Chương 55: Quay lại sơn động


Tôi vẫn hơi không tin cho đến khi tự mình nghiệm chứng, mới xác định được quả thật Hương Vụ đã làm vài chuyện gì đó kinh khủng với mình trong mơ.
La Quán Trinh không yên tâm về tôi, ở bên ngoài phòng vệ sinh hỏi vọng vào:
Ổn rồi chứ?


Tôi cuống quýt xử lý xong xuôi, nói cô ấy b3iết là tôi đã ổn.
Tôi đứng một lúc ở khu đất vốn là nghĩa trang thôn Lý gia, sau đó mới đi đến núi Thu Tức.
Đường đi núi Thu Tức rất xa, tôi bắt một chiếc xe trên đường, thay vì đi bộ thì ngồi xe vẫn nhanh hơn.
Tôi nhướng mày:
Tại sao anh ta không gọi cho tôi?


Điện thoại của cô tắt nguồn rồi.
Lời giải thích này tôi tin, dù sao khi tôi gọi cho Tiểu Trương thì điện thoại cũng sắp hết pin, đến bây giờ vẫn chưa sạc, tắt nguồn cũng rất bình thường.
Không biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì.
Nhưng kể cũng thật lạ, sau khi tỉnh dậy, tôi không còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa. Thấy tôi dậy, La Quán Trinh còn nấu canh gừng cho tôi. Sau khi uống canh gừng, cơ thể ấm lên, tôi cũng hết cảm giác bức
Đến dưới chân núi Thu Tức, tài xế cố tình nhìn lên, hỏi tôi có chắc là lên đó một mình được không, sao lại không thấy ai phá án cả. Tôi nói với tài xế, người thụ lý vụ án ngồi máy bay trực thăng bay lên đó, tôi đã
hẹn với họ rồi.
đến nỗi tôi phải dùng hết sức mở mắt ra mới nhìn thấy sự vật trước mắt, còn phải lấy tay che mặt lại, nếu không chẳng những sẽ bị gió thổi tới mức đi không được mà còn không mở nổi mắt.
Mãi đến khi tôi bước đến bên cạnh Hương Vụ, Hương Vụ mới xoay người nhìn tôi, tôi đột nhiên phát hiện nơi tôi đang đứng cùng hắn là một bảnh quay rất lớn. Trên bánh quay ngổn ngang nhiều thứ, còn hắn

Cứ từ từ, nếu hắn không phải tới để hại cô, bây giờ vòng trấn hồn cũng đã trở lại, chứng tỏ hắn sẽ không dễ dàng rời đi. Cô không cần lo lắng, xem xem thế nào trước rồi tính. Những việc khác tạm không nói, ít
ra vòng trấn hồn này cũng có một vài uy lực, có thể bảo vệ cô. Mặc dù đây là vật cực kỳ âm tà, nhưng nếu sử dụng nó một cách khôn ngoan, nó cũng có thể trở thành pháp khí của cô, phụ thuộc vào cách có sử

Tôi biết.
Tôi không muốn nói gì thêm, chỉ muốn ngủ một giấc.
La Quán Trinh nhìn thời gian, bảo tôi nghỉ ngơi. Tôi nhắm mắt ngủ thiếp đi, ngủ rồi lại thấy Hương Vụ đang đứng ở một nơi nào đó mà tôi không biết, chỉ biết xung quanh rất hoang vu. Gió thổi rất mạnh, mạnh
Tôi rửa tay, đang định đi ra ngoài thì kinh ngạc khi nhìn thấy vòng trấn hồn đeo trên cổ tay mình.
Tôi ngẩng đầu,9 trong gương là khuôn mặt u ám của Hương Vụ, nhưng mặt hắn hơi đỏ, áo choàng to rộng của hắn chiếm toàn bộ mặt gương, hắn đang nhìn tôi chằm chằm, 6giống như muốn lại gần.
Tôi nhìn xung quanh, gửi tin nhắn cho La Quán Trinh, lúc này mới biết thôn Lý gia đã hoàn toàn biến mất rồi.
La Quán Trinh nói, cách duy nhất để thôn Lý gia không quấy nhiễu đến mọi người là khiển thôn Lý gia biến mất hoàn toàn, và cái gọi là biến mất hoàn toàn chẳng qua chỉ là đổi cái cũ thành cái mới.
Chẳng phải chỉ có ở hiện thực mới có thể sao, sao mà lại...
Đầu óc tôi rối bời, đối mặt với Hương Vụ, tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới phải.
Nói xong, Hương Vụ biến mất, sương thơm dày đặc trước mắt tôi dần dần tản đi, tôi cũng nên ra rồi.
Tôi mở cửa bước ra, La Quán Trinh thấy tôi thì lo lắng hỏi:
Cô bị sao vậy?

Hương Vụ giơ hai tay lên, tay áo choàng rộng mở ra, đằng sau hắn là cuồng phong bão tố, sấm chớp đùng đoàng, tôi bị hắn dọa cho giật mình, đột ngột tỉnh giấc.
Lúc mở mắt, cả người tôi toát mồ hôi lạnh, đưa tay lên lau thì chuông trên vòng trấn hồn rung lên một hồi, tôi ngả người ra ghế, sau đó thì không ngủ được nữa.
Tôi ngồi xuống nhắm mắt lại, La Quán Trinh hỏi tôi có phải đã mơ thấy quan tài đồng xanh không, tôi mới mở mắt ra đáp:
Mơ thì đúng là có mơ thấy, nhưng còn rất nhiều chuyện tôi chưa hiểu.

