Chương 22: Cái gì gọi là bá đạo?
-
Trâu Bò Nhất Hệ Thống
- tieubaihoai
- 1690 chữ
- 2019-08-25 03:51:54
Một tiếng phốc này vang lên, toàn trường ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng, mặc kệ cái gì phát sinh, lúc này chính là triệt để yên tĩnh.
Bịch!
Một vật thể lạ từ trên không trung bồng bền một chút sau đó rơi tự do xuống đất, máu me vương vãi đầy đất, nhìn kỹ lại một lần nữa, chính là một cái bàn tay, mà bàn tay này, chính là bàn tay mà Kiêu Phúc vừa dùng để thi triển một chưởng kia, lúc này, nó đã đứt rời rơi xuống đất.
A----!
Lúc này, Kiêu Phúc thảm thiết một tay ôm cánh tay bị chém rời thét lên, đoạn bị chặt đứt vẫn y nguyên còn máu chảy, vết cắt trông nhìn ngọt lịm, cứ như cắt rau hái dưa một dạng.
Chấn động!
Trâu bò!
Kinh khủng khiếp!
Thời khắc này, toàn bộ đệ tử ở đây chứng kiến một màn này, tất cả đều không lọt một khoảnh khắc, một phút giây nào, tất cả từ đầu tới cuối, đều một mực in vào trong óc, mà cảnh tượng kia, bọn họ sẽ không bao giờ quên đi được, bởi vì nó quá kinh thế hãi tục.
Một đao kia, một đao phong tình, một đao chém lìa tay Kiêu Phúc, Tùy Phong, cái tên này giờ khắc này đêu vang vọng trong tâm linh mọi người, một đao vừa rồi, triệt để chấn nhiếp tất cả mọi người, triệt để làm mọi người phá vỡ nhận thức, cái gì là ngông cuồng? Cái gì mới gọi là bá đạo? Không quản cái gì ngươi thân phận là gì, một đao liền giải quyết, đây mới là bá đạo!
Mọi người một khắc này, ai cũng như ai, một bộ dáng ngây ra như phỗng, mặt mày điêu đứng, hai tròng mắt cứ như vậy mà mở to hết cỡ, nước bọt cũng không dám nuốt xuống, thậm chí còn có kẻ tay chân bủn rủn không còn khí lực, liền ngồi bệch xuống đất, một màn vừa phát sinh, thật quá mức kinh thế hãi tục, quá mức không thể tiếp nhận.
"Tùy...Tùy...Tùy Phong, ngươi...ngươi, có còn là người hay không a?"
Vương Bàn cũng không ngoại lệ, thậm chí còn là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, Tùy Phong bằng hữu mười mấy năm trời, đột ngột một phát liền thay đổi chóng mặt, bá đạo, ngông cuồng, điên,...Vương Bàn hắn, mộng bức.
Đào Nguyệt một đôi mắt đẹp vũ mị nhìn lấy Tùy Phong, một đao kia làm nàng triệt để ngừng thở, mà một khắc kia, nàng quả thực rất kích thích, rất sợ hãi, cảm xúc ngỗn ngang lênh láng trào dâng.
Lão công!
Đó mới chính là lão công của nàng!
Tùy Phong tay phải cầm đao chỉ xuống đại địa, máu huyết của Kiêu Phúc còn chảy trên lưỡi đao, tà áo phiêu bồng trong gió, mái tóc tiêu sái tung bay giữa trời, phong cách kia, thần thái kia, bóng dáng kia.
Bá khí!
