Chương 64: Tiền đúng là thứ tốt thật
-
Trấn Hồn Quan
- Yêu Cốt Lân Tuân
- 1844 chữ
- 2021-12-31 04:52:35
Vừa trông thấy chúng tôi, ba mẹ Tiểu Trân thấy hơi lạ bèn hỏi:
Các người là...
Đây là thẻ chứng nhận của tôi. Chúng tôi đến tìm anh chị c8ó chút chuyện.
Triệu Đỉnh cũng cảm thấy không nên đề cập đến Tiểu Trân. Đây là những gì anh ta nói với tôi khi trên đường đến đây. Anh ta nói ba m3ẹ Tiểu Trần nghe thấy sẽ rất buồn.
Tôi thu Tiểu Trân lại trước, sau đó mới cùng Triệu Đỉnh rời đi.
Chúng tôi vào trong xe, Triệu Đỉnh thấy tâm trạng tôi không tốt nên nói muốn đưa tôi về, tôi bảo Triệu Đỉnh đưa tôi đến chỗ La Quán Trinh, nghe vậy Triệu Đỉnh bèn lái xe đến đó.
Cô đi làm việc của cô đi, lát nữa tôi qua sau.
Thấy La Quán Trinh không yên tâm tôi, Huyền Quân bên bảo cô ấy đi trước.
Hai chị em chơi với nhau một lúc, Triệu Đỉnh đứng dậy đi đến chỗ tôi, tôi nhìn Tiểu Trân, dùng ánh mắt hỏi dò cô bé, nên làm gì tiếp theo?
Tiểu Trần nói với tôi:
Chị ơi, em muốn ở lại đây một ngày.
...
Tôi rất muốn gật đầu đồng ý với Tiểu Trân.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn lắc đầu, dùng âm thanh không để ai nghe thấy để nói với Tiểu Trân rằng
không được
.
Mẹ Tiểu Trân đứng dậy đi mặc thêm áo, Tiểu Trân cũng vội vàng đi theo sau. cửa đóng lại, Tiểu Trần không dám đi xuyên qua mà chỉ đứng ở cửa đợi, gương mặt đầy vẻ trông mong.
Tôi biết, sau khi em trai ra đời, chắc chắn Tiểu Trân đã bị quản rất nghiêm khắc, không được tùy tiện gõ cửa phòng ba mẹ khi không có việc gì, thế nên cô bé mới dè dặt cẩn thận như vậy.
Em trai Tiểu Trân thức dậy thì bắt đầu quấy mẹ, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Trân thì rất vui, không những không quấy khóc mà còn rời khỏi mẹ đi tìm Tiểu Trân.
Tiểu Trân đưa tay ra hiệu im lặng. Em trai cô bé thấy vậy thì không nói nữa, cười với Tiểu Trân rồi hai đứa đi ra ngoài chơi. Tôi không yên tâm nên đứng dậy đi xem chúng, thấy Tiểu Trân dẫn em trai mình đến bên cửa sổ. Tôi thấy vậy chợt cảm thấy lo lắng.
Mẹ Tiểu Trân nói:
Nhà chúng tôi là mua trọn, như vậy mới có lợi hơn chút. Nuôi dạy một đứa trẻ quả thật quá khó khăn, đặc biệt là đứa con trai này. Gia đình chồng tôi thích con trai.
Ồ!
Tôi không tiếp tục nữa, chỉ nhìn Tiểu Trần và em trai cô bé.
Hắn chợt nở nụ cười:
Lại đây, đứng đó lí nhí như mèo kêu làm gì?
...
Trong lòng tôi như muốn phát điện, hệt như bị một gáo nước lạnh giới từ đầu xuống chân, tôi lí nhí như mèo kêu gì chứ, hồi nào?
May mà định lực của tôi tốt, tôi chỉ cần nhẹ môi.
Sư thúc.
Tôi nhỏ tiếng gọi hắn.
Sư thúc, chuyện trong mơ là thật sao?
Tôi không muốn nói nhưng thật sự không nhịn được.
Huyền Quân ngước đôi mắt phượng hẹp dài lên nhìn tôi, ánh mắt của hắn trông thì có vẻ rất bình thường, nhưng không biết tại sao, khi hắn ngước mắt lên nhìn tôi, tôi lại cảm thấy đầy mê hoặc.
Tôi mù mịt:
Làm gì?
Tôi bảo cô qua đây.
