Chương 219: Sách nhân duyên


Những ngày sau đó, ngày nào Quý Mạt Dương cũng tới thăm tôi, đương nhiên tôi cũng không dám làm xằng làm bậy, dù nhìn thấy rất nhiều 8tiểu quỷ bay nhảy khắp bệnh viện, tôi cũng vờ như không thấy, đặc biệt là bọn quỷ nghịch ngợm thích gây sự, tôi rất muốn dạy cho chú3ng một bài học, nhưng khi nghĩ đến Quý Mạt Dương thì tôi đành từ bỏ. La Quán Trinh mang cơm đến cho tôi ngày ba bữa, Vân Nhã cũng có9 tới thăm, ngày đầu tiên đến cô ấy khóc sưng cả mắt, sau khi nghe bảo tôi không có chuyện gì, cô ấy mới bình tĩnh lại. Cô ấy ăn món 6thịt hầm mà La Quán Trinh làm cho tôi, sau đó nấu lại món canh khác cho tôi ăn, mỗi ngày đều vui vẻ như thể.

Lúc Long Đình t5ới, sắc mặt của anh ta rất nghiêm túc, Vân Nhã không giữ mồm giữ miệng, nói toạc hết mọi chuyện cho anh ta nghe, Long Đình nghe xong ngỏ ý muốn nhờ Huyền Quân chuyển tội của tôi sang cho anh ta.

Huyền Quân nói anh ta còn chưa đủ năng lực để giúp tôi, muốn anh ta cứ tập trung tu hành cho tốt trước đã.
Huyền Quân cũng không nói gì thêm, sau đó dẫn tôi rời đi.
Ngay buổi tối hôm đó, tôi nghe nói có một đạo quản ở Nam Thành xảy ra hỏa hoạn, chỉ trong một đêm mà nơi đó đã bị thiêu rụi sạch sẽ, một viên gạch cũng không sót.
Mà trong lúc cứu hoả, có một đạo sĩ trong đạo quản đó bị ngã lăn từ trên bậc thang xuống, chẳng những gãy hai chân mà hai mắt cũng bị khói xông mù hết.
Có một người đàn ông trung niên đi từ bên trong đạo quản ra, đó là đạo sĩ trưởng ở nơi này, mặt mũi ông ta khá ưa nhìn, kiểu mặt vuông tròn rất phúc hậu, đáng tiếc, phúc này rồi cũng sẽ tiêu tan!
Ông ta mặc một bộ quần áo màu đen, trên mũ đạo sĩ có cài một cây trâm bạc.
Vừa nhìn thấy tôi và Huyền Quân, ông ta cũng hiểu được lý do chúng tôi đến đây nên đi tới chào hỏi:
Tôi tự biết mình có tội, mong hai vị trở về đi.

Nghe qua thì có vẻ rất đáng thương, nhưng những người đã chết kia chẳng lẽ không đáng thương sao!
Chuyện của tòa nhà cũ đã được giải quyết nên tôi tranh thủ thời gian qua thăm La Quán Trinh. Xong xuôi, tôi quyết định về nhà, gọi cho Long Đình, nhờ anh ta mua vé máy bay trước rồi sang đón tôi về.
Nhưng tôi còn chưa kịp đi, vợ chưa cưới của Huyền Quân lại tới nữa, cô ta lái một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở trước cửa.
Cậu quỷ nhỏ biến mất ngay tức khắc, lúc này Huyền Quân mới nhìn về phía tôi, sau đó kéo tôi đi ra bên ngoài, tôi cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình, chỉ đành phó mặc cho số phận. Tôi muốn tranh luận với hắn rằng tôi mới là người tìm được Quỷ Vô Nhan trước, nhưng hắn lại bảo hắn không tìm thấy tôi ở tầng trên thì làm sao biết tôi nói thật hay giả.
Lúc này tôi mới hiểu được, quyết định sai lầm nhất của mình là đồng ý cá cược với hắn.
Nếu biết trước chuyện thế này, tôi nhất định sẽ đi bắt chung với hắn, như thế sẽ không phá hủy phong thuỷ của người ta, cũng không cần phải chuyển tội cho Quý Mạt Dương.