Chỉ có hai từ để kết luận Tùy Phong trạng thái lúc này, mà Tùy Phong lúc này vừa chém xuống một đao kia, chính là liền rơi vào trạng thái kì diệu, Tùy Phong thực hiện một nhát chém kia, loại khí thế kia ảnh hưởng, làm Tùy Phong thật sâu sắc cảm nhận được một cái gì đó phát sinh, một cái gì đó hư hư ảo ảo, nhưng nó tồn tại, nó thuộc về Tùy Phong, mà Tùy Phong đang rơi vào trạng thái kì diệu này, nếu Tuyệt Lãng tông tông chủ ở đây, chắc chắn sẽ khiếp sợ một màn, bởi vì đây chính là trong truyền thuyết cái kia, cái đó gọi là...đốn ngộ.
"Không được, thanh đao kia, thanh đao kia không phải phàm vật, khốn kiếp..."
Kiêu Phúc bây giờ mặt mày tràn đầy sợ hãi, một bộ giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh lịch bao nhiêu năm, hắn làm sao không biết Huyết ẩm đao không phải phàm vật, hắn chính là tiên thiên cảnh đỉnh phong, Nhân binh không cách nào thương tổn đến hắn được, bởi vì hắn đã có chân khí hộ thể, mà muốn dễ dàng chặt lìa bàn tay của hắn, binh khí cấp thấp nhất cũng phải tiên thiên binh trở lên, mà thanh đao kia của Tùy Phong chính là vật đó.
Phải biết tiên thiên binh, ở Tuyệt Lãng tông cũng không nhiều người có thể đem ra, mà tiên thiên binh cũng phân mạnh yếu khác nhau, thanh đao kia tuyệt đối là cực phẩm, Kiêu Phúc vừa sợ hãi vừa nổi lòng tham, bực này lợi khí nếu nắm trong tay thì thực lực của hắn sẽ tăng lên đến trình độ nào? Bất quá bây giờ hắn không dám, bây giờ mạng của hắn còn không nắm chắc, nói gì đến cướp binh khí, Kiêu Phúc cũng không ngu, Tùy Phong điên cuồng, mà mang binh khí như vậy, chắc chắn sẽ rước họa vào thân, trước mắt Tùy Phong không có vọng động, Kiêu Phúc nhân cơ hội liền nhặt lên bàn tay rồi bỏ chạy.
"Phúc trưởng lão? Hắn vậy mà chạy?"
Xung quanh đệ tử trợn mắt nhìn lấy thục mạng bỏ chạy Kiêu Phúc, trong lòng nhân sinh quan lại một lần sụp đổ.
Điều này chứng tỏ Tùy Phong lực áp tiên thiên? Kiêu Phúc trưởng lão bị Tùy Phong một đao đánh chạy, điều này nói ra, chỉ sợ không chỉ Tuyệt Lãng tông, mà cả cái Đông Thắng vực này chỉ sợ cũng bị oanh động theo, cái này là bực nào khủng khiếp sự tình, chỉ sợ tông chủ lúc trẻ cũng không có bản sự đó đi?
"Tùy Phong, hắn căn bản là người điên, mà không phải là bình thường người điên, một kẻ có thực lực người điên, xem ra, mấy năm này hắn vẫn là ẩn nhẫn tốt."
Lại một tên đệ tử khác nói ra cảm nhận, sau đó nhìn lấy Tùy Phong mà âm thầm khâm phục, Tùy Phong biểu hiện, quả thực làm cho mọi người chấn kinh không dừng, mà hơn hết thực lực còn có bực này kinh khủng, nếu nói ngoại môn ai có thể đối đầu với Tùy Phong, vậy thì chỉ có một câu đó là không có ai.
Kiêu Phúc bỏ chạy, Tùy Phong vẫn không có rượt theo, mọi người lấy làm lạ thay, với tính cách của Tùy Phong, hẳn là lúc này sẽ có một cái Bạo Tinh chỉ mới đúng, bất quá Tùy Phong vốn đã kì lạ, điều này cũng không khó giải thích.
Với lại Kiêu Phúc dù gì cũng là ngoại môn trưởng lão, tuy địa vị không tính là cao, nhưng là cũng là trưởng lão, Tùy Phong cũng không thể một hai câu liền đuổi tận giết tuyệt, như vậy là quá ngang tàng, tông chủ cũng không thể cứu được hắn.