Huyền Quân cũng không nói làm gì, chỉ bảo tôi qua đó, nhưng chỉ vừa mới động não một chút tôi liên hiểu ra hắn muốn làm gì.
Triệu Đỉnh bị dọa sợ đến mức lên xe bỏ đi, tôi tiếc nuối nhìn Triệu Đỉnh, vốn định mời anh ta ăn cơm, xem ra khoản tiền cơm này cũng không mất rồi.
Tôi quay lại nhìn La Quán Trinh và Huyền Quân, không hiểu mà hỏi:
Không phải đi giúp phá án sao, sao lại trở về rồi?
Tôi dẫn Tiểu Trân vào phòng, Tiểu Trân ngẩng đầu nhìn họ, tôi quan sát căn phòng và nói:
Thật ra chúng tôi muốn mua một căn nhà ở khu trường học gần đây, bởi vì vẫn chưa kết hôn và tôi thì đang chuẩn bị mang thai, không biết nhà bao nhiêu tiền, tôi đã hỏi các nhà bất động sản ở đây mấy lần, cảm thấy lời nói của họ không đủ tin cậy, nên định đến hỏi các chủ nhà ở đây luôn.
Vậy à, thể cô ngồi đi.
Tiểu Trần bật khóc, mắt cũng đen cả lại.
Tôi nhìn thấy khí đen trên người cô bé, cũng thấy đứa em trai run lên, bàn tay nhỏ bé của Tiểu Trân dùng sức nắm chặt tay em trai mình, bộ dạng cực kỳ buồn bã.
Tôi vội vã bước qua, nói với mẹ Tiểu Trân:
Con trai chị cứ chạy đến đây, chỗ này cao như vậy, chị yên tâm sao?
Mẹ Tiểu Trần buồn cười:
Có gì đâu mà không yên tâm, cũng đâu có rơi xuống được, chẳng phải có cửa sổ rồi sao?
Tiểu Trân quay đầu nhìn tôi, tôi nhìn ra sự khó chịu trong mắt em ấy và những gì em ấy muốn làm.
Sau khi La Quán Trinh rời đi, Huyền Quân mới nói:
Vào đây đi.
Anh ta xoay người trở về phòng mình, tôi vốn muốn từ chối, nhưng tôi không thể không hoàn thành chuyện của Tiểu Trân nên đành phải theo Huyền Quân vào phòng hắn. Đóng cửa lại, nhìn Huyền Quân đi tới và ngồi xuống, tôi còn đang không hiểu hắn định làm gì thì thấy hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh:
Lại đây.
La Quán Trinh tỏ vẻ sốt ruột:
Không biết nói chuyện hay gì?
Tôi đành miễn cưỡng kể lại những gì đã xảy ra, lông mày La Quán Trinh nhíu chặt lại:
Sư thúc!
Mẹ Tiểu Trân không căng thẳng nữa, chị ta ngồi xuống trò chuyện với tôi. Tiểu Trân đi đến trước mặt mẹ, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu em trai, em trai nhìn cô bé rồi bật cười với cô bé.
Tôi kinh ngạc phát hiện, hóa ra trẻ con có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể thấy.
Tôi thấy Tiểu Trân thật đáng thương, có nhiều chuyện Tiểu Trân vẫn chưa hiểu, bởi vì cô bé vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng ba mẹ cô bé thì sao?
Tiểu Trân rất ngoan, khóc được một lúc thì nín, sụt sịt đi tới trước mặt mẹ, đưa bàn tay bé nhỏ ra sờ mẹ, kết quả mẹ cô bé lại rùng mình nói lạnh quá!
Còn không phải tại cô sao, tôi tưởng cô đi cùng sự thúc, vừa nãy nhìn thấy sự thúc, tôi đã sợ chết khiếp đấy.
La Quán Trinh oán trách tôi, nhưng tôi không hề gì, chỉ nhìn nhìn Huyền Quân. Chẳng lẽ chuyện này cũng trách tôi sao, chứ không phải tại Huyện Quân không chịu đi cùng tôi à.
Chuyện của cô giải quyết ổn thỏa rồi hả?
La Quán Trinh hỏi, tôi gật đầu, nhưng ngay lập tức liên lắc đầu.
Sư thúc, anh muốn giúp tôi thì giúp, không giúp thì tôi đi đây.
Tôi quay người định rời đi thì nghe thấy Huyền Quân gọi tôi.
Tôi cho cô đi rồi à?
