Chương 323: Chốn cũ yên bình



Là trời sinh hay vạn vật sinh thì chúng sinh đều bình đẳng, sao tới miệng Thiên tưởng thì lại giống như sinh linh dưới trần gian chúng tôi có vẻ 8đê hèn như vậy?



Tuy không thể vơ đũa cả nắm, nhưng bọn chúng là súc sinh!

Tôi tức tốc đi tìm linh châu, đáng tiếc chẳng còn sót lại viên nào.
Tôi ngó lên trời, trong cơn tức giận, lập tức triệu hồi tất cả thần Hộ Pháp bên mình ra.
Tôi ôm mèo con ngây ngẩn suốt cả đêm, nó cũng trốn trong lòng tôi thút thít cả một đêm.
Tiếng kêu thảm thương như đang nhắc nhở, tôi ba mẹ nó chết thảm như thế nào, người thân của nó đều vì nó mà chết hết cả rồi.
Mèo nhỏ rưng rưng nhìn tôi, đôi mắt trong suốt thơ ngây không biết đã được bao nhiêu giọt nước mắt gột rửa.
Tôi biết nó không hiểu gì cả, ông trời thương xót, cớ sao lại để sinh linh lầm than.
Quý Mạt Dương và La Quán Trinh đi ra đón tôi và Huyền Quân, cũng nhận ra bọn tôi có gì đó là lạ.

Sao vậy?
La Quán Trinh hỏi tôi.

Thiên tướng, ông nói bọn họ là súc sinh, vậy dám hỏ3i Thiên tướng ngại đây có chắc bao đời bao kiếp chưa từng rơi vào súc sinh đạo một lần nào không?


Thiên sự như cô, sao lại thốt ra được9 những lời như thế hả. Hôm nay ta tới đây là để áp giải, nếu bọn chúng không chịu giao tiên phẩm ra thì chỉ còn cách hành hình ngay tại chỗ.


Ông dám?
Tôi lập tức chắn trước vợ chồng Hoàng Thiên Tử.
Tôi liên tục giãy dụa muốn thoát ra, nhưng mãi tới lúc chút linh quang kia bị đánh tan, tôi vẫn không thể giãy ra được.
Huyền Quần buông tôi ra, linh quang cũng chẳng còn, Thiên tưởng quay sang nhìn thẳng vào Huyền Quân.
Người của Thiên Sư Đạo nói thế nào cũng không chịu nghe lời, lần này suýt nữa đã gây ra tai họa rồi đó, tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Nói rồi Thiên tướng dẫn người rời đi, mây đen cũng dần tan.
Ba ngày sau, sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả đều bình yên như cũ.
Thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn băn khoăn.
Mèo nhỏ kêu meo một tiếng, nước mắt rơi lã chã, tôi lau đi cho nó rồi dỗ nó đi ngủ.
Sáng ra, tôi ôm mèo nhỏ ngã xuống giường, Huyện Quân vội bước vào bế tôi đi tắm rửa sạch sẽ.
Tôi về phòng ngồi phịch lên giường, nghĩ tới cái chết của vợ chồng Hoàng Thiên Tử là trái tim tôi như bị dao găm, mãi không rút ra được. Nó cửa vào từng chút khiến tôi đau đến không thở nổi.
Huyền Quân từ bên ngoài tiến vào, hắn đứng ngay ở cửa nhìn tôi, tôi bảo muốn yên tĩnh một mình nên hắn cũng chẳng dám lại gần.
Mèo nhỏ cũng bắt đầu sốt, tắm xong lau người giúp cô bé rồi nhưng nó vẫn sợ hãi rúc trong lòng tôi mà run rẩy, tựa như đứa trẻ bị sốc tới hóa ngốc.
Tôi ngồi ngẩn ngơ trên giường ôm mèo nhỏ vào lòng.

Ông có giỏi thì thử xem, nếu ông dám làm thần Hộ Pháp của tôi bị thương, tôi cho sẽ ông biết tay!

