Chương 338: Chỉ nhi


Tôi buộc dây thép vào cửa hai lần liên tiếp, nhờ động tác nhanh nhẹn nên vết cắt phẳng lỳ, nếu không theo dõi tôi chằm chằm thì hoàn toàn không b8iết tôi đang nhìn gì.

Tôi tìm khắp phòng khách một vòng, sau khi chắc chắn không có ai mới đi tới các phòng khác ở tầng dưới. Mặc dù tần3g dưới tối om nhưng không có nghĩa là tôi không nhìn thấy gì cả. Trong thế giới của tôi, nơi này vô cùng sáng sủa.

Tầng dưới không có ai9, tôi dùng dây thép chặn lại tất cả các lối ra, ngoài ra tôi cũng kiểm tra cả tầng hầm.
Chỉ Nhi giật mình:
Chết rồi, ông ta chết thì chúng ta phải đền mạng đó!

Tôi phớt lờ, xoay người đi ra ngoài. Chỉ Nhi vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy ra theo. Tôi không ngờ cô nàng lại là đứa nhát gan như thế đó.
Tài xế quỷ đợi chúng tôi dưới chân núi, tôi và Chỉ Nhi lên xe về Nam Thành.
Hạ Đông Tử run rẩy cả người, luôn miệng kêu rên.
Tôi nói:
Anh phải nhớ tất cả là do anh gieo gió gặt bão. Anh làm nhiều việc ác, thần tiên cũng chẳng giúp được anh, có nhiều thần chú hộ pháp hơn nữa cũng vô dụng thôi.

Sau đó tôi lùi lại vài bước rồi đi ra phía cửa.
Đối phương mặc trang phục đạo sĩ, khuôn mặt đã già nua nhưng vẫn đẹp lão.
Chỉ Nhi lên tiếng:
Trông đáng thương ghê! Đây là đồ đệ của ông, cho ông này!

Tôi không nói gì, đạo sĩ vuốt ve mấy túi da kia, khẽ thở dài:
Cũng được, nếu là do tôi tạo nghiệp thì để tôi gánh.
Lúc này tôi mới nhớ ra, lúc trước xử lý chuyện ở biệt thự, Chỉ Nhi có tình ý với Long Đình.

Thưa thầy, hôm nay thầy sao vậy?

Long Đình vừa đi vừa dè dặt hỏi Chỉ Nhi, cô nàng bĩu môi buồn bực nói:
Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi là thầy cơ mà. Tôi tên Chỉ Nhi, anh nhớ chưa?

Ban đầu tôi định đóng cửa chờ Huyền Quân, nhưng vì lo lắng Chỉ Nhi gây chuyện ở bên ngoài nên tôi đành đi tìm cô nàng.
Tôi tìm tới tìm lui, cuối cùng trông thấy Chỉ Nhi về cùng Long Đình.
Cô nàng còn nắm tay Long Đình khiến anh ta bối rối, mặt đỏ đến tận mang tai.
Tuy nhiên tầng dưới giăng kín dây thép, mỗi lần gã đi qua dây thép đều kêu gào thảm thiết.
Hạ Đông Tử đi từ trong nhà ra ngoài mà quả thực như thập tử nhất sinh.
Tôi vốn không thích tra tấn người khác, nhưng Hạ Đông Tử hại quá nhiều người, khó mà sống sót.
Tôi nhìn Hạ Đông Tử, gọi xe cứu thương rồi mới xoay người rời đi.
Tôi không chờ Huyền Quân mà lấy người giấy ra, thuê xe quỷ đi trước. Dọc đường đi người giấy còn chế da người trong tay tôi, trốn lên ngồi đằng trước.
Tôi tạm gọi người giấy là Chỉ Nhi.
Chúng tôi đi vào, đạo sĩ thở dài:
Tôi biết là nó sẽ gây họa tày trời mà, quả nhiên đại nạn của nó đến rồi.
Xin hỏi vị đạo hữu này xưng hô thế nào?


Chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ông không cần biết tôi là ai, tôi cũng không hỏi ông là ai?
Tôi nói xong mới rời đi, lúc xuống tầng, tôi liếc nhìn bốn tấm da người kia. Không thể giữ lại mấy thứ này, nhưng cũng không thể tiêu hủy ngay lập tức.
Tôi lấy túi đựng mấy tấm da đó lại rồi ra khỏi biệt thự.
Tôi ra cổng đứng đợi ở bên ngoài, cuối cùng Hạ Đông Tử bò từ trên tầng xuống chẳng khác nào một con sâu mềm.
Tôi cũng lôi roi tiền đồng ra đánh trả ngay tức khắc.
Đám Quỷ vương này vẫn biết sợ tôi, hai ba tên bắt đầu chạy trốn. Có điều, bọn chúng vừa chạy xuống tầng dưới đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Mấy tên Quỷ vương này là lợi thế cuối cùng của Hà Đông Tử. Tuy Huyền Quân không làm gì gã nhưng gã bị mất máu nghiêm trọng, điều đó cho thấy gã lấy thân nuôi quỷ. Mà một khi quỷ bị giết thì gã cũng bị cắn trả, vậy nên chẳng khác nào Huyền Quân đã chém mất hai cánh tay của gã cả.
Cảm ơn đạo hữu đã mang những thứ này đến đây. Nó vốn là học trò tâm đắc của tôi, tôi sợ nó ở dưới đó xảy ra chuyện nên cố ý chuẩn bị mấy thứ này cho nó, ai ngờ nó lại dùng để hại người, vậy thì tôi không còn gì để nói

