Chương 196: Cô thích cún con? cái nhìn tử vong
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 544 chữ
- 2022-02-04 07:58:17
Không biết nghĩ tới ai, Tang Niên rất ngượng ngùng, hệt như một cậu nhóc mới biết yêu.
Ôn Huyền ở bên cạnh nghe vậy, bèn nh8ìn sang hỏi:
Nói lặp từ gì cơ? Ví dụ như mua túi túi? Cho tiền tiền?
A dech!
Ôn Huyền mỉm cười trêu chọc.
Nhưng khi đánh mắt và nhìn thấy bóng người đi từ phòng bếp phía sau nhà ăn ra, cô lập tức mở to mắt.
Đó là một thiếu nữ còn là học sinh cấp ba, mái tóc xoăn nhẹ, bền thành hai bím tóc rủ xuống vai. Đôi mắt rất to, khuôn mặt tròn trịa, trên mặt còn mang theo nét ửng hồng của vùng cao, trông vô cùng đáng yêu.
Nghe thấy giọng cô, Tang Niên qua3y đầu sang rồi giật nảy mình.
Chị Huyền của cậu đang khoanh tay nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch, như cười như không nói:
Hay9 là... đừng xàm xàm?
Ôn Huyền nói hết câu, khóe mắt Tang Niên giật giật, cười gượng rồi lau trán:
A ha ha, lạ thật đấy, 6tự nhiên em lại không thấy đáng yêu nữa.
Con gái nhà người ta nói lặp từ thì là
bé ngoan ngoan
, ừm, đến lượt chị Huyền 5của cậu lập từ thì lại là
đừng xàm xàm
.
Đúng là ác thật.
Sao rồi Tiểu Niên Niên, cô bé nào làm cậu cảm thấy đáng yêu thế?
Ngờ đâu cô vừa dứt lời, Tang Niên nghển cổ, đỏ mặt, nói một cách nghiêm túc:
Chị, chị Huyền, chị có đại Đội trưởng của bọn em rồi, bỏ qua con gái của mể đi.
Ôn Huyền chọn một tiếng, lườm cậu ta:
Cậu thật là, tôi lại đi đoạt của cậu chắc? Tôi thấy cô bé đó được đấy, nếu cậu thích thì theo đuổi mau lên. Cậu nhìn cả đội đi, nhóc nào nhóc nấy cao lớn uy phong như vậy, cậu
mà không dứt khoát là bị người hẫng tay trên đấy.
Khuôn mặt của cậu trai mười tám tuổi đỏ như đít khỉ, vội vàng cúi đầu nói nhỏ:
Không, không phải...
Miệng thì nói không phải, nhưng mặt lại đỏ au. Ôn Huyền chẳng tin, cô nhếch môi, nở nụ cười gian trá.
Ôn Huyền xoay người sang, thuận thể khoác cổ cậu ta:
Ngại gì chứ, cô bé đó là ai? Trông đáng yêu quá, đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng phải thích ấy chứ.
Cô bé ấy đeo tạp dề, lúc này đang lấy cơm cho thành viên trong đội.
ÔI má, chắc không phải là cô bé đó đấy chứ...
Ôn Huyền thốt lên, vô thức vươn tay ra chỉ cho Tang Niên xem để xác nhận lại, kết quả cô vừa giơ tay lên thì Tang Niên đã vội vàng kéo tay áo cô xuống.
Cô nói xong, Tang Niên căng thẳng nhìn sang, thấy ở chỗ cửa sổ lấy cơm, thật sự là đám đội viên rất nhiệt tình với cô bé ấy.
Cậu ấp úng nói ngay:
Vậy, vậy phải làm sao đây? Em, em... chắc cô ấy không thích em đâu...
Tang Niên nhớ, lúc trước cô ấy còn mắng mình là lưu manh, nhìn thấy cậu còn lườm cậu nữa.
Nghĩ vậy, cậu càng mất tự tin hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.