Chương 1091
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 558 chữ
- 2022-02-19 09:26:26
Sụyt, chẳng phải chúng ta đã giao kèo là không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi rồi sao?
Đó là giọng đàn ông, tuy rằng rất khẽ, nhưng vẫn 8có thể nghe ra được chất giọng êm tai gợi cảm ấy. Quan trọng hơn là, giọng nói ấy cực kỳ quen thuộc với cô.
Ôn Huyền không thể t3in được, thậm chí còn hoài nghi là mình sinh ra ảo giác.
Cô ngơ ngác ngồi dậy, nhìn hai đứa nhóc, rồi lại nhìn Lục Kiêu, thấy anh cũng nhìn cô với đôi mắt ngập tràn ý cười.
Chẳng... chẳng phải bố con anh nói là tới nhà ông bà nội sao?
Hai đứa nhóc không nhịn được nữa, nhào tới ôm cô thật chặt.
Cô mở mắt ra, quay đầu nhìn sang, hình ảnh nhìn thấy trong xe khiến cô 9trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Ngay từ mấy phút trước, trợ lý của Ôn Huyền đã đi tới gần xe, chờ bọn họ tới đây. <6br>
Lục Kiều có phương thức liên lạc của trợ lý, để có thể tìm cô những lúc cô bận.
Thế nên, trợ lý biết Lục Kiêu dẫn hai đứa5 trẻ tới đoàn làm phim gặp Ôn Huyền. Bọn họ lặn lội từ Bắc Kinh tới đây, chỉ để cả gia đình được đoàn tụ. Mấy trợ lý rất khôn khéo, không nói chuyện này với Ôn Huyền, coi như cho cô một bất ngờ. Vậy nên, khi nhìn thấy chồng con của anh Huyền nhà mình, trợ lý dẫn bọn họ tới xe luôn.
Lúc này, Ôn Huyền và hai đứa nhóc sững sờ nhìn nhau. Lục Kiêu ngồi trên một chiếc ghế khác nhìn cô, trong lòng ôm cô nhóc vừa mới nhào tới ôm cô.
Em... đây, chuyện này.
Ôn Huyền ngạc nhiên đến sững sờ cả người, không biết phải nói gì cả.
Dù có thế nào cô cũng không thể ngờ được rằng hai đứa nhóc mới khóc lóc kể lể với cô trong điện thoại lại xuất hiện trước mặt mình.
Mẹ ơi, mẹ ơi...
Hu hu hu, mę oi, con nhớ mę låm.
Tiểu Lục Thời òa khóc. Cậu bé ôm cánh tay cô, cọ đầu vào người cô, giãi bày nỗi nhớ và sự đáng thương của mình. Ôn Huyền không nói ra được một câu nào. Đôi mắt cô đỏ lên, ôm chặt hai đứa nhóc, khàn giọng nói:
Mẹ cũng nhớ các con.
Cứ như đang nằm mơ vậy. Mới mấy phút trước, cô còn cho rằng bọn họ đang ở Bắc Kinh, nhưng chỉ chớp mắt, bọn họ đã xuất hiện ở một thành phố khác, đi tới bên cạnh cô.
Cô ôm chặt hai đứa trẻ, cúi đầu hôn chúng. Đến khi nhìn về phía Lục Kiều, đôi mắt cô ửng đỏ, toát lên sự trách móc, hình như đang trách anh không nói với mình.
Xa như thế mà dẫn con tới đây, chắc chắn là dọc đường đi chẳng dễ dàng gì. Ấy thế mà anh không nói trước, để cô còn chuẩn bị, xin đổi ca gì đó.
Lục Kiều chỉ cười, giơ tay xoa đầu cô. Trông thấy vẻ nhớ nhung và quyến luyến trong mắt cô, anh nói:
Em không về được, anh chỉ có thể dẫn chúng tôi gặp em thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.