Chương 291: Nơi núi sâu còn có thể gặp lại


Thi quỷ vốn không thể rời khỏi nơi này, nhưng hắn bị phong ấn trong bức tranh, nếu có người mang hắn ra ngoài thì hắn có thể tạm thời rời 8đi.

Chỉ là hắn rời đi nhưng không thể hoàn toàn thoát khỏi sự trấn áp của nơi này. Cọc trấn hồn thông thường không phải chỉ trấn á3p đơn giản như vậy, đặc biệt là cọc trấn hồn sống do đạo sĩ làm. Sau khi chết, hồn phách của bọn họ sẽ không ngừng trấn áp hồn phách bị tr9ấn áp ở đây, khiến hồn phách luôn phải chịu cảnh nước sôi lửa bỏng.
Đổi cách nói khác thì, là vì thích nên mới mang theo.
Quý Mạt Dương hỏi tôi, sao em biết việc tuẫn táng của bọn họ không phải là yêu?
Việc cấp bách lúc này là tìm được thi quỷ trước, nếu không khi thật sự dung nhập vào cơ thể của em trai xương khô rồi, hắn sẽ có thể rời đi. Tôi đi đến cửa nhìn một chút, phát hiện nơi có âm khí nặng là trong căn nhà đối diện biệt thự. Phía đối diện biệt thự này còn một căn nữa, điều này cũng khiến người ta cảm thấy kì lạ.
Chẳng hiểu con người bây giờ nghĩ thế nào mà hết người này đến người khác lại thích ở trong hung trạch thế không biết?
Khi đó thi quỷ được phong chức quan và chức vụ cũng vô cùng cao, hắn không chỉ có rất nhiều nhân viên liên lạc, mà còn có một cấp trên trực tiếp, hắn cũng rất được trọng dụng.
Bởi thế, thi quỷ cũng không từ thủ đoạn nào để hoàn thành nhiệm vụ, không tiếc bất cứ giá nào để đạt được mục đích, hắn đã nổi danh tàn nhẫn từ lúc ấy rồi.

Xem ra cậu cũng không biết trong bức tranh phía sau là gì, cho nên cậu chỉ có thể cho tôi xem những gì cậu biết.
Tôi đi về phía Thủy Nghi Vân, cậu ta sợ tối, liên tiếp lùi mấy bước, trong chớp mắt cơ thể đã biến thành dáng vẻ của thi quỷ và biến mất.
Khi tôi đến xem bức tranh kia thì nó đã không còn, mà trong biệt thự cũng phủ đầy bụi bặm, trên sofa cũng không còn Huyền Quân nữa.
Tôi quan sát Thủy Nghi Vân, không trả lời.
Tôi nhìn sang Huyền quân đang ngồi ngủ, giống như lúc tôi ở căn hung trạch bên kia.

Cô nhìn gì vậy?
Thủy Nghi Vân lấy làm lạ.

Tôi cũng muốn xem thử bức tranh này của cậu. Tôi còn chưa xem đến phần sau, cậu mở ra cho tôi xem thử đi.
Tôi chỉ vào nửa bức tranh kia.
Trên bức tranh đó có rất nhiều người dân bị bắt, bị lột da rÓC xương ngay trước mắt bao nhiêu người, sau đó hắn chém đầu những người này.
Thi quý trong tranh mặc một bộ quân phục của nước hắn, đi ủng cao, tay cầm quân đạo trong nháy mắt vung xuống, máu bắn tung tóe.
Sắc mặt của Huyền Quân xấu đi:
Ai nói qua rồi, chỉ bảo em đừng để động thai. Em đã là người làm mẹ, em không sợ chọc đến oán khí, khiến Giác Nhi bị em làm liên lụy à?