Thần Hộ Pháp xông lên, đến khi sắp vọt tới trước mặt Thiên tướng thì ông ta làm mưa lửa muốn diệt thần Hộ Pháp. Huyền Quân lập tức dùng bùa ngăn chặn cơn mưa lửa, mới giúp được thần Hộ Pháp ở phía dưới may mắn thoát khỏi cơn nguy.
Sang ngày thứ tư tôi đã dậy đi lại, lên tinh thần bước ra ngoài, tôi ôm Tiểu Miêu đứng ở cửa một lúc lâu.
Mỗi khi nhớ tới vợ chồng Hoàng Thiên Tử, tôi lại không khỏi nghĩ tới mình và Huyền Quân. Nói không chừng, ngày tôi sinh Hồng Nhi cũng sẽ là ngày chết của tôi và Huyền Quân cũng nên.

Ông giết người rồi, mau cút xuống đây cho tôi!
Tôi chỉ thẳng mặt Thiên tướng mà thét lên.
Thiên tướng phẫn nộ:
Cô đừng tưởng gọi thần Hộ Pháp ra là đối phó được ta. Ta không thể để cô mặc sức làm cần được, nếu cô đã càn quấy như vậy thì hôm nay ta sẽ biến thần Hộ Pháp của cô thành tro.


Thiên sư, cô mau tránh ra, nếu không cả cô cũng bị sét đánh cùng đó.
Th5iên tướng kia cả giận quát.
Vậy ông thử xem, suy cho cùng tôi vẫn là thiên sư. Để tôi coi, liệu ông bố tôi thì Lão Quân có trơ mắt mặc kệ không.

Tôi nói rồi lập tức móc bùa ra chuẩn bị đối phó với Thiên tưởng.
Bóng dáng Thiên tưởng vẫn còn chưa khuất hắn, tôi vẫy tay một cái, tất cả thần Hộ Pháp đều xông thẳng lên đó.
Thiên tướng nhìn sang không khỏi sửng sốt thốt lên:
Một thiên sứ nhỏ nhoi như cô mà gan lại không nhỏ đâu nhỉ!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, không được cứng đầu!
Ba con cũng sẽ không vui đâu.

Tôi nhất quyết không tránh ra, vợ chồng Hoàng Thiên Tử đứng đằng sau đã hóa thành hình người từ lúc nào.
Đại sư à, cảm ơn cô đã giúp đỡ, kiếp này chúng tôi không có gì báo đáp, nếu như có kiếp sau, dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ân tình của cô.

Nghe Hoàng Tiểu Anh lên tiếng, tôi không nhịn được quay đầu lại. Trên người cô ấy toàn là thương tích, giọng nói cũng run run, nhiều chỗ còn chảy máu không ngừng.
Thiên tướng giận dữ:
Cô lo mà nuôi mèo của mình đi, đừng có xía vào chuyện của người khác.


Không được, tha cho bọn họ đi.

