Chương 335: Giáo sư ly nhớ tôi không?


Tương truyền ở Thanh Mai có một vị vua tàn bạo thích tra tấn và hành hạ người ta đến chết, nhưng cuối cùng có một ngày ông ta vẫn c8ảm thấy hết sức buồn chán vì không nghĩ ra cách tra tấn người khác.

Bên cạnh hôn quân lại không thiếu kẻ gian ác, có một v3iên quan nghĩ ra một cách. Tên này nói rằng có thể làm thật nhiều thẻ trúc rồi bắt dân chúng đến rút thăm, những ai rút phải mười 9thẻ trúc đặc biệt sẽ phải lột da con trẻ trong nhà, làm diều bằng da người, sau đó cho mười hộ gia đình thả diều, nhà nào thả diều6 thấp nhất sẽ bị tàn sát bằng các loại cực hình.
Trùng hợp đến thế, bị ai đến vậy.
Người kia kể đến đây thì nhìn tôi, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy chờ mong, hắn ta hỏi:
Cô đoán xem sau đó bọn họ ra sao?

4 bước lên phía trước, dáng đi thướt tha. Không lâu sau, một quả bóng da lăn từ bên cạnh lên phía trước, sương mù dày đặc tản bớt, quả bóng da lăn tới chân cô gái kia. Trong lúc tôi đang bị bao vây, một bé gái tầm năm sáu tuổi vừa chạy từ trong sương mù ra vừa hô bóng...
Tôi nhíu mày, bởi vì khoảng cách hơi xa lại thêm sương mù dày đặc bao phủ nên tôi không nhìn rõ cô bé kia là người hay quỷ.
Cô ta vô tình có được một cuốn sách viết về cổ độc, trong đó có các phương pháp dùng cổ độc để khống chế con người, và cô ta đã học được.
Khi quốc vương tìm kiếm sự kích thích mà không có ai hiến kế, cô gái này đã nói với cha mình rằng cô ta có cách.

() Lan Na: tên một vương quốc cổ từng tồn tại từ cuối thế kỷ 13 đến gần cuối thế kỷ 18 ở miền núi phía Bắc của Thái Lan hiện nay.
Nếu anh kể câu chuyện khác thì có lẽ tôi không biết đâu, nhưng liên quan đến khảo cổ thì hiểm có chuyện tôi không biết, bởi vì tôi làm trong ngành khảo cổ mà.

Vâng
Bé gái khóc thút thít đồng ý, tôi nhìn xung quanh tìm người thân của cô bé.

Em đi cùng ai?


Vâng.

Cô bé vừa khóc vừa trả lời, tôi dẫn cô bé đi tìm mẹ, nhân tiện tìm Huyền Quân luôn.
Cô ta cười với tôi, hàm răng trắng bóng, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
Nhưng khi quay sang chỗ khác, ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ dị.

Vậy sao cô biết?


Thứ nhất là tôi từng nghe một số truyền thuyết về quốc gia của anh, quả thật tôi từng nghiên cứu kỹ câu chuyện anh kể, có điều tôi không nghiên cứu được đến đâu cả.
Cô có biết tại sao không?


Bởi vì trong nhà viên quan kia có một cô con gái xấu ma chê quỷ hờn. Từ nhỏ cô gái này đã là đứa xấu xí, bị giam trong căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời. Cô ta vẫn luôn nhìn trộm quá trình hẹn hò của cặp đôi nọ, đồng thời sinh lòng ghen tị với cô gái.
Ngoài ra đã có người kể lại câu chuyện này trong một quyển sách.
Tôi không biết câu chuyện đó là thật hay giả, nhưng quả thực tôi đã từng đọc.

Vậy cô nói xem tấm da người đó đâu rồi?

Chẳng phải do người ở chỗ chàng trai kia sao?


Ha ha, chàng trai kia ư?

Cô bé khịt mũi trả lời:
Mẹ, mẹ đâu mất rồi.


Em đừng khóc, lát nữa chị sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ

Những con diều da người khác cũng văng ra theo.
Xe rung lắc một hồi, sương mù xung quanh trở nên rõ ràng, không gian chìm vào yên tĩnh.
Quốc vương cảm thấy rất hay, bèn bắt đầu thực hiện.
Cuối cùng có 5một cặp tình nhân, mà lúc này đã có chín nhà rút phải thăm xui xẻo, vẫn còn một thẻ chưa ai rút, cũng chính là thẻ dành cho người phải làm con diều da người cuối cùng.
Cuối cùng con gái nhà quan dùng thuật thay da đổi xác với cô gái nọ, hơn nữa còn dùng thi du quyến rũ chàng trai yêu mình, khiến anh ta tưởng rằng cô gái này là người mình yêu.
() Thi du: Dầu chảy ra từ xác chết.
Người trong xe ngạc nhiên hỏi:
Sao cô biết?


Đương nhiên là tôi biết, tôi còn biết cuối cùng chàng trai tự tay lột da cô gái còn sống sờ sờ, làm con diều bằng da.
Nhưng tôi không tìm thấy Huyền Quân, lại càng không tìm thấy người thân của cô bé, trái lại còn đi vào trong sương mù không thể thoát ra.
Ban đầu bé gái còn cố kìm nén, nhưng sau đó bắt đầu quấy khóc, tôi dỗ thế nào cũng không nín. Tôi đành phải ngồi xuống dỗ dành, cô bé đòi đi tôi bèn bể nó lên. Song lúc tôi bế nó, nó lại há miệng cắn tôi một cái.
Tôi trầm ngâm suy nghĩ:
Bọn họ không tự tử chứ?


