Chương 27: Xác sống ở khắp nơi
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1743 chữ
- 2021-12-31 04:51:35
Tôi đứng lên đi qua nhìn, bên dưới hổ đen kịt, chẳng thấy gì cả, tôi ngạc nhiên:
Đây là sấm sét gì mà uy lực mạnh như vậy?
Huy8ền Quân không thèm để ý, hắn túm lấy tôi rồi ném thẳng xuống dưới, tôi sợ hãi quay lại nhìn hắn. Hắn đã đi theo xuống, tôi vội túm lấy 3người hẳn, ôm eo hẳn. Huyền Quân cúi đầu nhìn tôi sau đó nhìn xuống
dưới, cảm thấy không sâu lắm, chẳng bao lâu hắn đã đưa tôi 9đáp xuống đất.
Chúng tôi không nói chuyện, tôi đi theo hắn, chiếc vòng trấn hồn trên cổ tay tôi thỉnh thoảng rung lên mấy cái như muốn nói gì đó với tôi, nhưng trong lòng tôi không ngừng phỏng đoán, không biết tôi đã lạc mất
Huyền Quân lúc nào.
Mỗi khi vòng trấn hồn vang lên, Huyền Quân lại cách tối hai ba bước, rồi dẫn tôi đi tiếp.
Tôi dừng lại nhìn Huyền Quân đang đi phía trước, Huyền Quân cũng dừng bước, từ từ quay người nhìn tôi. Tôi nhìn đôi giày dưới chân hắn rồi bất chợt nhìn lại, xung quanh âm khí dày đặc, vắng vẻ, âm thanh lại
quay trở về cảnh tượng trong thôn.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn xuống chân, dưới đất toàn là thi thể nằm ngang dọc, tất cả đều chết cháy, có người không toàn thây, có người phần đầu không hoàn chỉnh. Bọn họ nhe nanh múa vuốt, mặt mũi dữ tợn,
Huyền Quân dừng lại nhìn tôi:
Bạn của cô!
Huyền Quân giơ một cánh tay cứng ngắc chỉ về một hướng, tôi vội nhìn về phía đó. Một chiếc bóng lờ mờ màu trắng đang quanh quẩn trên mặt đất, tôi chạy đến xem thì nhận ra đó là La Quán Trinh, vội gọi to La
Quán Trinh. Nhưng La Quán Trinh không có phản ứng gì. Cô ấy cứ đi vòng trên mặt đất. Lúc này tôi mới thấy, trên đất có một vòng tròn, La Quán Trinh đang đi loanh quanh trong cái vòng tròn đó.
Tôi biết phải rời đi ngay lập tức, thấy La Quán Trinh nhìn tôi, tôi vội sờ sờ trên người mình, dù gì cũng phải đưa La Quán Trinh đi?
Làm sao đây?
Tôi sốt ruột.
La Quán Trinh nhìn tôi nhưng không nói tiếng nào.
Tôi vội vàng đọc, nhìn dưới chân, thi thể vẫn còn ở đó, không phải là đất vàng.
Tôi níu tay áo Huyền Quân, theo sát hắn.
Bên dưới này là một hang động ngầm, giống như huyệt mộ, nhìn thấy khung cảnh trước mặt, đột nhiên tôi không còn quá sợ hãi nữa.
Tôi chạy ra ngoài, những thi thể trên mặt đất bắt đầu dựng dậy, chúng giơ tay tóm lấy chân tôi, cả quãng đường tôi không dám nhìn lại, miệng hô to câu chú
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền
, nhưng tôi không
làm hại đến họ, nếu tôi hét thêm một tiếng
Xá!
, ắt hẳn bọn họ đều sẽ phải chết.
Nhớ đến thi thể không đầu trong quan tài màu đỏ bị sét đánh trúng, trong lòng thật sự không chịu nổi.
Huyền Quân nhìn tôi, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm, giống như một thế giới vô cùng vô tận, mỗi góc đều trống trải.
Mà khi hắn nói chuyện, trong miệng phả ra khí lạnh, thậm chí khiến tôi cảm thấy rét căm căm.
