Chương 328: Nhà tro cốt


Hình thức này giống như hiến máu nhân đạo vậy. Một khi đã cho đi thì dù cho nhiều hay ít, vào lúc bạn cần họ sẽ giúp đỡ bạn. Đây cũng có thể 8xem như một kiểu công nhận.

Nhưng bất kể là loại nào đi nữa thì nhà để tro cốt vẫn khác xa với nghĩa trang chúng ta thường thấy.
Hơn nữa đây không phải là điểm chính, điều quan trọng ở đây là tà khí của nhà để tro cốt này vô cùng nặng, oán khí cũng dày đặc. Tôi đứ9ng trước nhà tro cốt dò xét xung quanh, cảm giác âm u mù mịt, giống như bốn phía có hàng trăm hàng ngàn thư đang chứa đầy oán khí, phẫn nộ t6rưng tôi và Huyền Quân, hơn nữa loại oán khí này còn không ngừng gia tăng.
Cho dù đây là Vạn Quỷ Quạt đi nữa, nhưng cũng không đến mức chưa đánh đã thua.
Trông biểu hiện hắn kia thì rõ ràng chưa đánh đã thua rồi, làm như tiên tôi đi xong lập tức mất mạng, tan thành mây khỏi không bằng!
Tôi nhìn sang hướng khác, đang nghĩ xem nên nói gì thì Huyền Quân vươn tay ra, hắn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nhìn hắn, không hiểu sao tim mình lại nhói đau.
Nghĩ đến hắn và Hương Vụ chia làm hai, nghĩ đến tam nguyên không thể quy về thành một. Tay tôi buông lỏng muốn rút ra, nhưng hắn đột nhiên hung hãn nắm chặt kéo tôi lại.
Tôi nói như thế chẳng qua là làm kiêu, cố giả vờ như mình không hề quan tâm đến sự sống chết của Huyền Quân thôi.
Huyền Quân nhìn tôi, suy tính một hồi:
Thương Nhi, em muốn cùng chết với bổn quân sao?

Khi hắn rời ra, đôi môi ánh lên sắc đỏ của máu, trông lại càng thêm yêu dã. Giống như một tên yêu tinh khoác bộ quần áo đen tuyền, chỉ có yêu tinh mới có thể đẹp hớp hồn như vậy thôi.

Em dám cắn bổn quân?
Huyền Quân sầm mặt, lạnh lẽo đến rợn người, khiến tôi cũng giật mình.
Tôi thở dài, bọn họ đều quá đẹp, xuất sắc đến cực độ. Hắn nhìn tôi, trường bào màu đen rộng rãi và lộng lẫy, khi gió thổi qua vạt áo nhè nhẹ bay theo.
Tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ có trên người Hương Vụ mới có mùi hương, nhưng thì ra trên người Huyền Quân cũng có.
Nhưng....
Chúng tôi vẫn thua rồi.
Tôi lưỡng lự trong chốc lát, ngước mắt nhìn con đường thoát ra, cuối cùng quyết định không rời đi.

Anh mà không ra được, e về cũng mất mặt lắm.


Thương Nhi, em thấy bổn quân có sợ không?
Huyền Quan điểm nhiên hỏi thể, tôi ngơ ngác nhìn hắn. Hắn có sợ không tôi không biết, nhưng tôi biết nước bọt còn có thể dìm chết người đấy.
Góp gió thành bão, yếu không địch lại mạnh, những điều này thì tôi biết. Nhìn ánh mắt u oán của tôi, Huyện Quân nhéo mặt tôi bảo:
Nếu như hôm nay bổn quân chết tại nơi này, Thương Nhi phải nhớ nuôi dưỡng Giác Nhi nên người đấy!

Eo tôi trầm xuống, cơ thể đột nhiên bị kéo dán chặt vào hắn. Hắn ẩn chặt eo tôi, khi tôi ngẩng đầu lên thì hắn lập tức áp sát lại, một sự dịu dàng phủ xuống, dường như chưa đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua.
Tôi bị hắn hôn đến mức phải gian nan nuốt xuống, dường như còn nghe được cả tiếng ừng ực phát ra từ cổ họng. Huyền Quân giữ chặt cằm, che lấp cánh môi tôi, cứ thể quyến luyến triền miên, ra vào vào ra khiến tôi mơ màng bủn rủn. Mãi đến khi ý thức của tôi dần mơ hồ, hắn mới chịu buông ra.
Hắn nói:
Quá khứ đều đã qua rồi, đừng nhắc nữa!


...
Tôi hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện lên những mảnh ký ức không thể xóa nhòa.
Tôi nhìn con đường kia, chợt chần chừ một chốc:
Anh không lừa em chứ?

Không rõ vì sao tôi cứ cảm giác như Huyền Quân đang lừa tôi vậy. Làm sao nói chết là chết được?
Tôi bất ngờ ngã vào lòng hắn, vạt áo màu đen của Huyền Quân tung bay trước gió, mái tóc đen dài khó mà tin được, cộng thêm khuôn mặt yêu dã đến kinh ngạc.
Vào thời khắc đó, toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh, bàn tay giống như được đúc bằng sắt, vững chãi không thể phá vỡ.
Nhắc đến kiếp trước, cả tôi và Huyền Quân đều im lặng.
Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, trước mắt tựa như hiện lên nỗi ân oán ràng buộc kia. Tôi không thẳng, hắn cũng chẳng thua, nhưng chúng tôi đều thua cả rồi, cả Mộ Tuyết cũng không giành được thứ gì.
Một mùi hương thảo mộc thoang thoảng tản ra. Tôi biết mùi hương này có liên quan đến việc hẳn bị chôn sâu dưới lòng đất. Ban đầu là hương thơm của gỗ và đất, nhưng hắn không giống như những người bình thường khác, ở hắn toả ra mùi hương giống mùi thảo mộc hơn.

