Chương 76: Càng tích âm đức, càng tổn hại


Tôi không thích loại người này, nhưng cũng không nói gì, chỉ đành kéo tay Quý Mạt Dương về.

Tôi không muốn anh ta xảy ra chuyện. <8br>
Còn xe cấp cứu, tôi không nghĩ Tiểu Tình sẽ ở lại đó, nếu Tiểu Tình định hại chết tên thủ ác đó thì đã không cắt tay và chân của g3ã.

Anh gặp phải quỷ đánh tường rồi, dạo này có phải anh đã đi đến đâu đó rồi gặp phải thử gì rồi không?

Quý Mạt Dương hỏi như vậy, tôi chợt nghĩ, chính anh còn không biết là chuyện gì mà còn đi hỏi người khác.
Tôi và Quý Mạt Dương ngồi trên xe đợi, thấy tài xế đang lượn một vòng dưới xe, nhìn xuống thì hốt hoảng, vội lùi lại vài bước.
Tôi và Quý Mạt Dương cảm thấy có gì đó không ổn nên cũng xuống xe, tài xế chỉ vào gầm xe và hét lên:
Người, bên dưới có người.

Tài xế thấy mặt mày anh ta khó chịu nên cũng không nói nữa.
Xe đang chạy giữa chừng thì xóc nảy một cái, tài xế thấy lạ nên tấp vào lề xem xét.

Có chuyện gì vậy?
Tôi hỏi Quý Mạt Dương, anh ta lắc đầu.

Tôi không biết, có lẽ không phải vấn đề của chúng ta, nhưng nếu như trên người tôi đã có tà khí, trước kia gặp phải thứ gì đó không tốt, nên sẽ dễ dàng gặp cớ sự này.

Quý Mạt Dương xoay người lên xe, tôi quay đầu nhìn thì thấy nữ quỷ đang treo lơ lửng cách đó không xa đi theo sau tài xế, tài xế run rẩy đi tới, tôi quay lại nhìn Quý Mạt Dương, Quý Mạt Dương nắm tay tôi, bảo tôi đừng nói gì.
Chúng tôi lên xe, thấy nữ quỷ ngồi bên ghế phụ lái cạnh tài xế, tài xế khởi động xe, hỏi tôi và Quý Mạt Dương:
Đi đâu bây giờ?

Tôi lấy làm lạ, bèn khom người xuống nhìn, nhưng dưới gầm xe chẳng có gì cả, tôi đứng thẳng dậy nhìn vẻ mặt sợ hãi cực độ của tài xế, khó hiểu nói:
Không có ai mà!

Tài xế lắc đầu, sợ đến mức không dám tiến lại gần xe, một mực khẳng định có người dưới gầm xe.
Quý Mạt Dương nhìn tôi, anh ta buồn cười hỏi:
Cô đang nổi hứng đấy à?

Tôi lườm Quý Mạt Dương:
Anh đúng là đồ không biết xấu hổ!
Tài xế cũng bật cười:
Hai người là vợ chồng hả?

Tài xế cũng không dám nói gì thêm, bèn phóng xe đi.
Sau đó chạy năm sau vòng mà vẫn không ra ngoài được.
Tài xế mờ mịt, nhìn Quý Mạt Dương lắc đầu:
Tôi không nhớ nữa.


Vậy lên xe đi, rời khỏi đây trước đã.


Cái này là cái gì?

Tôi hỏi Quý Mạt Dương, anh ta nhăn nhó đáp:
Gậy khóc tang!

Chắc tài xế bị dọa sợ không nhẹ, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
Nữ quỷ cũng quay đầu nhìn tôi và Quý Mạt Dương, cất giọng kỳ dị hỏi:
Đi đầu bây giờ?

Tôi cũng giật mình hoảng hốt, nữ quỷ phát hiện tôi có thể nhìn thấy cô ta thì đột ngột hà hơi về phía tôi, khiến tôi luống cuống lùi ra sau.
Nữ quỷ lao về phía tôi, kết quả Quý Mạt Dương lập tức lấy một vật gì đó từ sau lưng ra, là rút ra từ bên thắt lưng anh ta, vật đó có màu trắng và tua rua, ở giữa hình như là màu đen.

Có chuyện gì vậy?

Tài xế quay đầu nhìn chúng tôi, Quý Mạt Dương bảo anh ta tiếp tục lái xe.
Tôi dựa vào người Quý Mạt Dương, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Kết quả là tài xế lái một vòng, chúng tôi vẫn quay trở lại chỗ lên xe ban nãy, tài xế toát mồ hôi, đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, thấy thứ Quý Mạt Dương vẽ trên ấn đường anh ta vô tình bị chùi đi một chút, nữ quỷ nở nụ cười quái dị, cười khì khì một lúc, có vẻ rất đắc ý.
Quý Mạt Dương lấy một mảnh vải đỏ trên người xuống, quấn quanh cổ tay của tôi và anh ta, tôi cúi đầu nhìn, mặt anh ta rất bình tĩnh, hoàn toàn không cần biết người tài xế kia đang sợ hãi.
Đây là thứ đã thấm máu chó mực, sức răn đe rất mạnh. Lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tháo ra.


Ừm.