Nhắc đến Hồng Nhi tôi dịu xuống đôi chút, suýt nữa thì quên thù hằn không có lợi cho việc thai giáo.
Trên cánh cửa của căn nhà đối diện cũng treo hai chữ hung trạch. Tôi nhìn một cái rồi lấy tấm biển xuống, cửa không khóa, tôi cứ thế đi vào trong. Trong sân cũng rất yên tĩnh, mà vào phòng ốc của biệt thự tôi mới phát hiện có chút quái dị.
Quay lại nhìn về bên tòa hung trạch thì phát hiện nó giống hệt căn nhà bên kia.
Tôi lấy roi tiền đồng ra chuẩn bị trói thi quỷ, nhưng hắn sợ tôi, vừa nhìn thấy roi tiền đồng lại càng sợ hơn, lập tức xoay người muốn chạy.
Tôi vốn định đuổi theo nhưng lại nghe thấy Huyền Quân gọi mình.
Tôi kiềm chế tâm tình, nhìn sang bức tranh kia.
Trên tranh là hình ảnh quân xâm lược tàn bạo, giết chóc khắp nơi, đâu đâu cũng ngổn ngang thi thể.
Tuy là bóng nhưng tất cả mọi trải nghiệm lại không chỉ đơn giản là biến hóa, bởi vì những gì xảy ra ở đây cũng có thể xảy ra ở bên kia, đây chính là điểm đặc biệt của không gian quỷ.
Tôi đến cửa căn hung trạch liếc nhìn, không có phát hiện gì nhiều nên đẩy cửa đi vào.
Nhưng anh ấy chỉ nhẹ nhàng nói:
Nếu có cơ hội, em hãy đi Nam Kinh đi, đi xem núi Hoa Mai ở đó, hoa mai trên núi rất đẹp.


Hoa mai?
Tôi vẫn không hiểu.
Tôi đi qua xem, quả nhiên hình ảnh bên trong giống như tôi nghĩ. Sau khi nhóm em trai xương khô chết, thi quý dùng dao lột da, cắt thịt của bọn họ, cuối cùng bưng lên bàn rồi ăn.
Mỗi ngày cả nhà em trai xương khô đều như vậy, không có gì khác so với lúc đầu nhìn thấy.
Huyền Quân buông tay xuống, xoay người nhìn Thủy Nghi Vân cầm hai bức tranh từ trong hung trạch đi ra. Nhìn thấy tôi và Huyền Quân, cậu ta đi đến.

Nếu thi quỷ đã bị thu phục, sự tình đã được giải quyết, vậy thì tôi đi trước, sau này gặp lại.
Thủy Nghi Vân nói rồi định rời đi.

Tôi định thế nhưng mà chưa đi, chẳng phải còn có người chưa đi sao?
Tôi đi xem Huyền Quân, hắn không có thay đổi gì lớn.

Anh ta mãi mà chưa tỉnh, không biết do thể nào, sau khi cô đi thì tôi mới phát hiện ra anh ta đang ngủ. Vậy người rời đi cùng cô không phải anh ta, là ai vậy?
Thủy Nghi Vân hỏi tôi. Tôi quay đầu lại nhìn đổi phương, liếc nhìn bức tranh tay cậu ta rồi lại nhìn chung quanh.
Thi quỷ đi đến đâu là tàn sát tới đó.
Thời còn học trung học, tôi đã từng đến Nam Kinh, cũng không phải là kỷ niệm đặc biệt gì, tôi chỉ muốn biết trân tai ương đó khởi đầu ra sao, bị thảm thế nào.
Thoạt trông thì thi quỷ dường như đã rời khỏi nơi này, nhưng đ6ạo sĩ chẳng qua là phong ấn hồn phách của hắn ở trong tranh chứ không phải phong ấn cả thi thể của hắn, chỉ cần thi thể vẫn còn ở trong bi5ệt thự thì hắn không thể nào đi nổi.
Sư phụ của những đạo sĩ đó cũng là người hiểu rõ, mặc dù không thể hoàn toàn giết chết thi quỷ nhưng đã nghĩ được một cách trung hòa, đó là dùng mạng và hồn của các đồ đệ trói buộc thi quỷ, khiến thi quý cho dù còn có thể hại người nhưng cũng chỉ là mấy người mà thôi.
Hắn bị vạch trần, cơ thể biến thành thi quỷ, mà Huyền Quân cũng hóa thành sương khói.
Nói thật, tôi cũng hơi không nỡ khi nhìn thấy Huyền Quân hóa thành sương khói biến mất, dù sao thì hắn cũng bắt chước tinh vi vậy mà, nếu dẫn đến trước mặt Huyền Quân có khi còn khó phân thật giả ấy chứ.

