Chương 187: Anh là người đàn ông của em!


Một chiếc xe bị lún, một chiếc xe bị hỏng, những người lên xe được đều đã lên cả rồi.

Còn anh thì nhất định sẽ ở lại8 đây. Vẫn còn đội viên chưa đi được, anh không thể bỏ lại bọn họ.
Nhưng sau đó, cậu lại thấy cô đỏ mắt, kiên định nói:
Cậu đi tìm bọn họ ngay đi, vẫn còn chỗ ngồi của tôi đó, chắc bọn họ vẫn chưa đi đâu, cậu theo bọn họ về ngay đi!

Tang Niên chỉ là một cậu nhóc mười tám tuổi, nếu ở trong thành phố thì chỉ là một học sinh cấp ba, chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Ôn Huyền vừa đau lòng vừa xót xa, cuối cùng, cô cắn chặt môi nhìn sang hướng khác, không muốn để cậu nhìn thấy mình chảy nước mắt.

Chị Huyền, như vậy không được đâu, chị nên...

Anh cứ thể nhìn cô, ánh mắt đen láy sâu thẳm như dâng trào cơn thủy triều mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng đều bị anh dần xuống.
Lúc này, một người khác cũng xuống xe, đó chính là Tang Niên.
Tang Niên hứng gió tuyết chạy tới, gió thổi làm mắt cậu không mở ra được. Cậu đi thật nhanh tới cạnh bọn họ, kết quả lại thấy chị Huyền khóc đỏ hoe đôi mắt, không khỏi hơi khựng lại, loáng thoáng đoán được điều
gì đó.
Vậy mà cậu lại sẵn sàng ở lại, để các đội viên khác đi trước.
So ra thì một số người trong chiếc xe vừa rồi đúng là chả ra gì.

Ng5ười khác không quan tâm thì em quan tâm. Đó là tính mạng người đàn ông của em, bất kể thế nào em cũng không bỏ anh lại một mình!
.
Cô vừa dứt lời, trái tim Lục Kiêu đập loạn lên.
Khi cất tiếng nói, cậu cố nở một nụ cười, vờ như rất nhẹ nhõm:
Chị Huyền, chị đi mau lên, không sao đâu mà. Em và đại ca thường xuyên gặp tình huống này, không sao đâu. Nhóm chú Cát Trác sẽ nhanh chóng quay
lại đón bọn em thôi.


Sao lại không được? Mạng của cậu cũng là mạng! Đừng nói nhảm nữa, đi tìm bọn họ mau lên!

Cô cũng không nhịn được, gắt giọng quát.
Ngờ đâu cậu vừa nói xong, Ôn Huyền lại đỏ mắt, khàn giọng mắng:
Cậu nghĩ tôi ngu chắc! Khu dân cư cách đây gần nhất cũng phải đi mấy tiếng, làm sao đội cứu hộ có thể quay lại nhanh như thế được?

Sắc mặt của Tang Niên cứng đờ lại.
Tang Niên:
...

Sắc mặt của cậu rất khó coi, khó xử nhìn đại ca mình.
Hai tay đang cầm tay cô siết chặt hơn.
Gió thổi tóc 6cô bay tán loạn, khuôn mặt cũng ngày một nhợt nhạt, nước mắt cứ lăn dài như diều đứt dây, tiếp tục run rẩy nói:
Nghe anh nói vậy, Ôn Huyền nhìn anh, nước mắt rơi3 liên tục. Sắc mặt cô tái nhợt, bờ môi run rẩy, hỏi:
Vậy, vậy nên? Em không nên, còn các anh thì nên ở lại sao? Người đàn 9ông của em sẽ phải ở lại sao?

Lục Kiêu:
...

Lục Kiêu cứ nhìn Ôn Huyền mãi, đôi mắt đen sâu thẳm, khiến người ta không nhìn thấu.

Cuối cùng, đến khi lên tiếng, anh nhìn sang Tang Niên, chậm rãi nói một câu:
Cậu theo bọn họ về trước đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.