Chương 217: Sách nhân duyên


Huyền Quân lập tức lao xuống dưới, tuy tôi không bị ngã chết nhưng thiếu chút là hù chết hắn rồi. Hắn vọt tới bên cạnh tôi nhanh như 8chớp, bế tôi lên chạy sang chỗ khác, thậm chí còn hành động nhanh hơn cả Tử Mặc. Nếu không phải hắn có máu, có thịt, có độ ẩm, tôi n3ghĩ thể nào cũng không dám tin hắn là một con người đầu.

Tử Mặc cũng sợ hết cả hồn, anh ta đứng nguyên tại chỗ, ngẩn người n9hìn chằm chằm tôi.
Nếu một Âm Dương Sư bị mất đi pháp lực, không chỉ những kẻ thù đã từng đối đầu với tôi tìm tới tận cửa, mà những kẻ không quen biết cũng sẽ mò đến hãm hại tôi, ra oai cho hả lòng hả dạ xong mới chịu đi.
Đến lúc đó, kết cục của tôi đúng thật là... không ổn chút nào!
Huyền Quân nói:
Từ xưa đã có rất nhiều các bậc đế vương nổi tiếng là anh hùng hào kiệt, nhưng ít ai có thể hưởng thọ sống lâu. Thẳng làm vua thua làm giặc, giang sơn chỉ là vinh quang của kẻ mạnh mà thôi. Còn những vị vua mất nước, bọn họ chưa bao giờ có kết cục tốt, cậu nên suy nghĩ cho cẩn thận, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này, cậu cử toàn quyền quyết định. Cùng lắm thì, cậu sẽ chứng kiến cô ấy chết ngay trước mắt mình thôi, tôi cũng bớt được nhiều phiền toái!

Tôi không dám thở mạnh, sao bọn họ nói như thể nếu tôi không tu đạo thì sẽ có kết cục rất thảm vậy, nhưng mà nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là thế thật.
La Quán Trinh đứng dậy, đầu tiên là nhìn tôi một cái, sau đó mới quay sang nhìn về phía Quý Mạt Dương, cô ấy muốn thuyết phục Quý Mạt Dương, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị anh ấy hỏi ngược:
Em điếc a?

La Quán Trinh cũng không cảm thấy mất mặt, cô ấy không hề tức giận mà còn giải thích:
Nếu em chuyển tội cho anh thì hậu quả mà anh phải gánh sẽ biến từ một thành hai, chỉ cần sơ ý một chút thôi là anh sẽ mất mạng đấy.

Lúc đang đứng trên đường chờ xe, lại có một chiếc xe suýt chút nữa thì đụng trúng tôi. Cũng không biết là tai nạn trùng hợp hay là ý trời nữa, bởi vì khi tài xế nhô đầu ra, tôi phát hiện đó lại là Tử Mặc.
Lên xe, anh ta đưa tôi và Huyện Quận trở về. Huyền Quân bảo Tử Mặc chở chúng tôi đến nơi hắn ở. Sau khi xuống xe, hắn bảo Tử Mặc rời đi, còn hắn thì dân tôi vào trong biệt thự. Tôi vừa đi vừa nói với hắn, hãy giờ xảy ra tai nạn hai ba lần liên tiếp mà tôi vẫn chưa chết, cho nên sau này nhất định cũng sẽ không chết đâu, hắn không cần phải căng thẳng như vậy làm gì.
Huyền Quân nhấn mạnh hai chữ
hả giận
, tôi hoang mang nhìn hắn, không hiểu sao tôi cứ có cảm giác hắn thật sự muốn chém tôi một nhát cho hả dạ.
Quý Mạt Dương xoay người lại nhìn tôi, gương mặt anh tuấn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Muốn cô ấy nói giúp tôi mấy câu cũng khó.
Quý Mạt Dương chuẩn bị đi, tôi muốn năn nỉ anh ấy nhưng lại không biết phải nói thế nào. Vì tôi biết dù có nói gì đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý, nếu đọ về độ lì thì tôi không bằng được anh ấy!
Trời có mấy ngọc có bông, người có họa phúc sớm hôm ai ngờ, đâu thể muốn thay đổi là thay đổi được đâu. Thấy tôi không nói lời nào, Quý Mạt Dương đứng dậy:
Nếu em không chịu bỏ tu đạo, anh sẽ dắt em về, sau này cũng không đến đây nữa.

