Chương 287: Hung trạch


Nhưng còn chưa kịp đi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm chớp, trời đổ mưa to.

Vì trời mưa nên nhiệt độ cũng giảm xu8ống, mà trong phòng vốn dĩ đã lạnh, mang đến cho người ta cảm giác âm khí rờn rợn.
Chúng tôi nhìn nhau, hắn duỗi tay ra nắm lấy tay tôi, tôi cúi xuống nhìn thoáng qua, cùng Huyền Quân đứng dậy rồi nói phải đi.
Thủy Nghi Vân nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa hay trăng sáng sao thưa, sấm chớp đã không còn, cậu ta cũng không giữ chúng tôi nữa.
Tôi giống như đi vào không gian quý, để thoát thân nên đành phải bấm quyết, nhẩm thầm chủ Tinh Tâm. Tôi niệm một lúc mới ra khỏi không gian quý, trước mắt cũng khôi phục lại bình thường.
Chỉ có điều, Thủy Nghi Vân đang hôn mê nằm dưới đất.

Quay lại để đổi trở về.
Nghe tôi nói vậy, Huyền Quần dừng lại, hắn quay người cạch cạch về phía tôi, gương mặt trở nên quỷ dị, cặp mắt trống rỗng nhìn sang.

Anh tưởng anh đi được thật à?
Tôi hỏi Huyền Quân, kết quả hắn phẫn nộ, gầm thét một tiếng rồi nhào tới.

Vâng.

Người em trai có vẻ rất không thích chị dâu, nhưng làm em nên cũng không muốn nói gì nhiều trước mặt anh trai. Có thể thấy người em muốn mau chóng rời đi.
Tôi đến chỗ Huyền Quân, hắn vẫn chưa tỉnh.
Tôi và Thủy Nghi Vân ngồi xuống, bất giác ngẩn người. Huyền Quân chậm rãi mở mắt ra, quay mặt sang nhìn tôi.
Tôi lại hỏi:
Anh sẽ còn quay lại chứ?

Huyền Quân trả lời tôi:
Quay lại làm gì?

Tôi tỉnh dậy nhưng Huyền Quân vẫn chưa tỉnh, lúc này hắn không thể bị làm phiền, tôi phải bảo vệ hắn mới được.
Mà đúng vào lúc này, Thủy Nghi Vân đang ngồi phía đối diện tôi đã đứng dậy:
Tôi đi vệ sinh.
Thủy Nghi Vân nói xong thì đến nhà vệ sinh. Nhìn cậu ta đi, trong lòng tôi cứ bồn chồn bất an, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi quay đầu lại nhìn Huyện Quân, hắn đang dựa vào một bên nghỉ ngơi, không biết có phải hắn gặp phiền phức hay không mà vẫn chưa tỉnh lại.

Cuối cùng chúng ta cũng được sống trong căn nhà lớn đàng hoàng rồi. Nhờ có tôi mới sống được ở đây đấy, nếu không các người làm sao vào được.
Cô gái rất đắc ý, bất kể thể diện của chồng, quay người chạy vào tòa hung trạch,
Hai đứa trẻ cũng đi vào theo, cặp anh em nọ nhìn nhau, nghe người anh nói:
Làm khó chủ rồi, đợi qua mấy ngày nữa tìm được nhà khác, chủ dọn ra ngoài ở, tránh cho người thô tục như cô ấy quấy rầy chú học hành.

Hai đứa trẻ trong đó đang chạy ở dưới bàn, xương của chúng phát ra tiếng lạch cạch, tiếng cười truyền ra từ chỗ bọn chúng. Còn ba bộ xương khác đang thong thả ung dung nhét đầy thịt vào miệng. Lúc ăn, cái cắm trên xương đầu lâu còn phát ra tiếng cạch cạch, hình ảnh vô cùng quỷ dị, tôi nhìn mà ớn lạnh sống lưng!
Tôi đang nhìn bọn họ lại cảm giác có thứ gì đó đứng sau lưng mình, hai bên cổ lành lạnh. Tôi quay phắt đầu lại, phía sau chẳng có gì cả nhưng khi tôi đưa tay lên sờ cổ, trên cổ lại như từng bị thứ gì đó bám vào, không những lạnh thấu xương, mà còn hơi đau nhức.
Thủy Nghi Vân nói:
Trời mưa thế nà3y, tôi thấy hay là hai người ở lại đây đã, đợi hết mưa rồi đi.