Tốc độ nói của hắn cũng chậm lại rõ ràng, hệt như bị đóng băng rồi vậy.
Tôi thà tin rằng ma quỷ là người thân của mình ở một thế giới khác chứ không muốn tin ma quỷ là thứ tà ác ăn thịt người.
Tôi chạy thật nhanh, những xác chết đó đuổi theo cũng nhanh, thậm chí có kẻ còn lôi tôi xuống đất, từng lớp một kéo tôi xuống, trước mắt tôi tối sầm, lại tràn ngập nỗi đau đớn vì bị lửa thiêu đốt.
Vòng trấn hồn không ngừng vang lên, mặc dù nó có thể chống lại một vài xác chết muốn nhấn chìm tôi nhưng cũng chỉ được một lúc.
Hỏa hoạn, có kẻ phóng hỏa thiêu rụi nơi này!
.
Là ai?
Huyền Quân lắc đầu, như một cái máy vậy.
Nhưng so với khoảng cách nam nữ thì sinh mạng vẫn quan trọng hơn.
Nỗi sợ hãi cực độ đã xua tan hết tất cả những điều gì khác mà tôi biết.
Trinh tiết đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Tôi nhìn Huyền Quân, Huyền Quân đi tới vòng tròn đó, đến trước vòng tròn, hắn bước vào. La Quán Trinh giật mình chạy ra khỏi vòng tròn, còn Huyền Quân đã biến thành một chàng trai mà tôi không quen biết.
Chàng trai này giống như kẻ ngốc vậy, cứng ngắc như tượng gỗ lượn quanh trong vòng tròn, hai mắt đăm đăm, gọi thể nào cũng không phản ứng.
Chàng trai mặc quần xám và áo sơ mi trắng, trông như một sinh viên đại học, đang đi lòng vòng bên trong.
Tôi hỏi hắn:
Nguyên nhân là gì? Luôn phải có lý do chứ?
Huyền Quân ra vẻ trầm ngâm:
Xe, tai nạn xe cộ!
Tôi khó hiểu:
Tai nạn xe cộ, liên quan gì đến tai nạn xe cộ?
rất đáng sợ. Có thể thấy rõ là lúc họ chết thật sự vô cùng khốn khổ.
Có khí đen lờn vờn vây quanh, tôi đưa tay chạm vào, cảm giác những thứ màu đen đó không trộn lẫn với hơi nước, không giống khí mà tôi nhìn thấy.
Tôi đưa mắt nhìn Huyền Quân lần nữa và đi về phía hắn.
Tôi bò ra ngoài, lại bị một bàn tay kéo xuống, tôi cổ đứng dậy, miệng liên tục niệm chú
Lâm binh đấu giả giai liệt trận tại tiền
.
Khi tôi nhìn thấy cửa động, trông thấy Huyền Quân đang đứng phía trên nhìn tôi, tôi đưa tay ra nhưng hắn không kéo tôi, tôi quay đầu, những xác chết đó vẫn đang ráo riết lao về phía tôi. Làm sao leo lên được bây
giờ?
Huyền Quân không nói nữa, lại tiếp tục đi về phía trước, tôi đi theo hỏi hắn rất nhiều câu hỏi, lúc đầu Huyền Quân còn đáp lời, nhưng sau đó hắn cúi đầu không nói gì nữa. Hắn im lặng như vậy, tôi chỉ có thể đi theo
sau
Nhưng đi tới đi lui, kết quả đã đến một nơi vắng vẻ.
Lúc này, vòng trấn hồn vang lên, tôi lập tức nhìn vòng trấn hồn, rồi lại nhìn La Quán Trinh:
Thu lại!
Trong chớp mắt, La Quán Trinh liên tiến vào vòng trấn hồn, tôi quay đầu nhìn chàng trai:
Anh chờ tôi!
Tôi xoay người vội vàng rời đi, việc cấp bách hiện tại chính là La Quán Trinh.
Tôi tiếp tục kiểm tra bên trong huyệt mộ, còn nói chuyện với hắn.
Thôn làng này tên là gì?
Huyền Quân do dự một hồi:
Thôn Lý gia!