Dù nghe Quý Mạt Dương nói thế nhưng La Quán Trinh vẫn im lặng, cô ấy giống như cái gối thêu hoa vậy, nhà người khác đều là vợ nói chồng nghe, nhưng nhà này lại là chồng nói vợ nghe.
Lúc tôi tỉnh lại thì thấy Quý Mạt Dương đang ngồi ở đối diện, nhìn sắc mặt rầu rĩ của anh ấy, tôi cũng không dám mở miệng nói câu nào,

Đau không?
Quý Mạt Dương hỏi tôi, giọng điệu khá ôn hòa.
Tôi xoay người muốn đi nhưng Huyền Quân giữ chặt tôi, tôi chỉ đành quay đầu lại:
Lần này không cần anh niệm chú sám hối giúp tối đầu, tối tự niệm là được rồi.

Huyền Quân nhìn qua Tử Mặc:
Cậu ra ngoài trước đi.
Tử Mặc vừa xoay người đã biến mất không thấy tăm hơi, Huyền Quân kéo tôi đi đến trước gương.
Tôi giải thích:
Không phải tôi cố ý làm vậy đâu, thân là Âm Dương Sư...


Cô im đi!
Huyền Quân không để ý tới tôi, chỉ kéo tôi đi một mạch đến trước gương. Hắn dừng lại, nâng tay lên làm kết ẩn, động tác nhanh như chớp, bình thường tôi cảm thấy mình kết ẩn cũng không chậm, nhưng so với Huyền Quân thì quả thật là khác biệt một trời một vực.
Nhưng đến lúc cái
sợ
đến rồi thì ngay cả anh ấy cũng không ngăn được.
Anh ấy không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn tôi cả buổi trời.
Quý Mạt Dương nhìn tôi, nhưng tôi nào dám ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Đương nhiên anh ấy cũng biết, nếu tôi vứt bỏ một thân tu đạo này, kết cục của tôi sẽ không tốt chút nào.
La Quán Trinh giật mình, trợn tròn mắt nhìn Quý Mạt Dương, tôi cũng sợ hết cả hồn, trái tim thiếu điều nhảy khỏi cổ họng.
Chỉ có Huyền Quân là khác, hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt rạo rực nhìn tôi như thể đang khoe rằng mưu kế xấu xa của mình đã thực hiện thành công vậy.
Tôi do dự một lát:
Không đau lắm!

Bao nhiêu năm qua, Quý Mạt Dương dắt tôi đi khắp trời Nam đất Bắc, có nơi nào mà chưa qua, không thiếu những lần xuống mộ nhưng không có lần nào xảy ra chuyện, thậm chí có lần tôi còn bất cẩn ngã lăn từ cửa mộ xuống dưới mà cũng không hề hấn gì. Quý Mạt Dương hay bảo đó là do mạng tôi lớn, không phải sợ gì cả.
Quý Mạt Dương biết mình không thể bảo vệ tối, cho nên cũng không dám làm liều.
Những Quý Mạt Dương sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, cặp mắt nhạy bén của anh ấy đảo qua cánh tay tôi, sau đó mới quay sang hỏi La Quán Trinh:
Chuyển tội của Ly Thương sang cho anh đi, sau này cho dù em ấy có làm sai chuyện gì thì mọi tội lỗi của em ấy đều sẽ do anh gánh chịu.

Nào ngờ ngay lúc vừa bước chân lên thềm cửa, tôi trượt chân ngã cái đùng, Huyện Quân thấy vậy vội vươn tay túm lấy tôi nhưng không kịp, thế là tôi ngã đập tay xuống đất, chỉ nghe một tiếng rắc' vang lên, cơn đau lập tức xộc lên tận não.
Tôi nằm sụp xuống, ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, Huyền Quân vội bế tôi lên, sau đó bảo tôi thử nhấc tay lên xem nhưng tôi không nhấc nổi nữa rồi.