Tôi siết chặt cánh tay liếc sang phía Huyền Quân, hắn ấn tôi vào lòng, không để tôi tiếp tục nhìn nữa.
Bên tai văng vẳng tiếng mưa rơi tầm tã, hơi nước bắt đầu bốc lên. Tôi tránh khỏi vòng tay của Huyền Quân rồi ôm mèo nhỏ quay về, tôi thẫn thờ đạp bước trên con đường lầy lội, nước ngập gần tới mắt cá chân.
Tôi khẽ đẩy La Quán Trinh ra rồi bước qua cửa, đám mèo khắp sân đều nhìn tôi chằm chằm.
Mèo nhỏ thút thít kêu rên, nó vừa lên tiếng thì đám mèo trong sân cũng đồng loạt kêu gào.
Có lẽ sẽ có một ngày, nó có thể khôi phục lại chân thân, nhưng ngày này xa xăm lắm, thậm chí là rất lâu.
Nhưng không sao hết, chỉ cần con bé còn sống là chúng tôi đã thắng rồi.
Tôi muốn cho mèo con một lời giải thích, nhưng dù là lời nói dối thiện ý, tôi cũng không bịa ra được. Tôi chỉ có thể nhìn chú mèo con, không ngừng vỗ về, chỉ có như thế mới khiến nó bớt hoảng hốt và sợ sệt đi đôi chút. Đêm hôm đó, có vô số mèo tụ tập trước cửa, trong sân, trên đầu tường, thậm chí là trên nóc nhà, xung quanh tràn ngập những tiếng meo meo. Mèo nhỏ tránh được một kiếp bởi là vì đến mèo cũng không nhận ra nó, nhưng điều này càng chứng tỏ về sau... con bé không được tùy tiện hiện chân thân được nữa, chỉ có thể đội lốt mèo mà tồn tại ở thế giới
này.
Huyền Quần ôm tôi an ủi:
Đối với một số người mà nói, thiện ác chẳng phải thứ gì quan trọng, thứ quan trọng chỉ có quyền thể nắm trong tay bọn họ mà thôi.
Tôi thấy nực cười tới mức bật ra miệng, Huyện Quân cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy tôi.
Tôi đẩy Huyền Quân ra rồi ngã xuống giường, khi đó mèo nhỏ bắt đầu phát sốt, Huyền Quân vội vã lấy túi chườm đá đắp cho nó, còn đút cho nó ít máu. Ba ngày sau, cơn sốt của mèo nhỏ dần thuyên giảm, mà trong ba ngày này tôi cũng không đi đâu, cứ vậy bầu bạn với Tiểu Miêu.
Hoàng Thiên Tứ ôm vợ mình, kiên định nhìn tôi nói:
Cảm ơn.

Vừa dứt lời, cơ thể hai người đột nhiên lóe lên, ánh sáng dân tản ra, dường như có một viên linh châu đang tan ra trước mắt. Chớp mắt, viên linh châu đã xông tới chỗ Thiên tướng, ông ta lập tức thi pháp đẩy lùi. Khi tôi chuẩn bị tới hỗ trợ thì Huyền Quân đột ngột xuất hiện ôm chặt tôi vào lòng.
Lúc Huyền Quân đang lau khô tóc giúp tôi, tôi chợt lên tiếng:
Tu hành mấy trăm năm, tận sức làm việc thiện, chẳng qua chỉ muốn tu thành chánh quả mà thôi, thế mà ông trời lại hết lần này tới lần khác không chịu cho họ cơ hội.
Em chẳng rõ trên thế gian này, thứ gì là đen, là trắng, là thiện, là ác nữa.

Tôi vuốt ve mèo nhỏ:
Miêu Miêu, con phải biết rằng, ba con vì để biến con thành dáng vẻ này đã tiêu tốn rất nhiều pháp lực, tổn hại tới sức mạnh quỷ thần của ông ấy, khiến ông ấy khó lòng khôi phục được.
Con phải biết ơn, không được phụ ân đức cứu mạng của ba con, trước khi có đủ năng lực càng không được phá vỡ pháp lực đó.
Huyền Quân quát to:
Còn chưa chịu về.
Hắn vừa quát lên, tất cả thần Hộ Pháp đều biến mất. Thiên tướng liếc sang Huyền Quân:
Lần này coi như bỏ qua, tự mà lo cho tốt.

Thiên tướng biến mất, mọi thứ dần yên ắng trở lại, tôi trừng mắt nhìn chằm chằm hướng Thiên tướng lắc lư mất hút. Con mèo nhỏ trong lòng không ngừng meo meo, tôi gần như chẳng còn sức ôm nó nữa.
Tới lúc đó Tiểu Miêu phải lưu lạc đến nơi nào đây?

Bàn tay tôi không ngừng vuốt ve Tiểu Miêu, thầm nghĩ phải tìm cho con bé một chỗ dựa mới được!

Gió lạnh thổi qua cuốn theo chiếc lá rụng trên mặt đất, tôi rời khỏi nhà La Quán Trinh, đi dọc theo hướng trường học đi tới núi Hoàng Đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.