Cô sợ gặp tôi à? Chột dạ đúng không? Tôi bỏ tiền ra mua đồng đồ của cô, vậy mà cô lại đi báo cảnh sát bắt tôi, cô thật là độc ác!
Cô ta chỉ vào tối mà mắng. Long Đình định đi tới giúp tôi, nhưng tôi lại phất tay, ý bảo Long Đình đừng xen vào chuyện này.
Người phụ nữ đó bắt đầu quở trách tôi, trong lúc đang mắng thì Quý Mạt Dương và La Quán Trinh cũng vừa về tới, thầy cô ta đang mắng liên hồi, La Quán Trinh bảo tôi đi vào trong trước, ai ngờ Vợ chưa cưới lại bảo cô ta là khách, tôi là người bán, cho nên cô ta có mắng thì tôi cũng phải nghe.
La Quán Trinh cũng không chịu thua kém:
Cô bỏ ra bao nhiêu tiền mà lên giọng dữ vậy? Mẳng người ta mà còn nói lý ghê!

Hiện giờ tôi hệt như một con nhộng, bị nhốt bên trong kén, tay bỏ chân trói, không dám làm bậy. Rời khỏi tòa nhà cũ, Huyền Quân dẫn tôi đến một đạo quán ở trên núi.
Đạo quán đó hẳn là mới được xây dựng, kiến trúc to lớn, khoáng đạt, vách tường màu trắng, bên trên còn có vài bức bích họa vẽ hoa cỏ cây cối, trước cửa cũng có không ít người ra ra vào vào, vừa nhìn đã biết đây là một địa điểm khá nổi tiếng.
Huyền Quân đứng ở cửa chờ một lát, đến khi thấy khách tham quan vơi bớt mới dẫn tôi đi vào.
Quả thật là sợ cái gì thì cái đó tới, tôi sợ cô vợ chưa cưới này, thế là cô ta vác mặt tới.
Cô vợ chưa cưới vừa xuống xe lập tức nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh mắt cô ta lạnh căm căm, tôi thầm nghĩ, nếu như ánh mắt của cô ta mà là lưỡi dao thì chắc tôi đã bị cô ta cắt nát bét ra rồi.
Long Đình hỏi tôi người tới là ai, tôi không tiện giải thích, đành bảo người này tới để mua vàng mã, do muốn mua nhiều nên mới tới gặp tôi để bàn bạc. Long Đình đi ra ngoài chờ tôi, tôi vừa định đi thì lại bị người phụ nữ kia cản lại.

Tôi...
Cô vợ chưa cưới nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào đống nhang đèn và vàng mã mới chất lên kệ của La Quán Trinh:
Tôi mua hết đống này, hai triệu có đủ không, mau kêu cô ta ra đây!

La Quán Trinh bằng giọng, lộ ra gương mặt mê tiền:
Đưa tiền đây, tôi muốn tiền mặt, không cho đổi trả hàng.
Vợ chưa cưới lập tức gọi điện cho người mang tiến tới, La Quán Trinh thu được hai triệu, vội kêu tôi ra ngoài, Quý Mạt Dương cũng mặc kệ việc này, chỉ bảo mình có việc đột xuất nên rời đi trước.
Tôi đành phải đi ra ngoài nghe cô vợ chưa cưới kia quở trách.
Nếu tôi và Huyền Quân không tới, chỉ một thời gian nữa thôi, cậu ta sẽ quên đi cha mẹ của mình, sau đó giết hại người nhà. Nếu người nhà còn bị giết, quỷ treo cổ trên lầu và Quỷ Vô Nhan đã từng được tôi cứu kia lại càng khỏi phải bàn.
Cậu quỷ nhỏ vừa bị thả ra nháy mắt đã biến to, nhe răng định tấn công tối và Huyền Quân, nhưng lại bị giọng nói lạnh như băng của Huyền Quân dọa lùi về phía sau.
Nghiệt súc, nếu mi còn dám đe dọa bổn đạo, bổn đạo sẽ khiến cho mi hồn bay phách tán!
Thấy Huyền Quân định đánh, cậu quý nhỏ vội vàng thu mình lại.
Cậu quỷ nhỏ ở trong lá bùa của Huyền Quân mấy ngày, oán khí cũng đã vơi đi phần nào. Bộ dáng cậu bé khá gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, phần bọng mắt cũng đen sì, đang co rúm ở một bên nhìn chằm chằm tối và Huyền Quân.
Niệm tình cậu vẫn chưa hại ai, tôi sẽ tiễn cậu đi đầu thai, đi thôi.