Cô làm cái gì đấy hả?
Huyền Quân thả tôi xuống, sau đó giận dữ hỏi, tôi cũng chưa kịp hoàn hồn cho nên 6ậm ừ cả buổi cũng không nói được câu nào.
Thấy tôi im lặng, Huyện Quân giơ tay lên định tính thử, ánh mắt hắn khi nhìn tôi v5ẫn hung dữ vô cùng, giống như một con ác thủ đầu mọc hai sừng đang muốn ăn thịt người vậy, dữ dằn khiến người ta sợ hết hồn hết vía!
Quỷ nhỏ bay tán loạn ở bên trong lá bùa, nhưng lại không có cách nào ra được.
Lúc này Huyền Quân mới kéo tôi rời khỏi tòa nhà cũ, mặt mũi hắn vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc, nhưng khi vừa bước ra cửa nhà, một tấm biển quảng cáo từ trên lầu rơi xuống suýt giết chết tôi, Huyền Quân mới vội ghì chặt tôi vào trong ngực, tránh xa tầm biển kia.
Huyền Quân kết ấn, một con quỷ nhỏ màu đen lập tức bị kéo mạnh ra từ vách tường sau chiếc gương vỡ. Con quỷ này không lớn lắm, chỉ tầm mười mấy tuổi, nhìn bộ dạng cũng không đến nỗi đáng sợ, có điều hai mắt lại đỏ như máu, ánh mắt cực kỳ hung ác, nếu bây giờ không có ai ngăn cản, chỉ sợ qua một thời gian nữa nó sẽ trở nên vô cùng ghê gớm.
Huyền Quân quăng một lá bùa ra thu phục con quỷ nhỏ.
La Quán Trinh vào phòng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Quý Mạt Dương, bọn họ hệt như Diêm Vương chuẩn bị mở phiên tòa thẩm phán, hai người không nói chuyện, tôi cũng nằm không yên.

Sau này đừng tu đạo nữa được không?
Quý Mạt Dương hỏi tôi, tôi nhìn chằm chằm anh ấy, không hé miệng nói nửa lời. Tu đạo phải dựa vào cơ duyên, trước kia cơ duyên không tới, cho nên dù không trốn cũng tránh được, nhưng hiện giờ cơ duyên tới rồi, dù tôi có muốn chạy cũng không chạy thoát.

Nhìn bộ dáng thê thảm này của em ấy, anh còn tiếc mạng làm gì?
Quý Mạt Dương hét lên giận dữ làm cả tôi và La Quán Trinh đều sợ run cầm cập.
Tôi còn định hứa với Quý Mạt Dương là sau này sẽ không làm xằng làm bậy nữa, nhưng sau khi thấy anh ấy dùng tuyệt chiêu
sư tử hổng
xong, ý định mở lời giải thích cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
Huyền Quân vội bế tôi chạy ra ngoài, sau đó bắt xe chở tôi đến bệnh viện. Cả quãng đường tôi đau đến chết đi sống lại, cũng may các bác sĩ trong bệnh viện đều rất có tâm, chỉ cần trả đủ tiền viện phí thì rất dễ nói chuyện, tiếp đó bọn họ nhanh chóng làm phẫu thuật cho tôi.
Khi Quý Mạt Dương đến tình hình của tôi đã ổn định lại, thậm chí còn tranh thủ ngủ một giấc khi thuốc tê còn tác dụng.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Huyền Quân đứng ở cửa, thấy hắn đến, tôi mới ngồi dậy.
Quý Mạt Dương chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Huyền Quân cản lại:
Bây giờ cô ấy đã nhập đạo, cũng giống như hoàng đế đã mặc long bào rồi, ngồi ở vị trí cao, có quyền có thể, giờ cậu bảo cô ấy cởi long bào đi làm thường dân, cô ấy có thể làm được ư? Nếu vậy chẳng thà cậu cầm đao chém cô ấy một nhát đi, có thể hả giận nhanh hơn đấy!

Tôi nhìn qua La Quán Trinh, mong cô ấy có thể nói đỡ cho mình vài câu, nhưng cô ấy còn nhát gan hơn cả tôi, cho nên cũng không dám hó hé gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.