Chương 147: Lục kiêu: em là đồ lừa đảo vô tình


Lúc đi vào sân bay, Lý Tại Quân nhanh trí nói lời tạm biệt với Lục Kiêu, sợ rằng nấn ná thêm vài giây nữa sẽ bị đóng băng vì ánh mắt lạnh lẽo của a8nh.


Lục Kiêu, anh cầm lấy cái ba lô này đi, em chuẩn bị cho anh một hộp hoa quả để mang lên máy bay ăn, còn có cái này nữa...

Lát sau, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn lọ kem dưỡng tay màu hồng nhạt kia, cuối cùng bỏ vào trong túi áo khoác, đưa tay vào là có thể chạm đến.
Một thằng đàn ông như anh dùng thứ này, lý do chỉ đơn giản là bởi vì nó là thứ cô đưa cho anh thôi.
Miệng thì nói như vậy, nhưng tay lại thành thật nhận lấy lọ kem dưỡng.
Ôn Huyền nhìn dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo' của anh, nụ cười trên môi đột nhiên sâu hơn, có kiễng chân ghé vào tai anh, nói nhỏ:
Cử3a kiểm tra an ninh ở gần đó, Ôn Huyền lấy một lọ kem dưỡng tay quơ quơ trước mặt anh, mỉm cười nói:
Mua ở Thanh Hải đó, lúc trước khi nhìn thấy c9ái này, em đột nhiên nghĩ tới anh, bên kia gió lớn, nhớ bảo vệ
tay mình thật tốt.

Lúc Ôn Huyền rửa trái cây xong và đi từ nhà vệ sinh ra, vừa đi tới một góc thì đột nhiên bị người khác ép sát vào tường.

A!

Ánh mắt Ôn Huyền hơi tránh né, cô cười phá lên:
Sao, sao lại như thế được. Em không nỡ xa anh, cũng nhớ anh, nhớ anh tới mức sắp mắt sắp ướt nhòe rồi đây này.

Cô sẽ không nói cho anh biết là hai ngày nữa cô sẽ đến Thanh Hải quay phim. Từ giờ đến lúc đó, cô muốn anh chìm đắm trong nỗi nhớ cô không nguôi, rồi đột nhiên cô xuất hiện, cho anh một niềm vui bất ngờ!
Bên này ít người, bọn họ lại đang ở trong góc khuất.
Người đàn ông trước mặt hơi cụp mắt xuống, cứ nhìn cô như vậy, con mắt đen láy sâu thẳm, bên trong dường như đè nén quá nhiều cảm xúc lưu luyến.
Lục Kiêu nghe thấy cô nói vậy, nội tâm lập tức 6run lên, nhưng mà khi nhìn thấy hộp kem dưỡng tay màu hồng đó, anh lại im lặng.
Sau đó anh khẽ nhíu lông mày, nói bằng giọng cứng cỏi:
Mộ5t người đàn ông như anh thì dùng kem dưỡng tay làm cái gì chứ?


Em sợ tay anh thô ráp quá sẽ làm đau em.

Cô vừa nói xong, cả người Lục Kiêu bỗng nhiên cứng đờ, lúc nhìn về phía cô, bờ môi anh mím chặt lại, trong ánh mắt rực lửa, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rốt cuộc không chịu được nữa, mở miệng nói:
Anh phải đi rồi, em vẫn vui vẻ tiễn anh đi như vậy sao?

Một câu nói đơn giản như vậy, nghe thì nhẹ tênh vô cảm, nhưng Ôn Huyền lại nghe ra sự tủi hờn, không cam lòng và oán trách!
Cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhìn vào người đàn ông trước mặt.
Cô mở miệng, lắp bắp nói:
Anh làm... làm cái gì vậy? Chẳng phải anh đang ở cửa an ninh sao? Tới đây làm gì?

Ôn Huyền trêu chọc xong là chạy đi mất, giống như chưa nói gì cả:
Em đi rửa hoa quả cho anh, chờ em một lát.

Tầm mắt Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của cô, đáy mắt dường như xuất hiện một tia nhẫn nhịn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.