Chương 233: Anh phải diệt trừ tai họa mãi mãi!


Chỉ có điều nơi này không phải là trong phòng kín, bom khói không kéo dài được quá lâu.


Lên xe!
.
Anh vừa dứt lời, người thanh niên khảo cổ học trong xe lo sợ nói:
Vậy ch5úng ta phải bỏ lại văn vật sao?

Hiển nhìn anh ta cũng sợ lắm rồi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lục Kiêu híp mắt lại, trong mắt hiện lên hơi lạnh thấu xương.
Quả nhiên là tên đó!
Nhưng đã xuất hiện trước mắt anh, vậy thì lần này không chỉ đơn giản là bỏ tù đơn giản như thế thôi đâu.
Anh phải diệt trừ tai họa ngầm mãi mãi!
Không đợi Tang Niên nói gì, Lục Kiêu đã mở cửa xe, lộn một vòng trên mặt đất, núp sau chiếc xe bị nổ lốp.
Nơi cửa xe lập tức trúng mấy viên đạn.
Đám người đó đuổi theo chiếc xe dừng lại của Trát Tây, đúng lúc này, một chiếc xe việt dã lái vọt từ phía xa tới.
Anh lái xe đụng hay một tên tội phạm, dùng xe đỡ đạn, mở cửa hét lên với đám Trát Tây:
Lên xe mau!
.
Sau quá trình bắ3n phá ác liệt, bọn họ xông ra khỏi vòng vây.
Chỉ có điều chưa lái đi được bao lâu thì giọng của Trát Tây vang lên trong bộ đàm. <9br>

Đại ca, đại ca, chúng ta có người bị thương, hai lốp xe bị bắn thủng.

Một chiếc xe quay trở lại, đám Trát Tây lại đang đọ súng với đám tội phạm rồi, mà lần này, Lục Kiêu nhìn thấy một tên.
Tên đó mặc áo cản gió màu đen, đội mũ, còn đeo một cặp kính râm, che đi một nửa khuôn mặt.
Cả đám nhảy lên xe, Lục Kiêu nổ súng yểm trợ.
Nhưng tình cảnh của bọn họ không ổn cho lắm, có đội viên bị bắn trúng ngực, đang chảy máu liên tục, mọi người nhanh chóng khiêng cậu ấy lên xe.
Lục Kiều hô lớn một tiế8ng, bảo mọi người lái xe lao ra ngoài.
Địa hình ở đây bất lợi cho bọn họ, không thể đánh lâu ở đây được.
Lục Kiều lạnh lùng nhìn gã đàn ông đội mũ, gã đang núp sau một cái dốc cao. Anh nói với Tang Niên khi cậu vừa lên xe:
Cậu lái xe, lập tức đưa đội viên bị thương đi tìm trạm cứu hộ.


Ơ, đại ca!

Gã thật sự đã trốn thoát khỏi nhà tù!
Mặc dù khó mà tin được, nhưng đây lại là sự thật, không biết tên cầm đầu băng nhóm giết hại động vật lúc trước đã dùng thủ đoạn gì để trốn thoát.
Lục Kiều lạnh lùng liếc nhìn:
Không muốn chết thì câm miệng lại!

Tuy rằng văn vật rất quan trọng, nhưng mạng người quan trọng hơn.
Tang Niên không thể làm gì khác, đồng đội đã bị trúng đạn rồi, chỉ có thể đi trước thôi.
Cậu lái xe, trong xe còn hai nhà khảo cổ học, ngoài hai đội viên bị thương thì trong xe còn hai đồng đội có thể bảo vệ bọn họ, dù sao mục đích của đám tội phạm này cũng là văn vật của bọn họ.
Trong xe còn có mấy đội viên và một lượng văn vật.6

Biết rồi, bỏ xe lại, tôi sẽ tới đón các cậu!


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.