Giọng điệu dửng dưng của Huyền Quân khiến cả người tôi thấy khó chịu. Khi tôi quay đầu lại nhìn hắn thì đã thấy hắn đanh mặt đứng dậy, như thể chưa đợi đến khi tôi chủ động đi qua thì hắn sẽ xử gọn tôi vậy.
Mẹ Tiểu Trân ngay lập tức bế con trai lên, vừa bế lên thì nói con mình nóng sốt rồi, em trai Tiểu Trân quay lại nhìn Tiểu Trân. Tiểu Trân khóc, thằng bé cũng khóc theo.
Lúc này tôi mới bước đến nắm tay Tiểu Trân, tôi biết cô bé có oán khí, nếu như không can thiệp sẽ càng nặng hơn.
Tôi không đồng ý, nhưng tôi cũng không nói gì.
Có thể Triệu Đỉnh nói đúng.
Đến nơi, tôi xuống xe thì thấy mới mười giờ, Triệu Đỉnh muốn vào nhà ngồi, anh ta cũng cảm thán:
Nhà có điều kiện cũng khá nhỉ, còn có một cái sân riêng luôn, quên chưa hỏi cô làm công việc gì thế?
Công việc gì cần anh quản sao?
La Quán Trinh mặt hầm hầm từ trong nhà bước ra, còn có Huyền Quân ở bên cạnh.
Huyền Quân vừa bước tới vừa nói:
Bình thường không chịu học này kia cho đàng hoàng, đến khi gặp chuyện còn sống chết chui vào, sao hả? Bộ chỉ cần ra ngoài là có thể giải quyết vấn đề sao?
Con người Huyền Quân chua ngoa cay nghiệt, cách hắn nói chuyện khiến người ta thấy ghét.
Còn tệ hại hơn cả Quý Mạt Dương.
Tôi hầm hầm nhìn hắn:
Ý của sự thúc là tôi sai rồi, tôi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thì sự thúc mới giúp ư?
Tôi quay sang nhìn bọn họ, lúc này mặt Huyền Quân đang lạnh tanh. Triệu Đỉnh vừa nhìn thấy La Quán Trinh thì sửng sốt:
Cố vấn La.
...
Cố vấn La? Tôi mở to mắt, La Quán Trinh là cố vấn của đơn vị họ ư?
La Quán Trinh đanh mặt:
Không có chuyện gì thì về đi, sau này bớt đến đây, trừ phi cậu không sợ có thứ gì đấy quấn lấy cậu.
Tôi đứng dậy đi đến cửa phòng của ba mẹ Tiểu Trân và gõ cửa, mẹ Tiểu Trân bước ra:
Con trai tôi tỉnh rồi, tôi đi trông nó.
Mẹ Tiểu Trần bể một cậu bé trạc tuổi Tiểu Trân và cũng hơi giống Tiểu Trân trên tay. Cậu bé trắng trẻo sạch sẽ, có một đôi mắt to rất đẹp, rất giống Tiểu Trân.
Nhưng tôi không thể để cô bé ở lại.
Đau! Mẹ ơi, đau quá!
Đột nhiên đứa em trai đi đến bên mẹ và cũng bắt đầu khóc.
Chúng tôi ngồi xuống, mẹ Tiểu Trân rót nước cho chúng tôi, ba Tiểu Trân cũng ngồi xuống hỏi tôi và Triệu Đỉnh:
Muộn thế này5, hai cô cậu tìm chúng tôi có việc gì không?
Cũng không có gì, chỉ là đến hỏi nhà của anh chị mua bao lâu rồi, là mua trả góp hay là mua trọn gói.
Triệu Đỉnh hỏi cầu không hề liên quan đến chuyện hôm nay tôi đến, tôi lẳng lặng thả Tiểu Trần ra, Tiểu Trần vừa ra thì lập tức òa khóc, đứng trước mặt mẹ mình mà khóc.
Có phải bị cảm rồi không?
Ba Tiểu Trần ngạc nhiên.
Mẹ Tiểu Trần nói:
Em đi mặc thêm áo đây, tự dưng thấy lạ lạ thể nào ấy, cứ như có gì đó chạm vào em ấy.
Là cha mẹ, sa9o có thể không buồn khi nghe nhắc đến đứa con đã mất của mình?
Ba mẹ Tiểu Trân mời chúng tôi vào nhà, nhưng họ không hiểu chúng tôi đến tìm6 họ để làm gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.