Chương 156: Em điên rồi, anh khiến em mê muội
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 652 chữ
- 2022-02-04 07:57:18
Đôi mắt hẹp dài đen láy rùng mình, nhìn thẳng vào đêm tối phía trước, máu trong người như bị đông cứng.
Cũng vào lúc ấy, gi8ó dừng lại.
Tất cả âm thanh xung quanh đều trở nên im lặng, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng tim đập của anh.
Thậm chí, điện thoại trong tay anh vẫn đang duy trì tư thể đưa lên t6ại như cũ.
Trong đêm tối, một bóng dáng mảnh mai lại quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt anh.
Trong đêm tối, cô mặc5 một chiếc áo lông cổ lọ đậm màu, áo khoác đen men lỳ rất ngầu, quần jeans màu xanh đen, kết hợp với bốt Martin, giống hệt trang phục cổ mặc lúc rời khỏi Thanh Hải hôm ấy.
Nhưng còn chưa hết một ngày, cô đã xuất hiện trước mặt anh, vào ngay lúc này đây.
Ôn Huyền nhìn anh, nhìn cả người anh cứng đờ ở đằng kia, dáng vẻ hoàn toàn ngơ ngẩn.
Nụ cười trên môi cô ngày càng tươi, giây tiếp theo, cô bất ngờ chạy về phía anh!
Khoảnh khắc cô nhào vào người anh, điện thoại trong tay Lục Kiêu rơi xuống, thay vào đó là vòng eo mềm mại của cô.
Bị cô đụng trúng ngực, cổ bị ôm thật chặt, trong phút chốc, bầu không khí đã quanh quẩn toàn mùi hương của cô, tất cả đều rất chân thật.
Cũng ngay lúc ấy, bàn tay kia của Lục Kiêu từ từ ôm lấy cô, cánh tay mạnh mẽ cũng siết chặt.
Lục Kiêu chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cô bất ngờ xuất hiện:
...
Anh từ từ đặt điện thoại trong tay xuống, đôi mắt hẹp dài đen láy nhìn cô, không chớp mắt dù chỉ một cái, tưởng chừng đây là ảo giác của anh, do anh quá nhớ nhung nên sinh ra ảo giác.
Rõ ràng tối hôm qua cô vẫn đang ở Thượng Hải, còn xuất hiện trên TV...
Anh cúi đầu, vùi mặt vào cổ của cô, hít sâu mùi hương trên người cô rồi nhắm mắt lại.
Có quá nhiều nghi vấn, tại sao cô lại xuất hiện ở đây, sao lại quay trở lại, nhưng giờ phút này, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Giữa đất trời, trong mắt bọn họ chỉ còn lại đối phương.
Tiếng ti3m đập mạnh mẽ từng nhịp từng nhịp một.
Có lẽ, cả đời Lục Kiêu cũng không thể quên được cảnh tượng đêm nay.
Cơ thể 9cao lớn nhưng cứng ngắc của anh từ từ xoay người lại.
Mái tóc dài xõa tung, vừa ngầu lại vừa quyến rũ, cô chắp tay sau lưng, hơi cúi đầu xuống, nhìn anh không chớp mắt rồi mỉm cười.
Ngay lúc ấy, dường như tất cả mọi thứ trên đời đều mất đi màu sắc vốn có của chúng.
Cô cứ đứng đó mỉm cười, mặc dù không làm gì cả, nhưng đến cả dải ngân hà mênh mông lộng lẫy cũng chỉ như làm nền cho cô.
Trái tim Ôn Huyền như muốn nổ tung.
Ngay khi nhìn thấy Lục Kiêu, cô không chỉ kích động, mà còn cảm thấy hương vị ngọt ngào không thể miêu tả tràn ngập trong lòng.
Người đàn ông lầm lì ít nói, không giỏi nói chuyện này đã mở miệng nói anh nhớ cô, rất nhớ cô.
Cô rất vui vẻ, thực sự rất vui.
Giây tiếp theo, cô đang vùi mặt trong ngực anh thì bất ngờ lùi ra một chút, khẽ nhón chân, cánh môi đỏ bừng hé mở, lưỡi khẽ liếm yết hầu của anh.
Ngón tay thon dài xinh đẹp vuốt ve sống lưng, cuối cùng, ngón tay chạm vào đầu tóc đã cạo trọc của anh.
Kiểu đầu này làm anh thật sự rất đẹp trai, dường như thời khắc này, cô cảm nhận được anh khi ở trong bộ đội năm năm trước, hòa vào anh của hiện tại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.