Ác quỷ cũng được phân thành rất nhiều loại, theo lý thuyết thì ác quỷ không ghê gớm như lệ quỷ, cũng không hung ác như quỷ dữ.
Nhưng khi chết, cậu quý nhỏ này đã chui vào trong gương, mà gương là vật chỉ âm trên dương gian, có thể xuyên qua hai giới âm dương, nếu có thể trốn ở trong đó, thời gian dài sẽ có thay đổi.
Cậu quỷ nhỏ này cũng như thế, cậu ta trốn trong gương, cho nên cũng dần trở nên hung ác.
Chúng tôi cũng muốn đi nhưng La Quán Trinh lại không cho, cô ấy bảo nhờ tôi mà một ngày cô ấy kiếm được hai triệu, nên không được đi đâu hết!
Long Đình ấm ức:
Chẳng lẽ cứ bắt thầy Ly phải nghe cô ta mắng mãi như thế à?

La Quán Trinh hừ lạnh một tiếng:
Ai bảo phải nghe mãi?

Tình hình của đứa nhỏ đã tốt hơn nhiều, tôi và Huyền Quân có đi thăm nó, bác sĩ chẩn đoán thằng bé bị bệnh viêm gan, hơn nữa chỉ số bilirubin (bệnh vàng da) hơi cao, còn có triệu chứng viêm màng não.
Qua mấy ngày được chữa trị bệnh tình của đứa bé có chuyển biến rất rõ ràng, điều này làm cho hai vợ chồng kia cũng hết sức vui mừng.
Sau khi nhận được lời cảm ơn, tôi và Huyền Quân trở lại tòa nhà cũ, giải quyết nốt chuyện bên này. Con quỷ mà Huyền Quân bắt được ở trên lầu là một con quỷ treo cổ, bởi vì tuổi già sức yếu, con cái đều bỏ mặc ông ta, cho nên ông ta nhất thời nghĩ quẩn, sau đó treo cổ tự sát. Sau khi chết, ông ta biến thành quỷ treo cổ, vẫn luôn muốn tìm người chết thế mạng cho mình để đi đầu thai, nhưng mãi mà vẫn không tìm được, cho nên oán khí rất nặng, sau đó ông ta bắt đầu hại người.
Nhưng tôi cảm thấy không phải là do Long Đình chưa đủ năng lực, mà là Huyền Quân không muốn hai người chúng tôi dính dáng với nhau quá nhiều.
Mấy ngày sau tôi đã có thể xuất viện, tuy còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng khá hơn nhiều so với lúc trước, cho nên được xuất viện sớm.
Hơn nữa bên tòa lầu cũ kia vẫn còn một số chuyện cần xử lý.
Thấy đồng nhang đèn và vàng mã trị giá hai triệu đã bị dọn đi hết, vợ chưa cưới cũng mắng đến mỏi miệng. Hết nửa ngày trời La Quán Trinh mới đi ra khóa cửa lại, cô ấy bảo hôm nay đến đây thôi, nếu ngày mai còn muốn mắng thì nhớ tới vào buổi chiều, tôi sẽ cung kính chờ sẵn bất cứ lúc nào.
Cô vợ chưa cưới lên xe, dẫn người rời khỏi.
Long Đình nhìn tôi, mặt mũi âu sầu.
Cũng may ông ta chỉ đi ám người khác thôi chứ chưa giết ai cả.
Huyền Quân ngỏ ý muốn đưa ông ta xuống địa phủ, ông ta đồng ý ngay. Chờ quỷ treo cổ được tiền đi xong, trong nhà chỉ còn dư lại con quỷ trong lá bùa của Huyền Quân.
Con quỷ trong lá bùa chính là đứa con trai lớn của nhà này, bởi vì khi còn sống bị bệnh tật giày vò, cho nên sau lúc chết cũng không yên ổn, khi chết sinh ra oán khí nên giờ đã biến thành ác quỷ.

Thế sao chị lại không cho thầy Ly đi?



Chờ người phụ nữ kia nghèo rồi, không trả nổi hai triệu nữa thì chẳng phải là xong rồi sao.



...
La Quán Trinh nói thì dễ lắm, nhưng theo tôi thấy, tướng mạo của người phụ nữ kia là mệnh phú quý, đừng nói kiếp này, cho dù là kiếp sau, giả sử cô ta phải bỏ ra hai triệu mỗi ngày thì cũng không bao giờ tiêu hết tiền đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.