Chương 303: | huyền qu n là tên cặn bã, khốn nạn



Thế anh giúp tôi trở về đi?
Thật ra tôi nói như vậy không phải vì tức giận, chỉ là muốn nói lý rõ ràng với hắn mà thôi.

Hu8yền Quân bực tức:
Nếu như anh có tí suy nghĩ gì khác với Mộ Tuyết thì anh sẽ bị sét đánh!



Anh đã từng bị sét đánh rồi.
3Nghĩ đến Hương Vụ cả ngày bị sét đánh, còn không biết xấu hổ mà nói.
Quý Mạt Dương cũng không chịu yếu thế, anh ấy cười lên giống như biển rộng yên lặng bỗng cuộn sóng trào, sự yên bình trên mặt ngăn trở tất thảy, cũng lại cuốn lên tất thảy.

Vậy anh cứ thử xem, để xem là Huyền Quân anh giỏi, hay là Quý Mạt Dương tội ác!
Quý Mạt Dương nói rồi buông tôi ra, mặt quay về phía Huyền Quân, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia làm tôi có chút không quên. Trước kia anh ấy vì tôi mà có thể nhẫn nhịn Huyền Quân, thậm chí kiêng dè hẳn. Dù anh ấy không nói tôi cũng biết, anh ấy đánh không lại Huyền Quân, đương nhiên cũng phải nể sợ hắn ba phần, nhưng hôm nay, anh ấy không như vậy.
Tư thái hiện tại của Quý Mạt Dương như không hề để Huyền Quân vào trong mắt.

Về rồi nói.

Huyền Quân mất kiên nhẫn định tớ9i gần, nhưng hắn vẫn chậm một bước, ngoài cửa phòng có người lên tiếng:
Anh dám tiến lên nửa bước, tôi sẽ lấy mạng của anh.

<6br>Là Quý Mạt Dương. Tôi nhìn ra phía cửa, Quý Mạt Dương đã đi vào tới nơi, nhìn thấy Quý Mạt Dương, cuối cùng tôi cũng cảm thấy yê5n tâm.
Quý Mạt Dương vừa bước vào đã nhìn thấy tôi, không biết tại sao anh ấy nhận ra tôi nữa, chưa cần liếc nhìn quanh chỗ khác đã tìm được tối giữa đám người.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh mình buông lời ngoan độc như vậy.
Được cải lời Quý Mạt Dương nói cũng vẫn có chút lực uy hiếp, mặc dù Huyền Quân muốn tới gần, nhưng cũng không dám tiến thêm nửa bước.
Huyền Quân nhìn Quý Mạt Dương:
Tôi muốn đưa Ly Thương đi, ai cản được tôi?

Vừa thấy tôi, Quý Mạt Dương lập tức chạy thẳng tới, đến tận nơi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chưa kịp nói gì, Quý Mạt Dương đã kéo tôi qua, ôm thật chặt.
Chỉ như thể đã khiến tôi yên tâm hơn rồi.
Cha giàu nói xong thì đi trước, Quý Mạt Dương cũng lập tức đưa tôi rời đi, nhưng hai người Cung Duyệt và Cung Duệ bọn họ lại đi theo tôi.
Chúng tôi ra khỏi nhà họ Cung, thoáng cái bên cạnh tôi đã có thêm một đám người, thật là không quen chút nào. La Quán Trinh cũng không quen, thấy Quý Mạt Dương đi đến đâu cũng lôi kéo theo một đám đàn ông, đoán chừng trong lòng cũng không dễ chịu gì. Vì vậy cô ấy dứt khoát kéo tôi qua đó, đẩy tay Quý Mạt Dương ra.
Để em cho, không lạc mất được đâu.
La Quán Trinh nói xong thì liếc qua tôi, sau đó kéo tôi đi. Bấy giờ Quý Mạt Dương mới buông ra tay, dường như giao tôi cho La Quán Trinh khiến anh ấy cũng yên tâm.
Đến chỗ La Quán Trinh, Quý Mạt Dương tới phòng cô ấy, đi vào xong thì đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn ba người chúng tôi.
Trong nhận thức của tôi về quá khứ thì tôi là thánh nữ, nhưng Mộ Tuyết cũng vậy thì chuyện này quá kỳ lạ rồi.
Nếu không phải trong đó bị xáo trộn thì là giữa tôi và Mộ Tuyết có liên quan gì đó, nhưng cãi vã đến nỗi sau này trở mặt thành thù.

Cho dù là gì đi chăng nữa, cô ta cũng nhất định phải chết!
Quý Mạt Dương lạnh lùng nhìn ra cửa, anh ấy không bao giờ khoan nhượng trước tất cả những thứ đem lại sự đe doạ cho tôi, đương nhiên lần này cũng vậy.
Sau khi buông tôi ra, Quý Mạt Dương lại nhìn tôi một lúc:
Không sao chứ?


Không sao, không biết tại sao lúc trước anh tới em cũng ở ngay đó, mà các anh lại không nhìn thấy em.

Ù.