Không phải.
Sắc mặt Quý Mạt Dương sầm xuống, anh ta lại mất hứng rồi.
Con người Quý Mạt Dương là kiểu: anh ta nói tôi thì được, nhưng người khác thì một chữ cũng không được!
Kẻ thủ ác đó bây giờ cũng sắp chết rồi, tay chân đều không còn, mắt cũng đã ăn mất, trở thành một Nhân Trư.
Chết chỉ c9òn là vấn đề thời gian, bây giờ gã sống cũng phải chịu đau đớn.
Tôi lo cho Huyền Quân, không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, tô6i phải lập tức về xem sao mới được.
Tôi và Quý Mạt Dương gọi một chiếc xe. Sau khi lên xe, tôi cố ý nhìn tài xế một cái, xác định5 đó là con người mới nắm tay Quý Mạt Dương.
Tôi không phải kẻ ác, cũng không phải là người thấy chết không cứu, nhưng vì Quý Mạt Dương, tôi có thể giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tài xế.
ích kỷ vốn là đức tính trời sinh, ai ai cũng có, chẳng qua chỉ là nó thể hiện theo nhiều chiều hướng khác nhau mà thôi.
Người tài xế gật đầu, sực nhớ ra:
Hôm trước tôi đi dự đám tang với người ta, ở nhà tang lễ, sau đó còn đi đến nghĩa trang. Chẳng lẽ là vì ở đó nên mới có chuyện?


Chắc là vậy, anh có nhớ mình đã làm chuyện gì không nên làm không?

Mặc dù Quý Mạt Dương đang nắm tay tôi nhưng cũng không cản trở anh ta đánh với nữ quỷ, khi nữ quỷ nhìn thấy vật trong tay Quý Mạt Dương, cô ta liền biến mất trong chớp mắt.
Tôi bàng hoàng nhìn Quý Mạt Dương bên cạnh, lúc này mới nhận ra vật trong tay anh ta có gắn một cái bọc, cái bọc ấy đeo vào cổ tay anh ta, mà tôi nhìn thể nào cũng thấy vật trông giống gậy khóc tang mà Hắc Bạch Vô Thường trên ti-vi hay cầm trong tay, chỉ là trông giống roi ngựa trong kinh kịch hơn thôi.
Đối với Quý Mạt Dương, tôi là điểm yếu của anh ta, chẳng lẽ anh ta không phải là điểm yếu của tôi sao!
Quý Mạt Dương kéo tôi qua nhìn tài xế, anh ta quát một tiếng, tài xế giật mình run lập cập.
Bất thình lình tài xế nhìn sang tôi và Quý Mạt Dương, sợ hãi lùi ra sau mấy bước, kêu lên quỷ, quỷ...
Tôi lập tức quay đầu nhìn, Quý Mạt Dương muốn ngăn tôi lại nhưng không kịp, anh ta đành kéo tôi vào lòng, mà đứng phía sau tôi là một nữ quỷ có mái tóc rất dài, đầu rũ xuống, thân mình đứng thẳng, phất phơi trong gió.
Quý Mạt Dương giơ tay lên, quệt một chút máu trên đầu lưỡi rồi vẽ gì đó lên đầu người nọ, người nọ rùng mình một cái, không có việc gì nữa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi và Quý Mạt Dương, hỏi:
Tôi bị sao vậy?

Nhưng trong một đêm tốt lành thế này, sao có thể nói ra câu nói sát phong cảnh như vậy được, nên tôi không nói nữa.
Nữ quỷ bị đánh cho chạy mất, tôi và Quý Mạt Dương quay lại nhìn cái người đang sợ hãi kia. Quý Mạt Dương dẫn tôi qua, người đó đã sợ tới mức ngồi thụp xuống đất.
Giọng nói giống như là đang nghiến răng, nhưng quả thực là tiếng người, tôi nghe mà thấy toàn thân khó chịu.

Anh cứ lái đi.
Quý Mạt Dương tỏ ra rất bình tĩnh, coi như không nhìn thấy nữ quỷ. Tài xế ngơ ngác gật đầu, xoay người khởi động xe, nữ quỷ cũng ồ một tiếng, ngồi trong xe lắc lư qua lại.
Quý Mạt Dương lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng điện thoại lại tự động tắt.
Vẫn là Quý Mạt Dương dày dạn kinh nghiệm, điện thoại vừa tắt anh ta liền biết có chuyện xảy ra, anh ta lập tức nắm chặt tay tôi. Tôi ngước lên nhìn anh ta cũng tự nắm chặt tay mình, La Quán Trinh nói anh ta có tà khí, vậy thì chắc chắn anh ta rất dễ xảy ra chuyện, mà tôi cũng không thể nhìn anh ta gặp chuyện được.

Anh còn có thứ đồ tốt thế này à?


Này là đồ của La Quán Trinh tế luyện, tôi lấy dùng thôi.
Nghe Quý Mạt Dương nói thế, tôi liền nghĩ anh ta trộm lấy thì đúng hơn.
Tài xế đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, thử vẽ trên ấn đường cũng càng lúc càng nhạt bớt, mà mỗi khi thấy nó bị phai đi thì nữ quỷ lạ càng cười vui vẻ, một nụ cười vừa hài lòng vừa kỳ dị.

Cuối cùng tài xế cũng không chạy tiếp được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trấn Hồn Quan.