Huyền Quân đứng ở cửa sổ nhìn một lát, đáp lại
cũng đ9ược
.

Không sao.

Thủy Nghi Vân đứng dậy cùng tôi rời khỏi nhà vệ sinh. Ra bên ngoài, tôi buông cậu ta ra, cậu ta khập khễnh đi theo. Tôi hỏi Thủy Nghi Vân bị làm sao, cậu ta nói bất cẩn bị ngã.
Chỗ hành lang không bật đèn, bên trong tối om.

Thủy Nghi Vân.
Tôi gọi một tiếng trước khi bước vào nhưng cậu ta không trả lời. Tôi vốn không muốn vào trong nhưng lại nghe thấy Thủy Nghi Vân hét một tiếng, lúc này tôi mới sải bước vào tìm cậu ta.
Tôi lấy một lá bùa trấn hồn dán lên bộ xương, nó nhìn chòng chọc vào tôi, hốc mắt trống rỗng rõ ràng chẳng có gì cả, nhưng lại giống như có một cặp mắt biết nói, đang phẫn nộ nói gì đó với tôi.
Tôi quay đầu liếc nhìn bên phía biệt thự, biết Huyền Quân không sao mới đến gần bộ xương, đặt tay lên trán hắn. Tôi nhắm mắt lại, chung quanh nổi gió.

Chỗ nào lạ nhỉ?


Thịt trên bàn là thịt của chính bọn họ.
Huyền Quân nói với tôi, tôi nhìn thật kỹ, đều là máu me đầm đìa, có phải thịt của bọn họ hay không thì không biết, nhưng trong cảm giác chẳng dễ chịu tí nào.
Thủy Nghi Vân lại hét một tiếng, dù sao cũng là mạng người, tôi đấu thể thấy chết mà không cứu.
Tôi đành phải vẽ bùa lên người Huyền Quân rồi mới đi xem Thủy Nghi Vân.
Tôi đến bên cạnh hắn xem, hắn đã tách mấy lớp, cuối cùng nhìn thấy gia đình đó nhưng bọn họ đã chết rồi.
Tiếp tục tách một lớp nữa, người trong bức tranh đều đã thành bộ xương khô không có thịt. Các bộ xương đều ngồi trên bàn, tay cầm đũa, trên bàn có mấy món ăn, có người ăn thức ăn, có người ăn cơm, cả nhà giống như lúc còn sống.

Cũng tại anh ngủ lâu quá.

Huyền Quân đi ở phía trước không hề quay đầu lại, giống như phía sau có thứ gì đó đáng sợ khiến hắn không muốn quay lại vậy.
Cửa biệt thự mở ra, Huyện Quân quay đầu nhìn tôi:
Sao em không đi?

Đi ngay đây.
Tôi sải bước đi qua, cùng Huyền Quân ra ngoài.
Cửa biệt thự đóng lại, Thủy Nghi Vân ở lại bên trong. Huyền Quân dẫn tôi đến cổng biệt thự, tôi hỏi:
Nhanh vậy trời đã tối rồi?

Dưới lầu của biệt thự có nhà vệ sinh nhưng phải đi qua một hàng lang dài hai mét mới đến nơi, cho nên đường tới đó hơi tối.
Tuy là ban ngày nhưng sấm chớp bên ngoài khiến trong phòng tự nhiên u ám hơn rất nhiều.
Tôi cúi xuống đỡ Thủy Nghi Vân dậy, cậu ta từ từ mở mắt ra nhìn tôi:
Giáo sư Ly.

Tôi nhìn cậu ta:
Cậu không sao chứ?


Vậy hôm khác gặp lại.

Thủy Nghi Vân nói rồi tiến tôi và Huyền Quân rời đi, mà Huyền Quân cũng cầm theo bức tranh cậu ta nói không cần nữa. Tôi thì đứng ở chỗ sofa nhìn hai người bọn họ cùng đi đến cửa. Mỗi lần hai người họ bước đi, tôi đều có thể nghe thấy tiếng xương cạch cạch.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Họ còn sống à?