Đạo sĩ đứng dậy đi đến trước lư hương. Những đồ vật khác trong đạo quán thì tôi không dám nhận xét, nhưng lư hương rất to rất hoành tráng. Ông ta ném da người vào trong lư hương, máu và mỡ trộn lẫn với nhau, không lâu sau tàn hương bén lửa, bốc cháy hừng hực.
Khi những tấm da người kia cháy đến mức độ nhất định thì lão đạo sĩ quỵ xuống đất, đầu cúi gằm, không còn phản ứng.

Tôi không biết anh xuất sứ từ đâu, nhưng hành động của anh là vi phạm luật trời, cho dù hôm nay không phải ngày chết của anh thì tôi cũng phải phế bỏ công lực của anh, thay sư môn anh trừ hại

Tôi nói xong thì lập tức xông về phía Hạ Đông Tử, gã không sợ tôi, nhưng tôi đã rút dao găm dưới chân ra.
Hạ Đông Tử cười khẩy:
Rốt cuộc cũng chỉ là đàn bà, đánh không lại đi dùng dao găm

Cuối cùng tôi mới đi lên tầng hai.
Trước6 khi lên tầng, tôi quan sát cầu thang một lượt, đồng thời vẽ bùa từ xa, dán bùa giết quỷ khắp căn biệt thự.
Khi lên đến tầng hai, tôi tì5m thấy một phòng sách ở chính giữa. Cửa mở, có một người ngồi bên trong. Ánh đèn chớp tắt, người trong phòng để trần nửa thân trên, mấy Quỷ vương đứng bên cạnh gã, đám Quỷ vương nhìn thấy tôi thì lập tức tấn công.
Trông có vẻ tàn nhẫn đấy, nhưng thật ra quỷ đang dùng cách của mình để ngăn cản Hạ Đông Tử niệm chủ.

Bọn mi báo thù cũng được nhưng không được giết người, trừng phạt gã đủ rồi thì rời khỏi đây đi.
Hiện tại ta không giết bọn mi, nhưng Quỷ tộc quanh đây sẽ tìm bọn mi đấy. Muốn sống hay muốn chết, bọn mi tự cân nhắc!

Long Đình bất giác bật cười, có điều nụ cười của anh ta rất gượng gạo, da mặt còn giật giật hai cái, chật vật nuốt khan.
Chỉ Nhi vênh váo nói:
Tôi hôn anh rồi, từ bây giờ anh thuộc về tôi, nhớ chưa?

Trong mắt tôi thì Chỉ Nhi vẫn là trẻ con.

Nhưng thầy là thầy, tôi.


Anh im đi!
Chỉ Nhi bỗng giận dữ quát lên, Long Đình lập tức im bặt. Bọn họ nhìn nhau, đằng sau là Vua Mèo ngậm Tiểu Miêu, hình ảnh này đủ để tôi tưởng tượng miên man.
Tôi đang nghĩ xem phải giải quyết chuyện của bọn họ thế nào, thì Chỉ Nhi đã bước tới hôn lên môi Long Đình. Cả tôi lẫn Long Đình đều sốc đến đơ người, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Anh nói đúng rồi đó, chồng tôi không dùng thủ đoạn hèn hạ nhưng tôi thì khác, tôi sẽ cho anh thấy, gặp phải tôi anh sẽ xui xẻo đến nhường nào?
Dứt lời tôi lập tức lao tới, Hạ Đông Tử không ngờ tôi lại làm vậy. Trong lúc gã kinh ngạc, tối túm lấy một cánh tay gã rồi trở tay ấn gã lên tường. Gã muốn cựa quậy, tôi lại tiện tay đâm một nhát khiến gã phải ngửa đầu hét lên thảm thiết.
Phải xin lỗi ngài Quan Vũ rồi.
Ngay khi tôi vừa đặt chân tới cửa, mười mấy con quỷ mặt mày hung ác từ cửa sổ tầng hai xông vào phòng, trông thấy Hạ Đông Tử thì tức khắc lao tới chỗ gã. Hạ Đông Tử định niệm chú, song đám quỷ kia chẳng phải kẻ ngu, một con trong số đó vọt tới chui ngay vào trong cơ thể gã.
Hạ Đông Tử bị quỷ nhập khác với người bình thường, gã vẫn gắng sức muốn đuổi quỷ ra khỏi cơ thể, nhưng con quỷ kia bám dai như đỉa.
Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng Hạ Đông Tử bị quỷ khống chế, trơ mắt nhìn hai tay mình bị vật nặng đập nát. Không chỉ vậy, khi gã thè lưỡi ra, một con quỷ cắt phăng lưỡi gà bằng dao găm.
Con dao găm rạch một đường lên ngực Hạ Đông Tử, tôi nhanh tay vẽ một nét quanh Quan Vũ trước khi đối phương kịp đẩy mình ra. Hạ Đông Tử kéo tôi ra hất sang bên cạnh, hai tay tôi chộp lấy da thịt gã mà xé.

