Chương 105: Không ai có thể lọt vào mắt anh, tất cả đều là em


Sao anh có thể không biết số điện thoại của cô được chứ! Tất cả thông tin của cô, anh đều biết.

Trái tim Ôn Huyền lại đập thình thịch l8ần nữa, cô ậm ừ không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu.

A lô, mea.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ dịu dàng:
Con trai, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, con cũng nên trở về thăm nhà đi.

Lục Kiêu im lặng.
Cô giữ yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, tiếp viên hàng không đi tới, nhẹ nhàng cười nói với cô:
Cô Ôn, cô có cần dùng chiếc ba lô này không, không cần thì tôi giúp cô đặt lên phía trên.
Theo bản năng, Ôn Huyền nhìn về phía ba lô của mình, cô cười:
Cảm ơn.
Nhưng khi định đưa cho cô ấy, đột nhiên, Ôn Huyền cảm nhận được phía dưới ba lô có âm thanh gì đó, cô lập tức hơi ngẩn ra.
Sau đó, cô chậm rãi mở ba lô ra.
Khi nhìn thấy thứ bên trong, cô không khỏi sửng sốt,

Ôn Huyền?
.
Cô vội vàng quay đầu lại, cho rằng anh muốn làm gì đó.

Con trai, bất kể như thế nào, bây giờ bệnh tình của bố con cũng ngày một nghiêm trọng, phải đến bệnh viện Thượng Hải nhận điều trị từ một giáo sư nước Mỹ.
Nhưng con cũng biết tính tình của ông ấy rồi đấy, cứng đầu cứng cổ, không cho mẹ nói với con.
Cô chậm rãi lấy ra một tấm card màu trắng ở trong hoa hướng dương ra.
Trên đó khắc một dòng chữ theo lối chữ tiểu triệu: [Không ai có thể lọt vào mắt anh, tất cả đều là em.

Vậy...
em đi đây.
Nói xong, cô xách theo valy, xoay người rời đi, Đột nhi3ên, giây tiếp theo...
Khoảnh khắc xoay người đó, nụ cười bên khóe môi cô dần dần biến mất.
Từ đầu tới cuối, đến tận lúc đi mà cũng khôn5g chờ được một câu nói rõ ràng của anh.
Mẹ biết con không muốn trở về, nhưng mà, nhỡ đầu ngày nào đó ông ấy...
Không cần nói thêm nữa, ai cũng hiểu được ý của bà.
Lục Kiêu im lặng một lúc lâu, cuối cùng cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thản nhiên lên tiếng:
Con biết rồi, con sẽ đến Thượng Hải một chuyến.

Người đàn ông đứng ở cửa kiểm tra an ninh, nhìn cô bước vào cửa kiểm tra an ninh, nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất trong tầm mắt của mình.
Lúc này, di động của anh đột nhiên rung lên.
Bên kia khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
Mẹ biết ở con rất khổ sở để có thể vượt qua chuyện đó, nhưng cũng chẳng có cách nào cả.
Chuyện cũng đã qua rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục bước về phía trước.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, tay cầm di động của Lục Kiêu khẽ siết chặt lại, cánh môi mím nhẹ.
Nhưng không ngờ, anh nhìn cô9, ánh mắt sâu thẳm, chỉ đơn giản nói một câu:
Bình an.
Ôn Huyền khẽ mỉm cười:
Anh cũng vậy.
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Không q6uay đầu lại.
Trong ba lô, chính là một bông hoa hướng dương được bao bọc bởi giấy kraft, mang theo mấy chiếc lá màu xanh, còn có một bông hoa Galsang làm nền.
Tươi mát, bắt mắt.
Trên máy bay đến Phổ Đông, Thượng Hải.
Ôn Huyền đeo kính râm, ngồi ở khoang hạng nhất, đang nhìn ra bên ngoài máy bay.
Cô biết ý nghĩa của hoa Galsang, tiếng Tây Tạng có nghĩa là bình an.
Mà hoa hướng dương...
Một cuộc điện thoại gọi tới.
Anh cúi đầu nhìn, thấy thông báo hiện lên màn hình thì ngẩn người ra, sau đó vẫn nghe điện thoại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.