Biến thành lệ quỷ rồi, nhưng em không phát hiện chỗ nào khác lạ hả?
Huyền Quân hỏi tôi. Tôi nhìn bức tranh, xương trắng âm u ngồi quanh bàn, cứ cảm thấy chỗ nào là lạ.
Gió ngừng thổi tôi mới mở mắt ra, trước mắt là tiền thân của tòa hung trạch, cũng chính là lúc gia đình này dọn đến.
Nhưng tôi không ở trong sân mà là ở cổng lớn của tòa hung trạch. Có mấy người ngồi xe đến cổng nhà.
Ngoài ra còn có một cặp anh em, người anh là chồng của cô gái, bọn trẻ là con của cặp đôi này.
Người thanh niên này khoảng hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn vương nét ngây ngô.
Sau đó tôi cùng Huyền Quân ngồi ở phòng khách, vì nhàm chán nên tôi hơi buồn ngủ.
Tôi dựa vào cạnh Huyền6 Quân mà thiếp đi. Trong mơ, tôi thấy Huyền Quân bưng một chén nước, tay cầm một con dao, tất cả đều giống như ở nhà tôi lúc t5rước, Huyện Quân bắt đầu tách tranh.
Trong nhà vệ sinh tối đen, không có một người nào cả, đèn cũng tắt. Tôi thấy lạ nhìn vào trong thì nghe thấy chỗ bồn tắm có tiếng nước róc rách. Tôi nhấc chân đi về phía đó, muốn nhìn rõ tình hình, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm giác thấy một tiếng cười quái dị, lạnh buốt.
Tôi lập tức nhìn sang phía chậu rửa tay trong nhà vệ sinh, cả vách tường đều khảm gương, ngồi trong gương chính là cả gia đình xương khô đó.
Nhưng không đợi hắn nhào đến nơi, tôi đã kết ẩn, dùng ấn Càn Khôn phong cả tòa hung trạch lại, tất nhiên hắn cũng ở bên trong. Mặc dù tôi không thể trấn một lượt hết đám lệ quỷ trong cả tòa hung trạch, nhưng hắn ở ngay trước mặt đây thì tôi vẫn xử được.
Trong chớp mắt Huyền Quân giá đã biến thành bộ xương khô, hắn đứng trước mặt tôi, trong khoang mắt trống rỗng như có oán khí ngập trời.

Hơn nữa ánh mắt của bọn họ đang nhìn vào một nơi khác.
Huyền Quân không nói thì tôi cũng không chú ý thật. Hắn nói cũng đúng, những bộ xương đó đều đang nhìn về hướng tôi và Huyền Quân.

Lẽ nào lúc đó còn có người khác?
Tôi kinh ngạc, bên tai truyền đến một tiếng cười quỷ dị, một tràng cười ma quái he he he, tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Xe của ba mươi năm trước thoạt nhìn có cảm giác rất cũ kỹ, nhưng ở thời đại đó, chắc chắn không phải người bình thường nào cũng ngồi trên loại xe này được. Người trong xe chào hỏi, đặt một số hành lý xuống rồi lái xe đi trước.
Gia đình này có một cô gái trẻ, hai đứa bé, một trai một gái.
Đến cửa nhà vệ sinh, tôi giơ tay lên gõ cửa:
Thủy Nghi Vân.


Cứu tôi với!
Thủy Nghi Vân hét to, tôi đẩy cửa đi vào.
Tôi đang nghĩ miên man thì hướng nhà vệ sinh truyền đến tiếng hét của Thủy Nghi Vân. Tôi vội đứng dậy, định đi xem cậu ta thế nào, nhưng lại không thể bỏ rơi Huyền Quân ở bên cạnh.

A!

Người chị dâu nhà này có chút vấn đề, là tiểu thư con nhà quan, luôn coi thường hai anh em, còn hay cạnh khỏe người em trai.

Lúc đầu người em còn nhẫn nhịn, nhưng sau đó thì dứt khoát chống trả.

Một buổi tối lúc nghỉ ngơi, cô gái không gõ cửa đã vào phòng, người em tắm xong ra ngoài nhìn thấy cô gái mới nổi giận đùng đùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.