Thương Nhi, em nheo mắt nhìn gì thế?
Huyền Quân cong khóe miệng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi há miệng muốn cãi vài câu, nhưng lời đến bên môi rồi lại thôi. Đôi mày kiếm của Huyền Quân khẽ chau lại như không hài lòng với sự im lặng của tôi, hắn bên cúi đầu hồn xuống. Tôi hoảng hốt cắn hắn một cái nhưng cũng không phải muốn cự tuyệt hẳn. Chẳng qua tôi không ngờ ngay lúc này mà hắn còn có tâm trạng làm thể, thật sự là chưa kịp chuẩn bị, nên mới giật mình cần một cái.
Chính tôi đã khiến hắn đau khổ cả ngàn năm qua, hắn có thể tha thứ, nhưng tôi dựa vào đâu mà dám quên đi!
Thấy tôi không nói gì, Huyền Quân đẩy tôi ra. Hẳn hóa thành hình dáng Quỷ quân, anh tuấn không vướng bụi trần. Khuôn mặt hắn như tượng tạc, ánh mắt giống hệt viên lưu ly đẹp nhất, sáng ngời mà tĩnh mịch, sâu thẳm mà thần bí, khuôn môi rõ nét, sống mũi thẳng tắp.
Tôi tính thử mới hiểu được sự lợi hại Hà Đông Tử. Gã đang5 lăm le xây dựng một ổ quỷ ngay giữa nhân gian, thế nên giờ đây gã chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất. Cho dù đụng trúng một đạo sĩ như tôi cũng chẳng thèm để tâm, muốn giết là giết, muốn chém là chém.
Tôi nhìn Huyền Quân:
Phải làm sao đây, hai chúng ta không đối phó nổi đám oán quỷ này rồi. Theo em thấy, ở bốn phía quanh chúng còn có Quỷ Vương, với cả chưa chắc chỉ có một con, hai con đầu, nhiều thế này...


Cũng chưa chắc đã chết mà.
Tôi vẫn mạnh miệng như cũ, thật ra chết cũng không có gì đáng sợ, cũng đâu phải tôi chưa từng chết bao giờ. Thế nhưng Huyền Quân rất nghiêm túc xoay người nhìn tôi:
Vậy nếu thật sự phải chết thì sao? Em có đồng ý chết cùng tôi không?

Tôi lắc đầu:
Không, chết vinh không bằng sống nhục. Em vẫn hi vọng có thể sống sót. Nếu đến cuối cùng anh chết thì em sẽ rời đi ngay. Em phải nuôi dưỡng Giác Nhi, anh cứ an lòng mà ra đi.
Ánh mắt Huyền Quân trầm xuống, u oán lườm tôi. Khuôn mặt dịu dàng khi nãy chớp mắt đã lộ ra sự u ám, hắn cắn răng nói:
Thương Nhi đúng là tuyệt tình, y như ngàn năm trước, cho dù bổn quân thật lòng ra sao, dù có mọi hết tim hết ruột gan ra, Thương Nhi cũng vẫn cứ như vậy...

Đoán chừng không đỡ được.
Huyền Quân nhìn tôi, chỉ cười nhạt. Tôi chẳng hiểu sao hắn còn cười được nữa.
Làm sao tôi lại không muốn quên, không muốn đề cập tới chứ. Nhưng đó là mạng người đang sống sờ sờ và cũng là người tôi yêu nhất.
Chính tôi đã nhẫn tâm tuyệt tình mà phong ấn hắn vào trong quan tài trấn hồn. Nếu như tôi lúc ấy hiểu biết thấu đáo hơn, nói chuyện rõ ràng với hắn một lần, thì hắn đã không ôm hận suốt mấy ngàn năm qua. Quý Mạt Dương từng nói, yêu một người, thích một người, là niềm hạnh phúc. Nhưng hận một người, oán một người lại là đau khổ tột cùng.
Tôi thoảng sững sờ, Huyền Quân buông tay ra:
Thương nhi, em không luyến tiếc chút nào à?

Anh sẽ chết thật à?
Không hiểu sao tôi lại luôn cảm thấy Huyền Quân sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu? Huyền Quân hậm hực lườm xung quanh:
Bổn quân không dễ chết như thế đâu, nhưng quả thật oán khí ở đây quá nặng!


...
Tôi băn khoăn, sao lại càng cảm thấy Huyền Quân đang lừa tôi ấy nhỉ?
Huyền Quân nhìn tôi:
Bổn quân sẽ bảo vệ Thương Nhi an toàn rời khỏi đây. Sau khi em rời khỏi đây, nhở không được hành động lỗ mãng. Nếu kẻ này đã có thể bày ra Vạn Quỷ Quật Tử Tuyệt thì nhất định không phải người đơn giản đầu. Nơi này đã không ai địch lại được gã rồi, tránh xa gã ra.

...
Tôi chau mày không nói lời nào.
Huyền Quân quay người, vung tay mở ra một con đường:
Đi mau!

Nghe hắn thở hổn hển, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt mê ly có chút ửng đỏ của hắn.

Tôi không kìm được vươn lên sờ, đến lúc giật mình nhận ra, tôi lập tức hạ tay xuống định quay đi thì Huyền Quân nhanh chóng ẩn tôi trở lại. Tôi ngước lên nhìn hắn chằm chằm, hắn khẽ gọi:
Thương Nhi...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.