Tôi nhìn vòng trấn hồn, rốt cuộc Hương Vụ có ân oán gì với tôi mà cứ như oan hồn quấn lấy tôi mãi không buông như vậy?
bối trong lòng.
Trong lúc ăn La Quán Trinh nói với tôi, Quý Mạt Dương đã gọi cho cô ấy, bảo cô ấy quay trở lại.
Tôi ra ngoài, nhìn về hướng núi Thu Tức, chợt nhớ đến sơn động dưới chân núi, luôn cảm thấy có thứ gì trong sơn động đó, nghĩ vậy tôi bèn đi tới nơi ấy.
Lúc đi ngang qua nghĩa trang thôn Lý gia, tôi sững người, nghĩa trang thôn Lý gia đã biến mất, biến mất hoàn toàn, trên đất đã trải có, toàn bộ khu đất đều trống không.
Tôi hơi bối rối vội quay đầu lại nhìn hắn, dù sao tôi cũng không rõ rốt cuộc là tình huống gì, tôi biết bản lĩnh củ5a hắn, hắn hoàn toàn có thể vào giấc mơ của tôi hành hung.
Nhưng như vậy cũng tà môn quá, những gì hắn làm với tôi trong mơ sao lại xảy ra ở hiện thực rồi?

Thế nào, đã nghĩ xong muốn làm gì chưa?
La Quán Trinh hỏi tôi, tôi lắc đầu, vẫn chưa nghĩ ra.
Ăn xong, tôi bảo La Quán Trinh mình muốn ra ngoài đi dạo, La Quán Trinh bảo tôi phải cẩn thận rồi không quản tôi nữa.
lại nên tất nhiên phải đề phòng một chút.
Nhưng những điều tôi nói không khỏi khiến tài xế sợ mất mật, tôi còn bảo:
Tôi không phải là nghi phạm. Tôi là người tìm thấy bộ xương. Tôi và bạn trai đang đi chơi thì phát hiện được. Lần này đến đây là để
Nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ, tâm trạng tôi không tốt chút nào.
Tại sao Hương Vụ lại nói đó là thứ mà tôi đã chuẩn bị cho hắn? Tôi thậm chí còn không quen biết hắn. Lẽ nào lúc trước từng gặp rồi sao?
giống như là tiên giáng trần giữa thế gian này, đang đứng lặng trước mắt tôi, dùng ánh mắt như ngự trị tất cả để nhìn tôi.
Tôi thấy lạ, nhìn ngó xung quanh rồi lại nhìn hắn.
hợp tác điều tra thôi.

Sắc mặt của anh tài xế đã tốt hơn một chút, sau đó anh ta vui vẻ nói chuyện với tôi.
Tôi bất giác hỏi:
Anh làm sao đây? Tại sao chúng ta lại ở đây?

Hương Vụ bỗng cười như điên, sự oán hận trong mắt dâng lên ngùn ngụt:
Ly Thương, đây... chính là thứ mà cô chuẩn bị cho bản tôn!


Không có gì, chỉ là hơi khó chịu thôi.

La Quán Trinh nhìn thấy chiếc vòng trấn hồn trên cổ tay tôi, dường như đã hiểu ra, mới theo tôi về lại chỗ ngồi.
Tôi chợt nhận ra rằng mình không còn là một cô gái nữa, thật đáng buồn là tôi còn chẳng hay biết gì cả.
Tôi hoang mang vô cùng, rốt cuộc chuyện này là sao?
Dường như còn xen lẫn một chút không cam lòng. Nghĩ một hồi, cuối cùng tôi vẫn không dám chống cự,
Lần sau còn dám nữa không?
Rốt cuộc Hương đành lắc đầu với hắn.
Nhưng không biết tại sao Hương Vụ lại tức giận, khuôn mặt tuấn tú sa sầm lại, hắn hừ lạnh một tiếng:
Ly Thương, cô thật không biết tự trọng, bản tôn còn tưởng cô sẽ rụt rè lắm!

vào người hắn, nhưng hắn giống như đã quen từ lâu, căn bản chẳng thèm để tâm.
Những tia chớp đó đánh lên trên người hắn, đến tôi cũng cảm thấy đau, nhưng hắn không chút phản ứng nào.
dụng nó.

Đâu phải tôi không hiểu La Quán Trinh nói gì, chỉ là e rằng cô ấy đã hiểu sai mục đích của chiếc vòng trấn hồn, lấy cái chết để báo ơn.
Trên máy bay tôi, không ngủ được nữa, khi xuống máy bay cũng cảm thấy không thoải mái, về nhà La Quán Trinh rồi tôi mới ngủ.
Nhưng không biết là do cơ thể quá yếu hay là do bị Hương Vụ quấn lấy, khi ngủ tôi lại mơ thấy hắn đang đứng giữa một chiếc la bàn cực lớn, nơi đó mưa như trút, sấm chớp đùng đoàng. Có lúc tia sét còn đánh
Tài xế hỏi tôi lên núi Thu Tức làm gì, ở đó không có ai cả, tôi nói với tài xế rằng phát hiện hai bộ xương người ở đó, có người đang ở đó điều tra và yêu cầu tôi đến hợp tác điều tra.
Tài xế nghe xong thì bị dọa cho tái mặt. Tôi cố tình nói vậy để dọa tài xế thôi, dù sao một mình tôi ngồi xe đi đến một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, lỡ như gặp trúng tài xế mang lòng bất chính, tôi lại đánh không
Tài xế nhìn tôi bằng ánh mắt rất quái lạ, nhưng anh ta vẫn cầm tiền rồi rời đi.

Sau khi tài xế đi rồi, tôi bèn đi lên núi Thu Tức một mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.