"Tùy Phong hắn làm sao vậy?"
Vương Bàn có chút lo lắng hỏi, không lẽ là vừa chiến đấu với Kiêu Phúc xong liền bị thương?
Không, bộ dáng kia không giống như bị thương, nhưng là tại sao cứ ngây ngốc một chỗ như vậy?
"Cái này, gọi là đốn ngộ, là trong truyền thuyết đốn ngộ!"
Đào Nguyệt đôi mắt đẹp lung linh tinh quang hít sâu một hơi nói, nội tâm không kìm được cuồng hỉ, trong truyền thừa của nàng, có nói rõ cái gì gọi là đốn ngộ trạng thái, dựa theo hiện tượng của Tùy Phong, hẳn là Tùy Phong vừa lĩnh ngộ cái gì ảo diệu trong chiến đấu, mà hắn bây giờ đang thu hoạch kết quả, tỉ dụ như cảnh giới võ học, kiếm ý, đao ý, ý cảnh hay đại loại những thứ yêu cầu ngộ tính, mà Tùy Phong hẳn là đang lĩnh ngộ một loại.
Mà người có được đốn ngộ, đều là phượng mao lân giác, phải biết xác suất xảy ra là bao nhiêu ít ỏi, vậy mà Tùy Phong lại tiến nhập, như vậy đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho tuyệt thế thiên tài, mà Tùy Phong chính là cái dạng đó.
Vương Bàn nghe Đào Nguyệt kể xong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, bức tường nhận thức một lần nữa bị chấn nát, con mẹ nó Tùy Phong bị cái quái gì nhập hay sao vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Ta, ta là ai? Ta tên gì? Ta ở đâu?"
Vương Bàn triệt để hoài nghi nhân sinh.
Thời gian không sai biệt lắm chính là nửa giờ đồng hồ sau, Tùy Phong lúc này mở mắt.
Oanh!!!
Giây phút Tùy Phong mở mắt, một loại mãnh liệt khí tức nương theo đó bành trướng, hình thành một cái khí tràng vô hình cường đại, cái khí tràng này cứ như vậy khuếch trương ra mười mét xung quanh Tùy Phong, mà đứng gần nhất là Vương Bàn cùng Đào Nguyệt, trực tiếp bị cái khí tràng này ảnh hưởng.
"Đào...Đào Nguyệt, ta cảm giác hơi khó thở, cái gì giống như chặn lại cổ họng ta vậy, thật...thật khó chịu..."
Vương Bàn mặt mày nhăn nhó nói, hô hấp có chút khó khăn lên, không hiểu sao có một loại cảm giác áp bách đè nặng lên thân, thậm chí muốn đưa cánh tay vung lên cũng khó khăn, cái này thật làm hắn kinh hoảng.
Đào Nguyệt cũng tương tự như vậy, trong huyết dịch vậy mà cảm thấy đáng sợ áp bách, Đào Nguyệt cảm giác thân thể mình giống như không nghe lời chính mình, tựa như mất quyền chưởng khống, sống chết thậm chí khôn dựa vào bản thân mà thuộc vào người khác.
"Lão, lão công!"
Đào Nguyệt cắn răng khẽ kêu, âm thanh mười phần nhu thuần, giống như nũng nịu mà không phải.
Hử?
Tùy Phong nghe tiếng Đào Nguyệt vang lên, ngay lập tức thanh tỉnh lại, cường đại khí tràng vì đó mà tiêu thất, trả lại bình thường cho hai người, mà trong óc Tùy Phong lại xuất hiện âm thanh của hệ thống.
...
• 3c bạo xong, bất quá còn 1c viết gần xong, tới tối nếu có đọc giả ủng hộ NP hoặc kim đậu lại đăng.
...
Tg: tieubaihoai
Truyencv.com