Không sai, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ tự tử, chàng trai đã cầm lấy một thẻ trúc rồi chạy đến chỗ viên quan hiến kế giao thẻ trúc cho gã, cuối cùng người chết là cô gái no.
Tôi nhìn ngó xung quanh, một cô gái xuất hiện trước đầu xe. Cô gái này mặc trang phục màu đỏ như cô dâu, voan đỏ trên người bay phấp phới.
Cô gái quay đầu nhìn tôi, gương mặt xinh đẹp có màu đồng cổ nhưng rất láng mịn.
Tuy cử độc rất ghê gớm, song cô gái đã bất cẩn nhiễm oán khí của người bị hại.
Cuối cùng hai người hại mình

May mà tôi chạy ra ôm nó, nếu không nó đã ngã chết rồi.

Lát nữa chúng ta tìm nhé, bây giờ chị bận rồi. Tạm thời em đừng đi tìm bóng nhé, lát nữa chị sẽ cho em thật nhiều


Anh tên là gì?
Tôi đột nhiên hỏi người ngồi đối diện, hắn ta nhìn tôi không đáp.

Anh có biết tại sao tôi biết những chuyện này không?
Tôi hỏi đối phương.
Tôi nhìn xung quanh, sương trắng dày đặc lại bắt đầu chui vào xe, cố chạm vào Huyền Quân hàng chui vào người hắn.
Nhưng nó thử mấy lần mà vẫn không chui vào được, đành ngưng tụ lại trước mặt tôi rồi nhào tới tôi. Nhưng sương trắng không thể chui vào cơ thể tôi, cuối cùng nó ra khỏi xe, biến thành mấy con diều da người khổng lồ. Những con diều ấy rất hung hãn, mỗi gương mặt người đều rất đáng sợ, cho thấy bọn họ chết thê thảm cỡ nào.
Cả cái xe bắt đầu lắc lư, diều da người tấn công thân xe làm phát ra tiếng rầm rầm rầm, tôi tìm kiếm quanh xe.
Những con diều da người này đều là các cô gái trẻ, nhưng trong số đó chỉ có một tấm da người của cô gái nọ, chỉ khi nào tìm được tấm da người kia thì tôi mới có thể tiêu diệt bọn chúng. Trong đó có một tấm da sở hữu mái tóc rất dài rất đen, nhưng làn da lại màu đồng cổ trông có vẻ rất khỏe khoắn. Tôi giơ tay phóng ra một lá bùa, âm diều da người ngoài xe lập tức bắn ra xa.
Còn anh ấy à, thật ra cũng không quan trọng nữa.
Anh mượn truyền thuyết để lừa tôi hay muốn nhắn nhủ với tôi điều gì thì cũng thế thôi.
Trùng hợp là hai người này nằm trong số những người rút thăm cuối cùng rồi. Không chỉ vậy, lúc dư lại hai thẻ trúc cuối cùng chỉ còn hai người họ, mà họ lại là một đôi tình nhân.
Mấy ngày nữa đôi tình nhân này sẽ kết hôn.
Cô gái ngồi xổm xuống bắt quả bóng, bé gái muốn lấy lại, ả đưa bóng cho nó rồi há cái miệng to như chậu máu...
Tôi mở cửa xe bước xuống, cô gái đứng dậy ném mạnh bé gái đi. Tôi lập tức lao tới đón cô bé. Tới khi tôi đứng dậy, diều da người đã chặn kín xe, trong xe lắc lư chao đảo không ngừng. Cuối cùng xe chia năm xẻ bảy, mà Huyền Quân cũng biến mất.
Không chỉ vậy, vào buổi tối ngày bọn họ tổ chức hôn lễ, toàn bộ người tới tham dự đều bị trúng cổ độc.
Có một vị sư già dẫn theo đồ đệ của mình xuất hiện ở đó. Sau khi họ rời đi, có một mảnh da người bay lên trời, cuối cùng giết sạch tất cả mọi người.

Cô có thiên nhãn phải không?


Không phải thiên nhãn, mà là pháp nhân, nhưng tạm thời pháp nhân của tôi bị đóng lại rồi, không nhìn thấy mấy thứ này.

Quá khứ đã qua, những gì anh cần chỉ đơn giản là một tương lai


Tương lai? Tôi còn tương lai nào nữa?
Đối phương nói đến đây bỗng bật cười ha hả, cười hoài cười mãi cuối cùng biến mất.

Bóng... bóng của em.

Bé gái khóc nức nở, giãy ra muốn đi tìm bóng, tôi sờ tay cô bé thì thấy ấm nóng.
Vì sao tôi lại có ý nghiên cứu câu chuyện này ư, vậy thì phải nhắc tới sự kiện khảo cổ được tổ chức ba năm một lần.
Đó là cuộc khai quật khảo cổ tại di chỉ vương quốc cổ Lan Na+, lúc đó có tin một hòa thượng, một thiếu niên bịt mặt và một cô gái, về sau lại có một đội khảo cổ mất tích, trước khi mất tích bọn họ đã cãi nhau một trận kịch liệt.
Tới khi tôi phát hiện thấy bất thường thì con bé đã ngất xỉu.

Tôi vội vàng đi tới ôm cô bé, máu rơi xuống đất bị diều da người hút hết, không lâu sau, người xuất hiện trong xe lúc trước lại lộ diện.


Cô thật là ngu ngốc!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.