Thì cũng phải ra ngoài trước đã, đứng ở trong đấy thì bắt được à?
Huyền Quân định đi vào, tôi mới bước về phía hắn. Ra khỏi cửa, Huyền Quân lập tức kéo tôi, nhưng hắn còn chưa kịp kéo tôi đi thì đã bị người khác gọi lại.

Hai người ở đây à?

Tôi giơ tay lên tính mới phát hiện là đã vào không gian quỷ.
đây vốn không có căn nhà khác, nhưng khi tôi ra ngoài thì trong tâm có tạp niệm, nghĩ đến sự an ủi của Huyền Quân, không cẩn thận bị kéo vào không gian quý. Cho nên, nơi này là một căn hung trạch khác do thi quỷ biến hóa ra, trên thực tế cũng giống với thôn Lý Gia lần đó, là một cái bóng phản chiếu mà thôi.
Tôi nhìn về phía căn hung trạch, xác định lần này là người thật mới đi đến.
Tôi đẩy cửa ra, quả nhiên trông thấy Huyền Quân ở trong biệt thự. Trước mặt hắn là Thủy Nghi Vân đang nằm, còn có hai bức tranh kia nữa, lúc này tôi mới đến xem.
Tôi á khẩu không thể phản bác, tình yêu của bậc đế vương quả thực đều rất cực đoan, chiếm thứ mình thích làm của riêng, là tật chung của tất cả các đế vương. Không có vị để vương nào không hy vọng được sống lại sau khi chết cả, rồi có mấy người không hy vọng sau khi chết sẽ được bầu bạn lâu dài với người mình yêu.
Lúc đó tôi còn nhỏ đã hỏi ngược lại Quý Mạt Dương rằng, thế nào mới là bi thảm nhất trần gian. Quý Mạt Dương trầm mặc, một người đàn ông đẹp trai, phong độ như anh ấy khi ngồi xổm ở đó, hai mắt nhìn thẳng, thực sự rất quyến rũ. Tôi chăm chú nhìn anh ấy ngẩn người, cứ cảm thấy như anh đang khóc cho ai đó. Đúng vậy, tôi nhìn thấy một người đàn ông khóc mà không rơi nước mắt, thế rồi anh ấy bỗng nhiên cười một tiếng và hít thật sâu. Nếu chưa từng thấy sẽ không thể nào hiểu, đó là nỗi đau thương khiến người ta không thể quên được.
Anh ấy nói, ở một thời đại như vậy, một xã hội như thế, bọn họ không có bị thảm nhất trần gian, bọn họ giống như Pharaoh Ai Cập cổ đại, chỉ suy tính tới hình ảnh ở một thế giới khác sau khi chết.
Mặc dù tuẫn táng rất tàn nhẫn, nhưng phần lớn mọi người, cũng là người mà chủ nhân ngôi mộ thích khi còn sống, lại hiểu rõ chí thân chí ái.
Nơi này là hung trạch, dù sao cũng không nhiều người đến, thi quỷ không ra ngoài, cũng chỉ có thể ở lại ôm cây đợi thỏ.
Dù sao thì đâu phải ai cũng không có não mà chui vào đây, nói cách khác, người có khả năng chết trong tay thi quỷ đều là những người tự nộp mạng. Nếu đã là hung trạch mà còn muốn dọn vào ở, vậy thì xảy ra chuyện gì cũng là số mệnh nên như thế, không thể trách người khác được. Còn thi quỷ, sở dĩ mượn thân xác của em trai xương khô cũng là vì hắn phải mượn hài cốt của người khác mới có thể chạy trốn.
Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, tìm khắp cả căn hung trạch cũng không thấy thi quỷ đầu. Khi tôi ra khỏi căn hung trạch thì thấy Huyền Quân đang đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy tôi, hắn đưa mắt nhìn chung quanh căn nhà, bực bội bảo:
Còn không ra đi, đợi cái gì nữa?


Tôi vẫn chưa bắt được thi quỷ.


Vậy cô đến xem đi.