Huyền Quân nhíu chặt đôi mày kiếm:
Niệm chú!
Tôi nhìn hắn:
Niệm cái gì?
Lâm binh đấu....
Dù sao thì đây cũng là nghề của tôi, lúc xuống huyệt mộ, bản thân tôi sẽ không thấy sợ.
Nếu không phải vì ban nãy bị doạ sợ thì chắc chắn biểu hiện của tôi sẽ tốt hơn, tôi không biết ngượng mà nghĩ thế.
Thế là tôi buông tay đang túm chặt Huyền Quân ra, cất la bàn, lấy cái xẻng và đèn pin chuyên dùng để thăm dò mộ ra.
Đất này đã được trộn lẫn xen kẽ, có vôi, than củi và gạch ngói, có vẻ là dùng máy xúc đất quy mô lớn để mai táng, vừa chôn vừa rắc vôi.
Vôi dùng để khử trùng, còn than củi và gạch nung kia có lẽ là trải qua một trận hỏa thiêu lớn, đốt cháy luôn nơi này.
Tôi vừa đi vừa nghĩ. Lúc trước tôi đã gặp đầu lâu nửa mặt bị cháy xém, tiểu quỷ đến nhà La Quán Trinh cũng bị thiêu cháy. Lẽ nào căn nguyên của thôn làng hoang là do gặp hỏa hoạn sao?
Vậy tức là bọn họ đều họ Lý?
Huyền Quân trả lời tôi:
Cũng có họ khác, nghe nói trước kia người chuyển đến đây đều là những nhà giàu có, đến rồi thì bén rễ ở đây, từ hơn trăm hộ phát triển lên hơn hai trăm hộ dân sau này.
Tại sao nhiều người chết thế này?
Huyền Quân quay lại nhìn tôi, ánh mắt hờ hững lạnh lùng đó của hắn tràn đầy bất mãn như thể tôi đã làm chuyện gì táng tận lương tâm vậy, nhưng trời đất chứng giám, tôi chỉ đang làm theo bản năng thôi.
Tôi cười với hắn:
Yên tâm đi, tôi tự lo cho mình được, mời sư thúc!
Huyền Quân khinh miệt quay mặt đi, tiến về phía trước, tôi theo chân Huyền Quân quan sát trong huyệt mộ.
Dưới chân tôi có thứ gì hơi lộn xộn, ươn ướt, tôi nhìn xuống thì phát hiện đó là một thi thể, tôi vội lùi ra sau6, nhưng phía sau vẫn đụng trúng vật gì mềm mềm, quay nhìn ra sau thì thấy vẫn là thi thể
Tôi cực kỳ hãi hùng, dù trước nay đã t5ừng nhìn thấy nhiều thi thể nhưng chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế, tôi ôm chầm lấy Huyền Quân, không chịu buông ra.
Từ bao giờ mà tôi không còn quan tâm đến khoảng cách giữa nam và nữ nữa vậy?
Đang suy nghĩ thì có một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi chui ra khỏi đám thi thể đó. Nó chính là đứa bé từng đến nhà La Quán Trinh lúc trước. Nó đẩy một người ra, mở to cái họng đỏ lòm như máu, thét vào mặt đám
thi thể. Tôi bàng hoàng, ngây ngốc cả người.
Chị, mau đi đi.
Tiểu quỷ gọi tôi, tôi hít một hơi thật sâu, xoay người leo lên, những thi thể kia hung hăng xé xác tiểu quỷ, vọt tới muốn kéo tôi xuống. Bất thình lình, một cái xác dưới chân tôi đứng dậy, hai tay nhấc tôi lên, bên cạnh
hắn ta còn có một ông lão và một bà lão cũng đứng lên, cùng nhau ngăn cản đám thi thể, còn hắn bằng mọi cách cổ đưa tôi lên. Cuối cùng, đôi vợ chồng già nằm trên đất, người đàn ông đó giẫm lên bọn họ, đưa tôi lên
trên. Tôi nắm lấy chân Huyền Quân rồi bò lên.
Quay đầu lại nhìn, mọi thứ đã trở thành cảnh tượng điêu tàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.