Á!
Tiếng hét thảm thiết xuyên thấu cả căn biệt thự, chấn động đến mức dường như cá biệt thự muốn chao đảo.
Tôi tiện tay ném tấm da kia ra ngoài cửa, rồi đi tới bắt Hạ Đông Tử. Gã sợ tôi, xoay người định chạy ra ngoài theo lối cửa sổ, nhưng bị tối túm chân kéo lại. Tôi nhìn thấy sau lưng gã đeo Tây phương tam Thánh (1), bèn rạch vài nhát rồi xé Tây phương tam Thánh ra luôn.
Hạ Đông Tử đứng dậy, lúc này tôi mới phát hiện điểm đáng gờm ở gã. Trên cánh tay trái của gã xăm Lôi lệnh, trên cánh tay phải có chủ Nhiếp Hồn, trước ngực là Quan Vũ mở mắt cầm đao, sau lưng thì tôi không nhìn thấy những chắc chắn không sạch sẽ gì rồi.
Chủ Nhiếp Hồn còn mạnh hơn chú Trấn Hồn, Quỷ vương bình thường không dám tùy tiện tới gần. Lôi lệnh là dương hỏa cực mạnh đối với tà ma, chúng cũng không dám tùy tiện tới sát. Quan Vũ là thần trấn trạch khiến quỷ sợ hãi, nhà có Quan Vũ thì quỷ quái không thể bước vào. Hạ Đông Tử là đạo sĩ, đương nhiên là gã am hiểu và giải dùng những thứ này.
Gã nhìn tôi cười bảo:
Sao nào, anh ta mệt rồi nên cô tới thay ca hả?

Chỉ Nhi vừa nhìn tôi vừa ghét bỏ, song cô nàng cũng không nói gì.
Tôi dùng bươm bướm giấy đi tìm nơi phát sáng trên da người, cuối cùng tìm thấy đạo sĩ mù trên một ngọn núi.
Tôi và Chỉ Nhi leo lên núi, vị đạo sĩ kia cũng biết chúng tôi tới.
Chỉ Nhi ngồi trong xe lo ngay ngáy sợ bị bắt, cảm thấy chúng tôi đã hại người rồi.
Nhưng cô nàng không biết chúng tôi đã chạy xa hai nghìn cây số, có muốn bắt cũng khó mà bắt ấy.
Thứ nhất, sự thật là chúng tôi không giết người, là do đạo sĩ kia sinh lòng hổ thẹn, không muốn sống nữa. Thứ hai, tôi và Chỉ Nhi vừa đi vừa về mất nửa tiếng, không hề để lộ dấu vết cho người ta có thể tìm ra.
(1) Tây phương tam Thánh: cũng gọi là Di Đà Tam Tôn, tức A Di Đà Phật, Quán Thế Âm Bồ Tát và Đại Thế Chí Bồ Tát.
Máu chảy đầy đất, Hạ Đông Tử gào khóc không ngừng.
Tôi vứt da người trong tay đi, sau đó xé luôn hai mảnh da trên cánh tay Hạ Đông Tử ném xuống đất, rồi mới giẫm lên người gã.
Sau khi tài xế quỷ rời đi, tôi bảo Chỉ Nhi đi nghỉ ngơi trước. Cô nàng sợ đến nỗi không dám ở cùng tôi, chạy trốn nhanh như thỏ, thoắt cái đã mất dạng.
Tôi không biết, rốt cuộc là Chỉ Nhi thật sự sợ tôi hay chuồn đi chơi nữa. Thấy cô nàng chạy đi, tôi bèn hộ với theo:
Cẩn thận đấy nhé!
Chỉ Nhi không đáp lời, tôi càng lo lắng hơn, nửa đêm nửa hôm mà cô nàng này còn muốn đi đầu.
Lúc này Vua Mèo ngậm Tiểu Miêu về, tôi không thể làm gì khác hơn là hỏi xem Vua Mèo có thể đi trông chừng Chỉ Nhi không, đối phương nghe thể lập tức ngậm Tiểu Miêu rời đi.
Long Đình chỉ đáp

một tiếng.

Bấy giờ Chỉ Nhi mới hài lòng, kéo cánh tay Long Đình lôi anh ta đi về phía này.

Lúc trông thấy tôi, Chỉ Nhi mới giật mình sợ hãi, thậm chí còn trốn ra sau lưng Long Đình.

Long Đình đang định nói gì đó thì ngẩng đầu nhìn thấy tôi.

Vừa thấy tôi, anh ta như bị sét đánh, cứ thế ngây ngẩn nhìn rất lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.