Quý Mạt Dương không giải thích, mà nhìn Huyền Quân nói:
Từ bây giờ trở đi, anh không được tới gần Ly Thương, nếu không tôi sẽ cho anh nằm ngang đi ra.

Huyền Quân bị hói đến á khẩu, chỉ hung hăng nhìn tôi, cứ như tại tôi không nói đỡ nên hắn mới ra nông nỗi này vậy. Nhưng tôi cũng chẳng muốn nhiều lời!
Quý Mạt Dương xoay người lại, nhìn tất cả những người có mặt, giải thích rất rõ ràng là tôi mượn xác hoàn hồn. Anh ấy trả thi thể lại cho bọn họ, nhưng bây giờ thì chưa được, xin bọn họ châm chước cho mấy ngày.
Cha giàu nhìn chúng tôi, một lát sau mới bảo:
Không cần vội, đã gặp được nhau cũng coi như duyên phận. Nếu anh em các cháu không chê thì có thể coi nơi này như nhà mình, coi bác như ba của các cháu.

Tôi kể lại hết một lượt những chuyện mình đã trải qua, La Quán Trinh hỏi:
Ý em là em nhìn thấy được một số chuyện trong quá khứ?


Vâng.

La Quán Trinh nhìn Quý Mạt Dương:
Mộ Tuyết kia rất có thể là cương thi, mà chúng ta lại không đối phó được, Huyện Quân cũng không nhìn ra được cô ta là cương thi.
Hơn nữa, mục đích của cô ta không hề đơn giản, chúng ta còn chưa rõ những chuyện trong quá khứ đó là thật hay giả. Nếu như là thật, vậy thì mục đích báo thù của cô ta quá rõ ràng rồi. Nhưng em cảm thấy cô ta không chỉ đơn giản là đến để báo thù, mà càng giống như ghen ghét với Ly Thương hơn.

Tôi cũng cảm thấy như La Quản Trinh nói.
Hơn nữa, tôi còn nghi ngờ những chuyện quá khứ mà tôi đã thấy.
Mà tất cả những chuyện này chỉ vì tôi đã xảy ra chuyện rồi. Trong mắt Quý Mạt Dương, chỉ cần tôi không sao thì Huyền Quân có làm gì với tôi, anh ấy cũng có thể tha thứ. Nhưng nếu tôi xảy ra chuyện gì, tất cả những gì Huyền Quân làm, cho dù có ý tốt cũng tính là sai, huống hồ lần này là hắn sai thật.

Chuyện của Ly Thương quan trọng, để cô ấy trở về trước đã, những chuyện sau này, tôi sẽ tự giải thích.
Huyền Quân vẫn tự tin như cũ.
Quý Mạt Dương lấy làm buồn cười:
Đầu óc anh bị úng nước rồi à? Bây giờ Ly Thương không còn liên quan gì tới anh, dù sống hay chết cũng không cần anh lo. Điều tôi muốn nói là, kêu anh hãy cách xa nó ra.

La Quán Trinh nói:
Vậy bây giờ có cần đưa Ly Thương trở về không?


Tạm thời chưa cần, còn có thể duy trì thêm vài ngày. Hiện tại, e là phải để Mộ Tuyết đắc ý, lỡ như xảy ra chuyện gì làm hại tới Ly Thương thì trước tiên phải tìm được Mộ Tuyết đã, diệt trừ rồi tính tiếp.
Dáng vẻ Quý Mạt Dương đầy khí thế, nếu tôi không biết rõ năng lực của anh ấy đến đâu thì thật sự sẽ tưởng rằng anh ấy có thể đánh bại được Mộ Tuyết ấy chứ.

Còn một chuyện nữa, hồn phách của em ở trong cơ thể này, hình như không ra được.
Nếu Huyền Quân còn không có cách nào đưa tôi ra ngoài thì e là La Quán Trinh cũng không thể.
Quý Mạt Dương và La Quán Trinh nhìn tôi, La Quán Trinh thử đưa tay lên kết ấn, cô ấy cũng rất bất ngờ trước kết quả này.

La Quán Trinh nhìn Quý Mạt Dương, ánh mắt Quý Mạt Dương thâm trầm:
Cơ thể này còn dùng được trong bao lâu nữa?



Xem tình tình chắc khoảng mười ngày, nửa tháng sẽ không thành vấn đề.
La Quán Trinh lại lần nữa gia cổ thân thể giúp tôi, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô ấy nói:
Nhưng mà cơ thể này chỉ là cái xác, e là không thể tiếp xúc với ánh sáng.



Cũng không sao, em có thể ra ngoài vào buổi tối.
Tôi biết mình chỉ đang cố làm ra vẻ vẫn ổn, nhưng như vậy cũng tốt hơn là khiến cho Quý Mạt Dương lo lắng.

Quý Mạt Dương nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.

La Quán Trinh lại nói vài câu nữa, sau đó mới hỏi tới dự định của tôi, tôi bảo:
Vi suy xét tới an toàn của em, em sẽ không ở đây mà qua bên trường, như vậy ổn thoả hơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.