, quyển
sách trên tay rơi bộp xuống đất.
Cả phòng học trong phút chốc trở nên tĩnh lặng, Huyện Quân giơ tay gõ cửa, cô giáo nhìn sang chỗ chúng tôi, trông thấy Huyền Quân, cô ấy đỏ bừng mặt hỏi:
Anh là?
.
Vui lòng gọi bạn học Tô Man ra đây một chút, đồ của tôi ở chỗ em ấy.
Nói xong Huyền Quân bỏ đi, không để ý đến lớp học nữa.
Tôi đứng đợi ở cửa phòng học, cô giáo cũng rất phối hợp, bảo Tô Man đi ra. Tô Man vừa đi vừa nhìn tôi, khí đen trên người cô ta đang liên tục tỏa ra tứ phía.
Tô Man ra khỏi phòng học tìm tôi, tôi đưa cô ta đi gặp Huyền Quân.
Ra khỏi tòa nhà dạy học, Tô Man dừng lại sau một gốc cây không ai thấy, trông thấy Huyền Quân liền vội vàng quỳ xuống, toàn thân bắt đầu run cầm cập, không nói nên lời.
Huyền Quân xoay người lại, lạnh lùng nói:
Đưa thẻ bài ra đây.
Huyền Quân nói rõ ý đồ, Tô Man cũng không hề phản bác. Cô ta lấy từ trên người ra một tấm thẻ bài đang bốc khí đen, tôi khom lưng cúi xuống nhặt thẻ bài lên.
Vốn định giao cho Huyền Quân, thế mà hắn phớt lờ tôi.
Ngươi muốn tự đi ra, hay là muốn bản quân đánh cho ra?
Tha mạng, Ti Quân tha mạng!
Lúc Tô Man cầu xin tha mạng, một bóng đen đã bay ra sau lưng cô ta, hiện rõ là một nữ quỷ trong bộ quần áo kỳ dị.
Nữ quỷ mặc bộ đồ rách nát, hai mắt đỏ như máu, thân thể có vẻ như từng bị chà đạp, thấy rõ mấy vết thương thâm tím. Mà khi cô ta quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin, không ngờ Tô Man vẫn tỉnh táo.