Thủy Nghi Vân mở nửa bức tranh đó ra để tôi xem.
Mặt của thi quỷ hung tợn đáng sợ, còn có cả răng nanh, mà vẻ mặt của những người dân thường bị bắt thì đã không sợ sống chết. Bởi nhìn thấy thanh đao kia chém không ít người, lúc đó người dân đều hiểu rằng, không cần phải nói thêm gì với chủ nhân của thanh đao thép đó nữa rồi.
Tôi liếc nhìn Huyền Quân, hắn thấy sắc mặt tôi không tốt mới bảo:
Chuyện đã qua rồi, em đừng để ảnh hưởng đến thai nhi.

Bọn họ đã qua rồi nhưng chúng ta thì chưa qua. Tôi chưa từng thấy ai, nhìn thấy kẻ thù tàn nhẫn sát hại cha mẹ thân sinh, anh em đồng bào mình, mà vẫn có thể rộng lượng cười nói không sao, chuyện đã qua rồi
cả.

Nhưng điều khiến người ta tò mò là, nếu kẻ này là thi quỷ, vậy thì người hợp mưu với hắn ở trong biệt thự là ai? Thủy Nghi Vân đã đi đâu? Tôi quay đầu lại liếc nhìn căn biệt thự chìm trong màn đêm, bên trong vẫn tối đen, không biết Huyền Quần thể nào rồi.
Chắc hẳn hắn không sao mới phải.
Trong phòng nổi lên một luồng khí lạnh, mà ở đây không hề khác gì so với căn hung trạch bên kia, có Thủy Nghi Vân, cũng có cả Huyền Quân.
Thủy Nghi Vân đang xem bức tranh đó, khi nhìn thấy tôi thì ngẩn người:
Cô chưa đi à, sao đã quay lại rồi?

Thủy Nghi Vân giải thích:
Sư phụ tôi nói chỉ cần ghép hai bức tranh lại rồi đốt đi thì tất cả sẽ biến mất.


Vậy à?
Tôi nhìn Thủy Nghi Vân, cậu ta lùi lại một bước.
Thi quỷ đã biến mất những căn hung trạch thì vẫn còn đó.
Hơi lạnh trong hung trạch càng lúc càng nhiều, phòng khách yên tĩnh trở lại nhưng phía nhà vệ sinh lại truyền đến tiếng của Thủy Nghi Vân.
Hóa ra bức tranh thứ hai ghi lại một số chuyện quá khứ của thi quỷ.
Thi quỷ đi thuyền đến đây, lúc đến còn có mười mấy người nữa, nhưng vì một số người không hợp môi trường, vài người bệnh chết, vài người thì không biết đi đâu, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn.
Không phải tôi yêu thích lịch sử, dù sao tôi cũng chẳng thể kết nối với quá khứ.
Nhưng có một lần xuống mộ, tôi đã bị chấn động khi nhìn thấy thi cốt đầy đất. Tôi đã nói, đây là cảnh bi thảm nhất trần gian, nhưng Quý Mạt Dương lại bảo, bi thảm nhất trần gian không thể dùng ở dưới mộ.

Cô giúp tôi với, tôi không ra được.
Thủy Nghi Vân gọi tôi, tôi bèn đi vào con đường nhỏ tối đen như mực đó. Đến cửa nhà vệ sinh, tôi vừa đẩy cửa thì bị rơi vào trong. Dưới chân hẫng một cái, giống như rơi xuống vực sâu không đáy, may mà tôi đã quen không gian quỷ như thế này nên hóa giải cũng rất dễ, chỉ một chú trấn hồn là quay lại phía trước nhà vệ sinh. Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bên trong trống không, thật ra bên trong chẳng có gì cả.
Thi quỷ sợ tôi, hắn chỉ biết dùng những phép che mắt này để mê hoặc tôi hòng tìm kiếm cơ hội tẩu thoát.
Cậu ta đi qua bên cạnh tôi và Huyền Quân, tôi thở dài:
Lần trước là anh ta, lần này là mi, mi nghĩ ta không nhìn ra à?


...
Thủy Nghi Vân chưa đi được mấy bước đã quay lại.

Lúc đi nhớ mua vé trọn gói, có loại rất hợp với em đấy!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.