Chương 107: Nhất định phải là buổi tối à? ban ngày không được sao?


Bàn tay thon dài trắng nõn cầm bó hồng lớn.

Khuy áo măng sét Ted Baker màu bạc lóe sáng, chắc chắn có giá trị không nhỏ.

Ôn Hu8yền vừa đi ra đã thấy anh dựa vào xe, nụ cười nhẹ như có như không.
Hoắc Khải bỗng nở nụ cười, nụ cười quyến rũ mê hoặc.
Anh ấy kéo tay Ôn Huyền, nhét chín mươi chín đóa hoa vào lòng cô, sau đó nghiêng người mở cửa cho cô.
Trên mặt anh còn nụ cười, hạ thấp giọng, nói đầy ẩn ý:
Bé Huyền của anh, có một số chuyện anh còn muốn hỏi em đây.
Quả nhiên, đám phóng viên lẫn trong đám fan bắt đầu chụp ảnh tới 3tấp, ngay cả tiêu đề cũng nghĩ xong rồi, nhất định sẽ là: Cậu Hai của tập đoàn tài phiệt nhà họ Hoắc hẹn hò với mỹ nữ đỉnh lưu Ôn Huyền! Ôn H9uyền nhìn đám phóng viên chen chúc bên trong, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn cãi nhau với anh ấy.
Cô cầm túi che một bên mặt, đi tới6 trước mặt Hoắc Khải, lựa chọn góc độ người khác không nhìn thấy, dữ dằn hỏi anh:
Anh điên hả? Tìm cả đống phóng viên tới làm gì?


5Muốn tạo scandal sao?

Em chạy tới Thanh Hải làm gì vậy? Còn đi đến khu bỏ hoang đó nữa, cái nơi khỉ ho cò gáy ấy, chắc em sẽ không trốn đến đó để yêu đương vụng trộm đấy chứ?
Sau khi Ôn Huyền lên xe, cô trực tiếp vứt bó hoa ra ghế sau rồi nói:
Đi đâu là quyền tự do của em, sao phải báo cáo với anh? Liên quan gì tới anh?
Cô dứt lời, Hoắc Khải đột nhiên hừ nhẹ, ném điện thoại qua:
Em tự nhìn đi, bổn thiếu gia đây còn chưa từng thấy em cười ngọt ngào như vậy đâu.
Ôn Huyền cúi đầu cầm di động lên, chỉ thấy trên màn hình là ảnh cô ở trên máy bay.

Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mặc dù có đeo kính râm, nhưng lại không thể che giấu được nụ cười ngọt ngào như thể sắp tràn ra khỏi màn hình đó của cô.

Cô nhìn thấy bức ảnh này thì hơi nhíu mày.

Bị người khác chụp trộm sao? Chiếc Lamborghini khởi động rời đi, Hoắc Khải đột nhiên hừ lạnh:
Anh theo đuổi em đã hai năm rồi, nếu như có người nẫng tay trên thì bổn thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
Lời này nói ra, Ôn Huyền lập tức nhìn về dáng người thon dài lại có chút yếu ớt của anh ấy, xong lại so sánh với vóc dáng cao lớn, bắp thịt rắn chắc của người nào đó, yên lặng chìm vào sự trầm tư.

Một lúc sau, cô do dự nói:
Em thấy là anh nên tự lo giữ mạng đi thì tốt hơn.

Cái gì?
Hoắc Khải chợt nhận ra điều gì đó, nghiến răng hỏi:
Thật sự có sao? Ôn Huyền! Em nói rõ cho anh nghe xem, ngày hôm đó em nói chúng ta là người và chó không chung đường, con mẹ nó là có ý gì! Em nói ai là chó!
Ôn Huyền lười biếng dựa vào ghế, nhàn hạ nói nhỏ:
Anh đoán xem? Không lẽ em tự nói mình sao?
Hoắc Khải yên lặng một lúc lâu rồi lên tiếng:
Gâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.